Mục lục
Đạo Quân
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 566: Anh hùng ý lớn gặp nhau 

Edit: Luna Huang – anh hùng sở kiến lược đồng

Định Châu, trong phủ thứ sử, thứ sử Tiết Khiếu mang khuôn mặt âm trầm.

Ở trên mặt đất trước mặt hắn, có trải năm quả đầu người đã khô máu.

Trong đó, có một quả chính là đầu của Tống Thư, người mà hắn phái người hộ tống đi tới kinh thành, còn bốn quả khác thì là đầu của bốn tên cao thủ hộ tống, năm người đi tới kinh thành, thân thể không biết đã đi đâu, đầu người thì lại bị đưa ngược trở về.

Trước đó có tên xa phu lái xe đến cửa ra vào phủ thứ sử, kéo xuống một cái rương, nói là có người nhờ chuyển lễ vật này đến tặng phủ thứ sử.

Bên này mở cái rương ra xem xét, ai ngờ ‘lễ vật’ là những thứ này.

“Là ai làm?” Một tên pháp sư tùy tùng trầm giọng nói.

Tiết Khiếu hừ lạnh, “Còn có thể là ai làm, sát vách đang còn nhắm vào chúng ta thị uy đây. Triều đình đánh mặt vị kia, vị kia liền đánh ngược trở về, càn rỡ! Ta cũng phải xem các ngươi còn có thể càn rỡ được bao lâu!”

Hắn nơi này đã nhận được mật chỉ của triều đình, chuẩn bị triệu tập nhân mã, tìm kiếm vật tư, là hắn biết Nam Châu sắp sửa đại nạn lâm đầu rồi.

. . .  . . .

Đại Tuyết sơn, Thải Hồng khách sạn, có mấy khách nhân vừa đi vào vừa thì thầm to nhỏ với nhau.

Chưởng quỹ Sở An Lâu đang đứng chắp tay ở trước cửa khách sạn, nhìn ra xa bên ngoài xem xét tình hình trong hẻm núi quay đầu lại, ánh mắt dõi theo mấy khách nhân vừa đi vào kia, mơ hồ nghe nhắc tới hai chữ “Quỷ Y” gì đó. Mới đứng ở đây có một lát, mà không phải đã một lần nghe được thì thầm lời như vậy, ở trong đám khách nhân đi vào trước đó tựa hồ cũng đã có người nhắc tới Quỷ Y.

Đợi khách nhân đi khuất sâu vào bên trong, hắn bèn phất tay gọi một tên tiểu nhị tới, hỏi: “Làm sao nãy giờ cứ nghe người ta nhắc tới Quỷ Y hoài vậy, có phải đã xảy ra chuyện gì rồi không?”


Tiểu nhị ngạc nhiên đáp, “Dạ không biết ạ!”

Chính ngay lúc này, một tên tiểu nhị đi tuần sát từ trong hẻm núi bay lượn trở về, hạ xuống bên ngoài khách sạn, rồi bước nhanh leo lên bậc thềm, đến phụ cận bẩm báo: “Chưởng quỹ, Vạn Động Thiên Phủ công khai phát ra tin tức tìm kiếm Quỷ Y.”

Sở An Lâu hiếu kỳ, “Tìm Quỷ Y làm gì? Tiểu tử bên kia không phải đã được Quỷ Y chữa khỏi, xong rồi mang đi rồi sao?”

Tiểu nhị đáp: “Nghe nói là trưởng công chúa Kim Châu bị trúng phải kỳ độc, nên bên kia mới phát tin tức ra ngoài tìm kiếm Quỷ Y đến trị liệu, người nào có thể cung cấp tin tức hỗ trợ tìm được Quỷ Y, thì sẽ được trọng thưởng.”

“Kỳ độc ư?” Sở An Lâu thì thầm lẩm bẩm.

. . .  . . .

Yến Kinh, Đại Tư Không phủ, Ca Miểu Thủy từ Nam Châu trở về, vẫn để nguyên cả áo choàng bước nhanh đi thẳng vào bên trong.

Không cần phải thông báo đặc biệt gì, có người dẫn đường, trực tiếp đưa vào bên trong gặp Đồng Mạch.

Đồng Mạch đang đứng ở trong đình viện, thấy vậy phất phất tay giải tán khách, mấy tên quan viên đang vây quanh cung cung kính kính lui ra, nhường không gian riêng tư cho hai người.

Hai người cũng không cần phải khách khí, Đồng Mạch nói: “Tống Thư, nhi tử của Tống Cửu Minh, khi đang còn trên đường tới kinh liền bị người ta giết chết, thủ cấp bị lấy xuống ném tới trước cửa nhà Tiết Khiếu.”

Ca Miểu Thủy gật đầu, “Việc này trên đường tới đây ta đã biết được.”

Đồng Mạch: “Phía Đại Thiền sơn bên kia đã đàm phán xong chưa?”

Ca Miểu Thủy: “Không có đáp ứng, cũng không có cự tuyệt, chỉ qua loa.”


“Lại là đám cỏ đầu tường, hẳn là đang còn quan sát đây. Có điều không có cự tuyệt luôn cũng không phải là chuyện gì xấu, chỉ cần bọn hắn thấy tình thế không đúng, chờ đến đại quân bên này áp cảnh, tất phản!” Đồng Mạch cười lạnh một tiếng, lại vuốt râu nói: “Ca công công, vừa nhận được tin tức, nghe nói là Hải Như Nguyệt Kim Châu bên kia bị trúng độc, xem ra phía Hải Vô Cực đã động thủ rồi.”

Ca Miểu Thủy: “Có nghe được, đang muốn cùng tướng gia bàn về chuyện này. Hải Vô Cực đã động thủ, phía chúng ta bên này cũng không nên trì hoãn nữa, nên thừa cơ hành động, không còn tất yếu phải che che lấp lấp nữa, cần chuẩn bị binh mã và lương thực đầy đủ, việc tổ chức nhân thủ điều khiển công việc cũng nên mời bệ hạ chính thức hạ chỉ đi.”

Đồng Mạch vung tay lên, lập tức có người đưa lên bản tấu chương đến trên tay hắn, “Đang muốn tiến cung gặp mặt bệ hạ đây, nếu Ca công công rảnh, không ngại cùng đi chung.”

Ca Miểu Thủy xoay người nhường đường, đưa tay ra hiệu mời.

Sau đó hai người cùng nhau đi.

. . .  . . .

Tấn quốc, bên trong hoàng cung nguy nga trông có vẻ hơi tăm tối và thâm trầm, Thái Thúc Hùng hai tay chống nạnh, đứng trước một bức địa đồ, ánh mắt quỷ quyệt nhìn chằm chằm.

Thái giám đứng canh ở cửa ra vào đưa tay ra mời, Thiệu Bình Ba hơi gật đầu thăm hỏi, xong cất bước đi qua bậc cửa, đi vào trong, đi tới bên cạnh Thái Thúc Hùng thì hành lễ, “Bệ hạ.”

Thái độ cung kính quy thuận, không quy thuận cũng không được, bây giờ thế lực trên tay đã triệt để đã mất đi, khó có thể có hành động gì, tạm thời chỉ có thể phụ thuộc vào vị ở trước mắt này.

Ánh mắt Thái Thúc Hùng y nguyên vẫn tập trung vào trên bản đồ, miệng hỏi “Thân thể thế nào rồi?”

Thiệu Bình Ba: “Đã tốt hơn nhiều rồi ạ.”

“Việc liên hệ với phụ thân ngươi ở Bắc Châu bên kia tới đâu rồi?”


“Vẫn chưa có hồi âm ạ.”

“Thân thể của ngươi cần phải tĩnh dưỡng thêm, không nên kích động quá mức. Không nên nóng lòng, dù sao cũng là phụ tử, từ từ cũng sẽ được thôi.” Thái Thúc Hùng đưa ngón tay chỉ vào vị trí chỗ Kim Châu Triệu quốc nói, “Hải Như Nguyệt Kim Châu bị trúng độc, đã nghe chưa?”

Thiệu Bình Ba: “Vừa thấy trong tin tức ‘Hắc Thủy Đài’ đưa tới.”

Thái Thúc Hùng: “Hải Vô Cực chắc hẳn đã muốn động thủ với Kim Châu rồi, nhân mã của hai nước Tề, Vệ cũng đã được điều động, đây là cơ hội tốt cho Hải Vô Cực hạ thủ, xem ra hai nước Tề, Vệ vẫn là rất kiêng kị ngươi, ngươi đã đến Tấn quốc, trong lòng hai nước kia còn đang run sợ kìa.” Nói xong bật cười ha ha hai tiếng.

“Cũng không phải là vì kiêng kị vi thần, mà là do kiêng kỵ bệ hạ.” Thiệu Bình Ba hơi hạ thấp người, sau đó đứng thẳng dậy, tiến tới hai bước, ngón tay chỉ vào vị trí Nam Châu Yến quốc, “Thương Kiến Hùng chắc hẳn là đang muốn động thủ với Nam Châu” Lúc nói lời này, trong mắt lóe lên một loại cảm giác hưng phấn không dễ dàng phát giác.

Thái Thúc Hùng hơi có chút không hiểu hỏi, “Làm sao biết được?”

Thiệu Bình Ba khua ngón tay trên địa đồ nói, “Kim Châu gắn bó với Nam Châu như môi với răng, cả hai dựa vào nhau, Hải Vô Cực động vào Kim Châu, Nam Châu tất sẽ xuất binh viện trợ, hai châu liên thủ, sẽ kéo dài chiến sự, một khi Triệu quốc bị kéo hao tổn mệt mỏi, rất có thể Hàn quốc sẽ thừa cơ nó suy yếu mà đánh vào, Hải Vô Cực rất không có khả năng đi nước cờ mạo hiểm lớn như vậy.”

“Vi thần ở tại Yến quốc nhiều năm, đối với tình huống bên kia không có xa lạ gì. Thương Kiến Hùng kế vị, nội bộ Yến quốc liền có tin đồn, nói ngôi vị đó vốn là truyền cho Ninh Vương Thương Kiến Bá, còn nói Thương Kiến Bá có khả năng là do chính Thương Kiến Hùng mưu hại, thêm nữa trong quân đội Yến quốc Thương Kiến Bá có uy vọng rất lớn, việc này khiến cho Thương Kiến Hùng như bị nghẹn ở cổ họng. Mà Thương Triều Tông sau này lại tụ tập bộ hạ cũ của Ninh vương, một phát đánh bại Chu Thủ Hiền chiếm lấy Nam Châu dễ như trở bàn tay, chiến lực cường hãn khiến cho thiên hạ chấn kinh, tình thế quật khởi của hắn hiện nay chắc chắn đã khiến cho Thương Kiến Hùng ăn ngủ không yên.”

“Ý đồ nhúng chàm Yến quốc của Thương Triều Tông đã quá rõ ràng, lại là người thuộc Hoàng tộc nữa, theo lời đồn thổi nói Thương Triều Tông lại càng thêm chính thống hơn, lúc đó nhân danh cờ hiệu Thương Kiến Bá sẽ rất dễ mê hoặc lòng người, vị thế quật khởi của hắn đã uy hiếp nghiêm trọng đến hoàng vị của Thương Kiến Hùng, Thương Kiến Hùng có thể nhẫn nại, nhưng không thể chịu nhẫn nhục được. Các sự kiện hỗn loạn vừa ổn định xong, hắn nhất định sẽ xuống tay với Nam Châu. Hải Vô Cực dám làm như vậy, hẳn là do Thương Kiến Hùng muốn động thủ với Nam Châu, mà rất có thể là phía Thương Kiến Hùng còn đã chủ động liên hệ với Triệu quốc nữa.”

Thái Thúc Hùng gật đầu, “Nói có lý. Hai nước liên thủ hành động, xem ra Kim Châu và Nam Châu khó tránh khỏi tai kiếp rồi.”

“Chưa hẳn.” Thiệu Bình Ba lắc đầu, “Nói đến Kim Châu và Nam Châu, còn có một người không thể không nhắc đến, người này chính là người đã làm cho vi thần thua bỏ chạy, là Ngưu Hữu Đạo, người này tuyệt đối không phải là người sẽ chịu ngồi chờ chết. Vi thần có thể nhìn ra được Thương Kiến Hùng muốn động Nam Châu, không có khả năng hắn không nhìn ra, theo vi thần thấy, đại thế Nam Châu vừa ổn định, hắn chắc sẽ chạy tới Kim Châu thương nghị mượn binh viện trợ ngay, để phòng ngừa cẩn thận. Hải Như Nguyệt vừa sinh con, đây chính là cơ hội bái phỏng tốt, nếu như vi thần dự đoán không sai, hắn chắc chắn sẽ nhân cơ hội này để tới đó.”

“Đám người Vạn Động Thiên Phủ kia chỉ muốn gìn giữ cái đã có, không có thực lực sẽ không dám có cử chỉ mạo hiểm, nên tin tức Hải Như Nguyệt bị trúng độc Vạn Động Thiên Phủ sẽ không dám công khai, sẽ chỉ cố giấu giếm. Hiện giờ lại trắng trợn công khai ra, sợ là muốn để cho Hải Vô Cực bị trở tay không kịp, đây không phải là phong cách hành sự thương thấy của Vạn Động Thiên Phủ. Tên Ngưu Hữu Đạo kia vừa chính vừa tà, cử động lần này càng giống như là cái phong cách dùng kiếm chống đi của hắn. Căn cứ đủ loại dấu hiệu cho thấy, rất có thể ngay tại lúc này đây Ngưu Hữu Đạo đang còn ở tại Kim Châu.”

Nội tâm Thái Thúc Hùng kinh ngạc, sau khi được biết thân thể vị này không nên để bị kích thích, nên những tin tức có liên quan đến Ngưu Hữu Đạo ở tại Kim Châu, hắn không có để cho ‘Hắc Thủy Đài’ cho vào thông tin tình báo đưa cho vị này xem, việc hắn căn dặn người bên dưới tùy cơ động thủ với Ngưu Hữu Đạo cũng không có nói với vị này biết.

Đắc thủ được thì tự nhiên sẽ báo để cho vị này biết mà cao hứng, nếu không đắc thủ được, nói sớm ngược lại sẽ mất mặt mũi của mình.

Có điều hắn không nghĩ tới, chính là vị này thế mà tự mình suy đoán ra được Ngưu Hữu Đạo đang còn ở tại Kim Châu, chân chính là để hắn vừa kinh vừa sợ một phen.


Thật tình không biết rằng Thiệu Bình Ba đã hoài nghi Thái Thúc Hùng cố ý phong tỏa tin tức tình báo, không cho hắn biết chuyện Ngưu Hữu Đạo đang ở tại Kim Châu.

Chỉ có điều cách nghĩ của Thiệu Bình Ba không giống với cách nghĩ của Thái Thúc Hùng mà thôi, Thiệu Bình Ba cho rằng Thái Thúc Hùng làm vậy là không muốn bản thân hắn chỉ lo mỗi việc trả thù riêng.

“Ngươi có nói hắn sẽ không ngồi yên chờ chết, vậy theo ngươi thấy, Ngưu Hữu Đạo này sẽ giải quyết chuyện này như thế nào?” Thái Thúc Hùng hỏi.

Thấy đối phương không để ý đến việc Ngưu Hữu Đạo có ở tại Kim Châu hay không, trong lòng Thiệu Bình Ba càng thêm khẳng định suy đoán của mình, Ngưu Hữu Đạo chắc chắn là đang ở tại Kim Châu.

Ngón tay hắn chỉ các chư quốc, “Đơn giản có mấy khả năng sau, thuyết phục Vệ, Tề, Hàn, Tống tạo áp lực, vừa lúc có vài sứ thần quốc gia đang ở tại Kim Châu, vừa vặn cho hắn cơ hội. Một khả năng khác là thuyết phục tam đại phái Yến quốc cường thế ngăn cản, bất quá khả năng này không lớn, chỉ cần Nam Châu ở trên tay Yến quốc, ai ăn vào cũng sẽ không ảnh hưởng đến lợi ích của bọn hắn, lần này Thương Kiến Hùng chắc hẳn rất quyết tâm, nếu như thế cục nghiêng về phía Thương Kiến Hùng bên kia, thì chú định Thương Kiến Hùng chắc chắn sẽ đắc thủ, vì thế tam đại phái sẽ không trở mặt với Thương Kiến Hùng, bọn hắn sẽ chỉ nhắm một con mắt mở một con mắt ngồi xem thôi.”

“Về phần Vệ quốc với Tề quốc, đã bị Tấn quốc đánh cho sợ, từ trước đến nay trọng điểm đề phòng là Tấn quốc, tăng thêm lần này tăng binh, nên hai nước này nhiều nhất chỉ là ngoài miệng hô hô, không có hành động điều động binh lực thực sự, sẽ không dọa được Triệu quốc, có thể bài trừ. Mà Hàn quốc, Thương Kiến Hùng biết rõ hiện tại đang còn giang co với Hàn quốc, lại còn muốn động thủ với Nam Châu, hiển nhiên là đã chuẩn bị tâm lý đối kháng rồi. Nước có khả năng nhất, tạo áp lực hiệu quả mạnh nhất. cũng chỉ còn lại mỗi Tống quốc, Ngưu Hữu Đạo chắc hẳn sẽ nghĩ biện pháp lôi Tống quốc xuống nước.”

Thái Thúc Hùng ‘ờm’ một tiếng, “Như thế, đã có phương hướng đề phòng, vậy cô vương phải nghĩ biện pháp ngăn cản hắn đạt được, vừa vặn để cho Nam Châu bị hủy diệt, rửa mối hận cho Bình Ba ngươi!”

“Không thể!” Thiệu Bình Ba lập tức ngăn cản, chợt quay người lại chắp tay nói: “Ý tốt của bệ hạ, vi thần xin ghi nhớ. Nhưng chuyện này một động tác động đến rất nhiều nơi, đại kế của bệ hạ bên này vừa mới bắt đầu, trước khi chinh phục được Vệ quốc cùng Tề quốc, chuẩn bị tốt cho việc xuất binh đông chinh, không thể để cho đông tứ quốc có cơ hội lớn mạnh, cứ để cho bọn hắn năm bè bảy mảng, duy trì trang thái tiêu hao lẫn nhau, ai cũng không thể chiếm đoạt được ai, giữ lại chờ tương lai bệ hạ quét ngang, đó mới là có lợi nhất.”

Thái Thúc Hùng nhìn chằm chằm hắn, liên tục gật đầu, một mặt đầy vui mừng, nói “Anh hùng ý lớn gặp nhau!”

Thế nhưng không biết điều Thiệu Bình Ba thật sự muốn là nhân cơ hội tham gia khiến cho Nam Châu xong đời, nếu như nơi này là Bắc Châu của hắn mà nói, hắn khẳng định sẽ làm như vậy.

Theo quan điểm cá nhân của hắn, Ngưu Hữu Đạo là người nguy hiểm hơn nhiều so với Nam Châu gì gì đó, thế nhưng nguồn tài nguyên Tấn quốc không phải là để cho hắn đến phung phí chỉ vì báo thù riêng.

Mấu chốt tên Ngưu Hữu Đạo này là người nhiều lần ra kỳ chiêu, coi như có tham dự vào cũng chưa chắc có thể ngăn cản được, quỷ mới biết Ngưu Hữu Đạo sẽ ra chiêu gì, vận dụng tài nguyên Tấn quốc rồi lại không hiệu quả, không phải là chuyện gì tốt đối với người mới đến như hắn, rất dễ bị người ta công kích, hắn vừa mới tới liền đã được Tấn hoàng hậu đãi rồi, đã khiến rất nhiều người không thoải mái.

Còn thật sự muốn một phát đoạn tuyệt hậu hoạn mà nói, còn không bằng nhờ Tấn quốc bên này trực tiếp phái ra cao thủ, không tiếc đại giới diệt trừ cho bằng được Ngưu Hữu Đạo, nhưng loại lời nói cầu xin báo thù riêng giúp này, hắn không nói ra khỏi miệng được.

Mới tới còn chưa đứng vững, rất nhiều chuyện đều không tiện làm.

Thêm nữa hắn hoài nghi Thái Thúc Hùng đang còn thử thăm dò, nên hắn chỉ có thể bày ra dáng vẻ một lòng vì đại cục của Tấn quốc mà suy nghĩ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK