Thương Ấu Lan lớn tiếng hỏi: “Vậy các ngươi có thể tha cho nhi tử ta sao? Có thể buông tha cho các cháu của ta không?”
Thương Kiến Hùng trầm ngâm. Chuyện này ông ta không thể cam đoan. Bởi vì ông ta hiểu rất rõ, nhổ cỏ phải nhổ tận gốc, há có thể lưu lại hậu hoạn. Nếu là ông ta, ông ta cũng làm vậy.
Thương Ấu Lan rớt nước mắt. Bà ta đã hiểu, đã hiểu, bên này sẽ không bỏ qua cho con cháu mình.
Bà ta còn muốn cố gắng một chút, nếu thực sự không thể giữ nước Triệu, thì có thể bảo vệ được con cháu cũng được. Nhưng đối phương cũng không đồng ý.
Cuối cùng, bà cười thảm: “Tại sao ta lại sinh ra trong cái nhà vô tình vô nghĩa thế này? Từ nay về sau, ta và Thương thị không nợ nần gì nhau nữa. Ân đoạn tình tuyệt!” Dứt lời, bà ta xoay người rời đi.
Không cầu! Bà cũng không muốn cầu xin nữa. Sinh ra trong cái nhà như vậy, bà hiểu rất rõ, nói đến thế này rồi bà có quỳ xuống cầu xin đứa cháu này cũng vô dụng, một đống lễ vật xem như tặng không.
Đại tổng quản Điền Ngữ cúi đầu đứng bên cạnh, lặng im như không nghe thấy gì.
Thương Kiến Hùng nhìn chăm chú theo bóng lưng Thương Ấu Lan rời đi, chậm rãi nói: “Cô cô, ta vẫn nói câu ấy, lúc này, ai nắm giữ binh quyền thì có quyền nói chuyện. Có lẽ ngài có thể đi tìm Thương Triều Tông thử một chút!”
Đương nhiên hắn ông ta không muốn Thương Triều Tông phát triển an toàn, nhưng thế cục trước mắt như vậy, ông ta cũng chẳng còn cách nào khác, nói vậy cũng là hy vọng Thương Ấu Lan có thể thử xem có thuyết phục được Thương Triều Tông không, dù ông ta cũng biết kết quả rất khó mà thay đổi được.
Bởi vì, có một số việc Thương Triều Tông cũng không thay đổi được. Nói cho cùng, thiên hạ này vẫn là nằm trong tay tu sĩ.
Thương Ấu Lan hơi dừng bước, hiển nhiên là hiểu lời Hoàng đế vừa nói, rồi rơi nước mắt chạy đi.
Rời khỏi nơi này. Rời khỏi hoàng cung này. Rời khỏi cái nơi sinh ra bà, nuôi bà lớn này đi. Rời nơi vừa quen thuộc vừa xa lạ, từng có quá nhiều kỷ niệm vui buồn của mình, bà không định quay lại nữa, vì bà đã hiểu, kể từ khi mình gả đi, nơi này không còn là nhà mình nữa.
Tiền tuyến nơi Yến Triệu giao chiến, một nam ba nữ khoan thai đi tới, bị ngăn ngoài trại lính quân Yến.
Người tới là Triệu Đăng Huyền, Đổng Kim Hoàn, An Diệu Nhi, Lâm Phi Yến. Mấy người định đến thẳng Mao Lư sơn trang, trên đường nghe phong thanh tin tức hai nước giao chiến, bèn đổi hướng tới thẳng nơi này.
Ở đây có đệ tử Tiêu Dao Cung, đương nhiên nhận ra Triệu Đăng Huyền, nhưng quân doanh có quy định của quân doanh, vẫn phải trải qua một quá trình xác minh khắc nghiệt, Triệu Đăng Huyền mới có thể vào.
Nghe tên ba nghịch đồ kia đã về, Phí Trường Lưu, Hạ Hoa và Trịnh Cửu Tiêu đang gặp nhau liền nổi giận lôi đình sai người đưa tới.
Ba người vốn chuẩn bị để cho ba tên nghịch đồ đẹp mặt, ai ngờ đột nhiên Triệu Đăng Huyền lại ra mặt.
Ba phái không phải Ngưu Hữu Đạo, không có lá gan bất kính với người của Tiêu Dao Cung, chỉ đành nhịn lửa giận nghe Triệu Đăng Huyền nói nhảm một phen. Dù sao Triệu Đăng Huyền cũng không phải đệ tử bình thường của Tiêu Dao Cung, sư phụ của người này là trưởng lão Tiêu Dao Cung đó.
Ba nữ nhân sợ hãi cúi đầu không dám lên tiếng.
Phí Trường Lưu liếc sang Đổng Kim Hoàn, trầm giọng nói:
- Triệu tiên sinh, không phải Phí mỗ không nể mặt ngài, mà sợ là ta không quyết được việc này, còn phải chờ Ngưu Hữu Đạo định đoạt!
Triệu Đăng Huyền gật đầu: “Ta hiểu ý của Phí Chưởng môn. Ta cũng sẽ không làm khó các ngươi. Ta cũng sẽ tới khuyên Ngưu Hữu Đạo bên kia, nhưng trước đó ta mong ba phái không nên làm khó ba người các nàng. Ta sẽ cho ba phái một câu trả lời, thế nào?”
Thế nào? Còn có thể thế nào? Đồng ý thôi chứ sao. Triệu Đăng Huyền vừa đi, ba nhà lập tức đi tìm Công Tôn Bố, báo cáo tình hình cho Ngưu Hữu Đạo.
Quay về trướng của mình, Chưởng môn Linh Tú Sơn Hạ Hoa nhìn chằm chằm Lâm Phi Yến đang nơm nớp lo sợ bên trong, nghiến răng nghiến lợi mắng: “Mất mặt xấu hổ!”
Trên má Lâm Phi Yến vẫn còn một dấu bàn tay, là sư phụ của nàng vừa đánh. Nàng quỳ sụp xuống, khóc lóc: “Chưởng môn, khi ấy đệ tử bị ép không còn cách nào khác, thực sự là không còn đường sống…” Nàng khóc lóc kể lại kỹ càng tình hình trong bí cảnh.
Sư phụ của nàng đứng bên cạnh không thể kiên nhẫn nổi. Mất mặt quá đi mất! Chuyện này huyên náo thế ai cũng biết, mà nó lại là đệ tử của mình. Thực sự là mất mặt!
Hạ Hoa cười ha ha lắc đầu: “Không có đường sống? Vạn Động Thiên Phủ đông người như vậy, Ngưu Hữu Đạo đều đem họ ra được, chẳng lẽ còn quan tâm tới mấy người các ngươi?”
Lâm Phi Yến đẫm lệ giải thích: “Là đệ tử ngu muội vô tri, nhưng khi ấy người của Vạn Động Thiên Phủ đã phản bội Đạo gia, là bọn họ phản bội trước, đệ tử mới không có cách nào khác.” Nàng cũng hối hận mà, nhưng tình huống khi ấy như vậy, nàng nào biết được kết quả sẽ thế này.
Hạ Hoa nói: “Nam nhân cẩu thả với ngươi kia đâu rồi? Sao không thấy y ra mặt bảo vệ cho ngươi? Ngươi cho rằng Triệu Đăng Huyền kia có thể bảo vệ mình sao? Y cho rằng thân phận Tiêu Dao Cung của mình có thể hù doạ Đạo gia sao? Chỉ sợ gia hoả không biết trời cao đất rộng kia còn không biết trưởng lão Tiêu Dao Cung Quách Thanh Không đã bị Đạo gia làm thịt rồi. Lần này Đạo gia cưỡng ép gây chiến, không nể mặt ba phái lớn tí nào, ba phái lớn có thể làm gì Đạo gia? Triệu Đăng Huyền có tư cách gì mà bảo vệ cho các ngươi?”
Lâm Phi Yến có vẻ hơi hoảng sợ, nghẹn ngào.
Hạ Hoa lại hỏi: “Có phải ngươi cho rằng sư môn cho ngươi tới bí cảnh phục vụ Ngưu Hữu Đạo là không có ý tốt? Đúng, điều ấy ta thừa nhận. Nhưng nếu không tới bí cảnh, mà cho ngươi đến Mao Lư sơn trang, ngươi có đồng ý không? Đừng tưởng ta không biết, có nữ đệ tử nào trong môn không muốn gả cho Ngưu Hữu Đạo? Người ta trẻ trung, độc thân, lại có quyền có thế, một đám nha đầu nhìn thấy hai mắt sáng rực lên, chỉ thiếu cơ hội trèo lên cành cao thôi.”
“Nói chuyện bí cảnh, cứ cho là không muốn đi đi, nhưng muốn leo lên cành cao lại không muốn gánh nguy hiểm, các cô nương, nào có chuyện tốt như vậy? Ngưu Hữu Đạo thiếu nữ nhân sao? Nếu hắn muốn, chỉ cần hắn mở miệng, có dạng nữ nhân nào là không có? Có thể coi trọng tư sắc như ngươi sao? Hắn không thiếu nữ nhân, chỉ thiếu người thân!”
“Tới bí cảnh đúng là nguy hiểm, nhưng cơ hội luôn đi cùng với nguy hiểm. Ngươi có biết mình đã bỏ qua cái gì không? Nếu lần này ngươi cùng Ngưu Hữu Đạo trải qua phong hiểm, có thời gian đồng sinh cộng tử với hắn, dù không hiến thân, ngươi cũng chính là người của hắn, ngươi sẽ không còn là một tiểu đệ tử Linh Tú Sơn hắn còn chẳng buồn liếc mắt đến nữa, trong mắt hắn, từ nay về sau sẽ còn có ngươi bên cạnh, về sau, ngươi có thể tuỳ ý ra vào Mao Lư sơn trang, về sau, có lợi ích gì cũng sẽ chia cho ngươi một phần!”
“Cá nhân không giống với tập thể. Tập thể là muốn vì lợi ích của mọi người, còn cá nhân phải có lập trường của mình!
“Có phải trước khi đi ngươi vẫn cảm thấy sư môn đã ép uổng thiệt thòi cho ngươi phải không? Nha đầu, không chọn người khác mà chọn ngươi đúng là có thiệt thòi cho ngươi, nhưng sư môn cũng đã trao cho ngươi cơ hội cực tốt. Vậy mà ngươi lại bỏ qua. Ngươi bỏ qua cơ hội trở thành tâm phúc của Ngưu Hữu Đạo. Sau này sẽ không còn cơ hội như vậy nữa, hồ đồ!”
Lâm Phi Yến dập đầu khóc nức nở, nàng đã hiểu, và hối hận, cực kỳ hối hận!
…
Trời cao đất rộng, sơn sơn thuỷ thuỷ, bốn mùa xoay chuyển, chưa từng cưỡng ép thay đổi gì, trước thế, giờ vẫn thế, chỉ có con người rong chơi giữa sơn thuỷ là muốn cưỡng cầu thay đổi.
Ven hồ, Ngưu Hữu Đạo cùng Ngọc Thương dạo bước, nhìn sơn sơn thuỷ thuỷ xung quanh, vui vẻ chuyện trò.