Mục lục
Đạo Quân
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 273: Con ông cháu cha (Hoàn khố tử đệ*)
Edit : Luna Huang

Viên Cương: “Tám thùng cũng không phải là ít, trong cung có bao nhiêu quý nhân đâu, có thể ăn hết sao? Lãng phí thì đáng tiếc!”

Hô Diên Uy khoát tay nói: “Không có lãng phí, thứ này sau khi được đưa vào cung, chỉ cần chừa lại một số lượng cần đủ để thỏa mãn những quý nhân kia có thể tùy thời hưởng dụng, mặt khác tự nhiên sẽ có người tự phân chia, ai có thể cấm không cho những quản sự kia nếm thử chút chứ?  Người lén ăn vụng trong cung có rất nhiều, ăn một chút phía trên cũng chỉ mở một con mắt nhắm một con mắt, cũng sẽ không nói cái gì. Thứ này lại không thể để lâu, dù sao còn hơn là để bị thiu, phải đổ sạch a.”

“Bất quá có một điểm ta cần phải nói rõ trước, 1000 kim tệ kia chỉ có thể là sổ sách bề ngoài thôi, ta còn phải hối lộ 200 kim tệ cho người trong cung quản lý chuyện này nữa, cái này là do ta nói ‘bóng gió’ tốt với người ta đó, nếu không làm gì có chuyện thuận lợi như thế, xem như là của đi thay người, sau này bớt được chút phiền phức.”

Cao chưởng quỹ hồ nghi nói: “Một ngày tám thùng, 1000 kim tệ một tháng, vậy giá bán so với giá chúng ta bán hiện tại có phải là quá mắc rồi không?”

Hô Diên Uy khinh bỉ nói: “Bán suốt một năm cũng bất quá hơn vạn kim tệ, trong cung có thể thiếu chút tiền ấy?”

Viên Cương: “Giá bán trong ngoài chênh lệch lớn như vậy, ngươi liền không sợ trong cung phát hiện ra, sẽ đi tìm ngươi gây phiền phức sao?”

Hô Diên Uy trợn mắt lên nói: “Đồ ăn cho trong cung ăn có thể giống đồ ăn cho bên ngoài ăn sao? Đồ cấp cho trong cung ăn chắc chắn phải là loại tốt nhất, đồ giá thấp tùy tiện bán bên ngoài có thể đưa vào cho quý nhân trong cung ăn được sao?”

Viên Cương: “Ta chỉ có thể làm ra được loại như thế này thôi, muốn bán cũng chỉ có thể bán loại này, ta cũng không có làm ra được đậu hũ có chất lượng cao hơn nữa đâu.”

Tinh lực của hắn không phải là dùng để nghiên cứu chế tạo sản phẩm từ đậu, chỉ bán loại đậu hủ này thôi, căn bản không có dự định bán những thứ khác kia.


“. . .  . . .” Hô Diên Uy câm lặng, phát hiện vị cứng đầu này thật đúng là người ‘toàn cơ bắp’.

“Ha ha!” Cao chưởng quỹ cũng nhịn không được bật cười, hắn tựa hồ đã hiểu ý của Hô Diên Uy.

Hô Diên Uy đưa tay quàng qua cổ Viên Cương, kéo sát lại, bộ mặt râu ria gật gù đắc ý nói: “Ta nói Viên huynh đệ nha, hoàng đế bệ hạ không có ngốc, đồ vật chúng ta đã công khai mua bán như vậy rồi, chuyện ‘bí mật’ tăng giá này là không thể gạt được tai mắt của bệ hạ, sớm muộn cũng sẽ biết được. Nhưng việc lừa tiền này, là muốn xem ai lừa, phụ thân ta giữ chức Thượng tướng quân, từ trước đến nay không có chìa tay lung tung, so với những người động một tí là vét mười vạn, trăm vạn kia, chúng ta chỉ là kiếm chút tiền lẻ, nên sẽ chẳng có ai nói cái gì đâu, bệ hạ thì càng sẽ không nói cái gì hết luôn.”

“Không nói cái gì khác, ngươi là từ biên quân tới nè, ở đó có một ít người trên dưới liên thủ câu kết với nhau đầu cơ trục lợi, bán chiến mã ra ngoài, còn muốn giết người diệt khẩu, lá gan đó phải lớn cỡ nào? Đó mới là không sợ chết trục lợi, còn chúng ta mua bán hợp lý, hợp pháp thế kia, kiếm chút tiền lẻ người khác chướng mắt, không ai rảnh đi tìm ta gây phiền phức cả. Lại nói, dựa vào cái gì tìm ta gây phiền phức đây? Bên ngoài bán giá thấp, trong cung bán giá cao, đó mới là chuyện bình thường nha, cung ứng cho trong cung ăn, khẳng định phải tốt hơn so với bên ngoài, ai dám nói cái lý do này không đúng?”

“Ta cũng không phải muốn bắt ngươi làm đậu hũ chất lượng tốt hơn, vẫn là thứ ngươi làm ra kia. Nhưng, thứ đưa vào trong cung là tươi ngon nhất, là loại vừa mới làm ra, lúc làm thì cần phải cẩn thận, sạch sẽ hơn một chút, để ý kỹ một chút. Chúng ta bỏ ra càng nhiều công sức, vận dụng càng nhiều nhân công, làm như vậy sản phẩm làm ra tự nhiên sẽ là tốt nhất, giá bán cao hơn một chút cũng là chuyện hợp tình hợp lý, ai có thể nói cái gì? Nếu như ngươi yêu cầu bán giá bằng với bên ngoài, ngược lại đấy mới là không hợp lý, ta đi câu thông móc nối quan hệ còn phải tốn tiền, không lẽ không cần lấy lại, vậy ta cần gì phải đưa vào trong cung làm gì để tự chịu thiệt, đúng không? Ý của ta là vậy, ngươi đã hiểu chưa?”

Viên Cương lại không ngốc, nói đến như thế rồi sao hắn còn không hiểu chứ? Quanh tới quanh lui, nói tới nói lui, kỳ thực đồ bán vào trong cung cũng chả khác gì ở bên ngoài, chỉ là có thêm một ‘bản quảng cáo’ mới, ‘đồ ta đưa vào cung chính là tốt nhất đó’ mà thôi!

Bất quá ánh mắt hắn nhìn Hô Diên Uy vẫn có chút là lạ, phát hiện vị này có vẻ như rất tích cực với việc bán đậu hũ, bình thường gần như không hỏi đến, lần nay không nhúng tay vào thì thôi, vừa mới nhúng tay vào, một chút buôn bán nhỏ cũng bán vào được cả hoàng cung, con đường này cũng không phải ai cũng có thể làm được.

Hô Diên Uy tự nhiên là muốn tích cực rồi, trong nhà lấy lợi nhuận của hắn sung công, nhìn thấy bán chạy như thế, lại chỉ có thể cầm được một phần, tự nhiên là hắn phải nghĩ cách bán số lượng lớn hơn để bù lại, tự nhiên là nhắm tới cái nhà giàu nhất trên đời này, chính là hoàng cung kia.

Đối với người bình thường mà nói, hoàng cung rất là thần bí, với hắn mà nói, rất nhiều người trong hoàng cung hắn đều biết, là việc thuận tay làm, kiếm tiền hợp tình hợp lý, ngu gì không làm?


Viên Cương dò hỏi, “Ngươi làm việc này, Thượng tướng quân có biết hay không?”

Sở dĩ hắn tìm tới Hô Diên gia để ‘kêu oan’, chính là vì nghe được nhân phẩm của Hô Diên Vô Hận không tệ, nếu không hắn cũng không dám tìm Hô Diên gia.

Hô Diên Uy hỏi lại: “Biết cái gì? Tất cả mọi người đều nói món đó ăn ngon, có ai nói người trong hoàng cung không được phép ăn sao? Trong cung tìm tới ta, muốn ta tiến cống, ta có thể không nghe theo sao?”

Được rồi, Viên Cương đã hiểu, cái câu này nhất định hắn dùng để ứng phó lão cha của hắn đây, đoán chừng Hô Diên Vô Hận nghe xong cũng không còn cách nào khác!

Hắn xem như đã có chút minh bạch, vì cái gì Hô Diên Vô Hận chỉ cho đứa nhi tử này treo cái chức nhàn tản, không cho nó có thực quyền gì, đoán chừng là do lão biết nhi tử của lão đại khái là có phẩm tính gì đi, cho tên này quyền lực càng lớn, khẳng định hắn sẽ gây ra chuyện càng lớn cho xem.

Cao chưởng quỹ cười nói xen vào, “Kỳ thật chi phí để làm cái món đậu hũ này, chủ yếu vẫn là ở nước đường, hàng cấp cho trong cung chúng ta có thể bớt đường đi. Trong cung không thiếu đường, ai muốn nhạt, hay là ngọt lịm gì đó, đều có thể tự tăng đường thêm cho hợp với khẩu vị của bản thân, thế là chúng ta lại có thể tiết kiệm thêm một khoản chi phí chế biến rồi!”

Đầu năm nay, đường quả thực không hề rẻ.

Mắt Hô Diên Uy sáng lên, giơ ngón tay cái lên cho hắn, “Lão Cao, ta không nhìn lầm ngươi, không hổ là họ Cao!”

Viên Cương hơi nhíu mày, phát hiện quả nhiên là vật họp theo loài, trách không được hai người này có thể ở cùng nhau.

Cao chưởng quỹ cười hắc hắc, làm bộ quá khen, chợt lại nói: “Tam thiếu gia, gần nhất có không ít người nhà giàu có tới dò hỏi, hỏi chúng ta có thể đưa hàng tới tận nhà được không. Nghĩa là giống như cách ngài đưa vào cung ý, nhưng không cần như loại đưa vào trong cung, hi vọng mỗi ngày chúng ta có thể đưa tới tận nhà bọn họ một số lượng nhất định.”


Hô Diên Uy cười ha ha nói: “Ta cũng có vài bằng hữu tìm tới, cũng là nói chuyện này, bảo thứ này dùng làm bữa sáng ăn cũng không tệ lắm, bảo ta mỗi ngày đưa đến nhà bọn hắn một ít, ta đến đây chính là muốn nói với các ngươi chuyện này đó, để cho các ngươi đi an bài.”

Cao chưởng quỹ lại nói: “Tam thiếu gia, ta còn có cái ý tưởng nữa.”

“Nói!” Hô Diên Uy phất ống tay áo một cái, rất sảng khoái, mấu chốt là do tâm tình không tệ, có đường kiếm tiền rồi.

Cao chưởng quỹ nói: “Ta đi quan sát một phen, kinh thành này lớn như vậy, mà chỗ chúng ta bán lại xa xôi hẻo lánh, kỳ thật rất nhiều người không muốn đi mua xa như vậy, bởi vì phiền phức! Chúng ta vốn là có thể vận chuyển trong thùng đưa đi, ta đề nghị ở mỗi một khu vực kinh thành sẽ thiết lập một điểm bán, mỗi ngày cho người đưa tới đó một hai thùng bán. Kinh thành lớn như vậy, có nhiều người như vậy, tửu lâu nhiều như vậy, cứ nghĩ số lượng có thể xuất bán mà xem.”

Hai mắt Hô Diên Uy lại tỏa sáng, mặt đầy mơ màng nói: “Nếu toàn bộ kinh thành đều ăn đậu hũ của chúng ta, một năm kiếm được 10 vạn là không thành vấn đề a!” Gật đầu thật lực, la to: “Chuyện tốt như vậy, buôn bán hợp lý hợp pháp, có tiền không kiếm là thằng khốn nạn, các ngươi còn lề mề cái gì nữa, mau đi xử lý liền a! Các ngươi có biết, để chậm trễ một ngày sẽ tổn thất bao nhiêu tiền không hả?”

Bản thân hắn tựa hồ cũng có chút không thể chờ đợi nổi.

Viên Cương buồn bực, làm sao cảm giác tính tình của vị này có chút giống với Viên Phương nhỉ?

Cao chưởng quỹ nói: “Tam thiếu gia, trước mắt nhân thủ của chúng ta cũng chỉ có thể miễn cưỡng ứng phó được tình hình buôn bán hiện tại, cung cấp cho trong cung cũng cần người đi đưa, thì càng không cần phải nói đến đi bán khắp kinh thành, phải cần càng nhiều người hơn nữa.”

“Có thể nhận thêm người mà!” Hô Diên Uy làm bộ ‘Cái này còn cần ta dạy cho các ngươi nữa sao’, “Chúng ta muốn kiếm nhiều tiền, còn ngồi đó tiếc chút tiền công thuê thêm vài người nữa sao?”

Viên Cương lên tiếng xen vào: “Việc này ta sẽ an bài cho.”

Thật không ngờ, đây chính là mục đích hắn đi bán đậu hũ, người của hắn đoán chừng cũng đã lần lượt tới đây rồi, hắn cần phải an bài thân phận hợp lý, cần phương thức thích hợp để bố trí ở khắp các ngõ ngách kinh thành, nắm giữ từng dấu hiệu biến động nhỏ nhất. Tóm lại, mặc kệ Đạo gia có cần hay không, hắn ở trong này cũng muốn chuẩn bị sẵn sàng để cho Đạo gia lỡ như có cần thì dùng, lo trước khỏi hoạ, chuẩn bị nhiều một chút luôn luôn không sai.


Hắn đang còn muốn tìm cơ hội thích hợp để nói ra, ai ngờ Cao chưởng quỹ lại nói trước cho hắn, việc này với hắn mà nói thì lại là càng tốt!

Kỳ thật, ngay từ đầu hắn cũng không nghĩ tới, đậu hũ này có thể bán náo nhiệt như thế.

Hô Diên Uy lại hỏi: “Sân bãi này đã đủ hay chưa? Nơi này xa, giá tiền rẻ, nếu sân bãi không đủ cứ nói, ta sai người chuyển tới lân cận, mua lại hết toàn bộ phòng ở xung quanh. Tiền vốn ban đầu ta có thể tìm người ứng trước, chờ bên này có tiền sẽ trả lại sau.”

Cao chưởng quỹ gật đầu: “Ta thấy được đó, đông gia, ý ngươi thì sao?”

Viên Cương yên lặng gật đầu, chờ người của hắn tới, cũng cần phải có chỗ ở.

“Tốt, việc này để ta xử lý cho, ngày mai ta sẽ cho người đến người đàm luận với mấy người chung quanh, tranh thủ trong vòng ba ngày cầm xuống toàn bộ, không cần các ngươi quan tâm đến.” Hô Diên Uy vung tay lên, ôm việc này vào người, lại hỏi: “Còn có khó khăn gì nữa hay không?”

Viên Cương nhắc nhở: “Tam thiếu gia, đầu năm nay không có nhiều người trồng đậu nàn, chúng ta làm lớn như vậy mà nói, đậu nành trong kinh thành khẳng định không đủ cung cấp cho chúng ta dùng.”

Hô Diên Uy vỗ vỗ bộ ngực, “Việc này để ta xử lý luôn, hồi sau ta sẽ cho người đi nơi khác liên hệ mua đậu nành, nếu như không đủ, vậy đành ứng phó cho qua năm nay trước đã, sang năm ta sẽ bảo quản gia trong nhà sắp xếp người chuyên môn trồng chắc đậu nành, muốn bao nhiêu trồng bấy nhiêu, ta không tin cho tiền còn không có người trồng, chút chuyện cỏn con này không tính là gì, còn có khó khăn gì khác sao? Có việc gì nữa cứ nói ra hết, ta xử lý hết một lượt luôn, ta không có thời gian mỗi ngày đều chạy tới đây!”

Cao chưởng quỹ lại nhắc nhở: “Tam thiếu gia, đông gia, có một chuyện không thể không phòng, đậu hũ này của chúng ta giá không cao, bán số lượng lớn mới có thể kiếm được nhiều tiền, cho nên cần phải nghĩ biện pháp giữ bí mật công thức chế biến đậu hũ này a! Chớ để bị người khác trộm mất rồi đoạt mối làm ăn của chúng ta.”

“Dám! Không sợ chết thì cứ thử xem!” Hô Diên Uy trừng cặp mắt báo lên, mặt đầy sát khí nói: “Đậu hũ của ta bán cả vào hoàng cung, ai không biết đậu hũ này là buôn bán độc quyền của nhà ta, tên khốn nào dám cướp việc buôn bán của ta thử xem, xuất hiện một nhà ta nện một nhà, làm tặc đi ăn trộm còn cần lý luận nữa à? Hô Diên gia ta từ trước đến nay luôn kiềm chế, không bao giờ chìa tay lung tung, ta làm chút buôn bán hợp lý hợp pháp, ai dám đoạn tài lộ của ta thử xem coi! Hôm nay ta đem lời đặt xuống tại đây, trên toàn bộ Tề quốc, chỉ có một mình Hô Diên gia ta là được buôn bán thứ này, tên nào không biết sống chết, dám cả gan nhảy ra thử xem, coi thiết kỵ Hô Diên gia ta là ăn chay không bằng?”

Viên Cương liếc mắt ngó hắn một cái, điển hình của con ông cháu cha, ‘trẻ trâu’* kinh thành là đây! (* thiếu niên hư hỏng)

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK