Hóa ra một kim tệ bên chuồng ngựa vẫn chưa được dùng đến cỏ khô tốt nhất, vậy tính chi ly ra dường như còn tiết kiệm được hơn một kim tệ.
Sau đó hỏa kế dẫn hai người đi nhận phòng. Ngưu Hữu Đạo một lần nữa đánh giá đại sảnh mái vòm thắp đèn dầu, tìm thấy cảm giác ở khách sạn năm sao kiếp trước, có điều hương vị cổ xưa dung hợp trong tòa lâu đài này rõ ràng khách sạn năm sao kia không thể so sánh được, ý cảnh tang thương làm người ta có một dư vị miên man.
Không còn cách nào khác, khách sạn này tên khách sạn Yêu Nguyệt, tửu điếm là tinh cấp, còn nơi này là nguyệt cấp, trong lòng Ngưu Hữu Đạo cảm thấy buồn cười.
Vừa tiến vào bên trong, cảnh trí trước mắt khiến hai mắt người ta tỏa sáng. Đây quả là một khu rừng, bên ngoài không có lấy một ngọn cỏ, nơi này xanh um tươi tốt, giữa những chậu than cháy hừng hực chiếu rọi, ánh lửa lắc lư có hương vị hơn cả những ánh đèn trang trí kiếp trước, có phong tình đặc biệt, có vài khách còn đánh cờ uống trà trong đó.
Trong lòng Ngưu Hữu Đạo một lần nữa chậc chậc một tiếng, từ bố cục của khu rừng này có thể nhận ra, thành chủ là một người có phẩm chất, hoàn cảnh này khiến người ta cảm thấy tốn tiền cũng không oan uổng.
Lên phòng khách trên lầu, trong phòng bày biện đơn giản nhưng tinh xảo.
Hỏa kế cầm đèn trong tay giải thích lá trà ở đâu, lò than ở đâu, có thể trực tiếp pha trà. Còn lấy nước, trong phòng có ống đồng dẫn nước, nước là nước tuyết hòa tan từ trên núi xuống, chảy suốt không ngừng, ở trong phòng rửa mặt cũng không cần ra ngoài lấy nước.
Ngưu Hữu Đạo vui vẻ, phát hiện nơi này thật đúng là khách sạn bình thường không thể so sánh được, đã có hình thức ban đầu của khách sạn.
“Cần gì khách quan có thể gọi chúng ta bất cứ lúc nào.” Sau khi hỏa kế khách khí bỏ lại một câu thì đóng cửa lại đi ra.
Ngưu Hữu Đạo đẩy cửa sổ ra, nhìn đèn đuốc lấm tấm trong thành, còn cả bầu trời đêm đầy sao sáng chói, cảnh đẹp ý vui, tâm tình tốt đẹp, đưa lưng ra sau phân phó một tiếng. “Pha trà!”
Viên Phương bày lò than, đốt lửa, đựng nước vào trong ấm đặt lên trên nấu rồi quay đầu đi đến bên cửa sổ, chậc chậc một tiếng. “Đạo gia, mười kim tệ một ngày, còn ác hơn cướp tiền. Ta ở Nam Sơn tự bao nhiêu ngày mới kiếm được mười kim tệ chứ!” Hắn ta bẻ ngón tay tính cho Ngưu Hữu Đạo nghe. “Một kim tệ đổi một trăm ngân tệ, một ngân tệ đổi một trăm tiền đồng, một ngày ở đây là mười vạn tiền đồng, đủ cho người bình thường dùng mấy năm. Chúng ta ở đây một ngày cũng chẳng tốn của người ta bao nhiêu...”
“Không thể tính như vậy được, ở nơi thế này có thể xây dựng được loại khách sạn này không dễ dàng, huống hồ người ta không phải chỉ cấp chỗ ở, không phải còn chịu trách nhiệm đảm bảo an toàn sao. An toàn là thứ không thể dùng tiền tài để đổi được.” Ngưu Hữu Đạo cười trêu chọc nói: “Ngươi cũng không phải không chi nổi, ngươi ở cả năm không đi cũng không thành vấn đề mà?”
Viên Phương cười hì hì.
Hắn ta sờ kim phiếu trong ngực. Trước khi đến, Ngưu Hữu Đạo đã đòi Hải Như Nguyệt một vạn kim tệ làm phí tổn, sợ mang theo khó khăn nên bên kia trực tiếp đưa một ít kim phiếu giá trị lớn giá trị nhỏ thông dụng khắp bảy nước, cộng lại đủ một vạn kim tệ có thể đổi thành tiền mặt ở tất cả tiền trang các nước bất cứ lúc nào.
Có tiền thì có tiền, Viên Phương đã quen những ngày tháng kham khổ, vẫn đau lòng nhắc nhở: “Đạo gia, ban nãy ta nhìn thấy bảng hiệu nhiều khách sạn khác trong thành, hẳn là tiện nghi hơn nơi này nhiều.”
“Đừng tính toán mấy khoản nho nhỏ này.” Ngưu Hữu Đạo cười ha ha, quay người nhìn hắn ta, cười nói: “Lão Hùng, nghe cho kỹ, đi theo ta sẽ không thiếu tiền tiêu, chỉ cần điều kiện cho phép, cố gắng ăn những thứ ngon nhất, dùng thứ tốt nhất, ở nơi tốt nhất, an toàn quan trọng nhất, tiền hết sẽ có lại, chỉ cần có ta ở đây thì không cần lo lắng chuyện tiền. Về sau ngươi sẽ phát hiện, tiền chỉ là con số, thực ra một người cũng chẳng tiêu bao nhiêu đâu.”
“Hắc hắc!” Viên Phương cười ngây ngô, những lời này nghe thật đại khí, thoải mái, có điều trong lòng vẫn lầm bầm, nếu tiền này tích lại cho ta xây chùa thì tốt biết mấy, tiêu thế này lãng phí quá.
Ngoài khách sạn, đèn trong căn phòng này vừa sáng lên có không ít người bên ngoài đã để mắt tới.
Một nữ tử làn da hơi đen cắn răng, quay người phất tay gọi mấy người đến một nơi vắng vẻ, trốn ở trong bóng tối rỉ tai nói với mấy người: “Ta chuẩn bị đi vào tìm hắn.”
Có người nói: “Lão đại, trong này không dừng chân không cho vào, trừ phi là chào hỏi trước với người dừng chân bên trong, nhưng chúng ta không quen biết hắn, muốn cứng rắn xông vào cũng không được đâu!”
Nữ tử nói: “Vậy bỏ tiền vào ở một ngày.”
Có người nói: “Tối thiểu mười kim tệ một ngày, hà tất phải tốn tiền oan vậy. Hơn nữa hắn chưa chắc đã đồng ý. Lão đại, hắn cũng không thể ở mãi trong đấy không ra, chúng ta thay phiên canh giữ ở bên ngoài, hắn vừa ra tới, lập tức ngăn hắn lại.”
Nữ tử lắc đầu nói: “Không được, các ngươi không thấy sao? Không phải chỉ đám chúng ta để mắt tới hắn, chờ hắn ra chưa chắc đã đến phiên chúng ta.”
Có người nói: “Hắn có thể đồng ý sao? Ở lại đây mặc dù đều là kẻ có tiền, nhưng có rất ít người sẽ đồng ý, chúng ta cũng chỉ đang tìm vận may.”
Nữ tử: “Ta có dự cảm, người này có thể giúp đỡ chúng ta, ta xem trọng hắn!”
Dự cảm? Dự cảm có thể làm nên chuyện sao? Mấy người im lặng, có điều nàng đã hạ quyết tâm, những người khác cũng không nói thêm gì.
Ra khỏi bóng tối,, nữ tử ngẩng đầu ưỡn ngực leo lên bậc thang khách sạn Yêu Nguyệt, xông thẳng vào trong.
Nhưng mà vừa vào cửa, lập tức bị tiểu nhị ngăn lại. “Hắc Mẫu Đơn, ngươi muốn làm gì? Ra ngoài, ra ngoài!” Phất tay xua đuổi.
Có thể gọi ra tên, rõ ràng tiểu nhị cũng biết rõ đối phương.
Nữ tử được gọi là Hắc Mẫu Đơn cắn cắn môi. “Ta dùng tiền ở lại đây không được sao?”
Nàng vừa nói như vậy, tiểu nhị đành phải do dự cho đi, chăm chú bồi một bên đến trước quầy.
Hắc Mẫu Đơn lấy ra mười kim tệ đập lên quầy. “Chưởng quỹ, ở một ngày!”
Chưởng quỹ ngẩng đầu nhìn thấy là nàng, khóe miệng tủm tỉm nở nụ cười lạnh, một tay đẩy tiền trở về.
Hắc Mẫu Đơn ngạc nhiên nói: “Có ý gì?”
Chưởng quỹ lạnh nhạt nói: “Hắc Mẫu Đơn, nơi này không phải nơi để ngươi tới, tự giác một chút.”
Thấy trả tiền mà người ta cũng không cho nàng vào, nỗi nhục này khiến Hắc Mẫu Đơn hơi khó xử, khuôn mặt tức giận đỏ bừng: “Tiền thiếu hay tăng giá rồi?”
Chưởng quỹ thấy nàng còn so kè, trực tiếp nói thẳng: “Nơi này không chào đón ngươi.”
Thấy chưởng quỹ có thái độ này, tiểu nhị lập tức khua tay nói: “Đi thôi đi thôi, đi nhanh đi.”
Hắc Mẫu Đơn nổi giận. “Ta không đi! Ta cũng không phải không trả tiền, cũng không thiếu tiền các ngươi, cũng chẳng làm gì, dựa vào cái gì mà đuổi ta đi. Hôm nay các ngươi dám đuổi ta, hôm nào ta thấy thành chủ lộ diện trong thành chắc chắn sẽ đòi một lời giải thích, hỏi thử Trích Tinh thành có quy củ này không!”
Thấy nàng như vậy, sắc mặt chưởng quỹ lúc sáng lúc tối, cuối cùng gõ lên quầy hàng cảnh cáo nói: “Ở đây thì được, có điều ta cảnh cáo ngươi ở tại khách sạn Yêu Nguyệt đều là khách quý, tốt nhất ngươi đừng đến quấy rối người ta. Nếu không, đừng trách ta không khách khí!”
Hắc Mẫu Đơn cứng cổ nói: “Ta biết, không cần ngươi nhắc nhở.”
Chưởng quỹ phất tay quét tiền vào, ném ra một thẻ phòng, phất phất tay ra hiệu tiểu nhị đem người đi.
Đến lâm viên phía sau, Hắc Mẫu Đơn bắt đầu hết nhìn đông tới nhìn tây, phân rõ gian phòng ban nãy sáng đèn là chỗ nào, sau khi xác định vị trí thì im lặng ghi tạc trong lòng.
Tiến vào gian phòng của mình chờ một lát, Hắc Mẫu Đơn lại mở cửa ra đi về phía gian phòng kia.