Mục lục
Đạo Quân
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 418: Tốc chiến tốc thắng

Edit: Luna Huang

Cao kiến à? Hiện trường một mảnh im lặng, không ai lên tiếng.

Phía triều đình bên kia đột nhiên có hành động này, Thiên Ngọc môn cùng Phượng Lăng Ba đều đã biết rồi, trước đó chính bọn hắn cũng đã thương nghị qua rồi, lần này nói ra, kỳ thật là để cho phía bên Thương Triều Tông nghe mà thôi, còn ba vị quận thủ Mai Lâm Thịnh kia, thì đã phái đi về binh đoàn của riêng bọn hắn rồi.

Phượng Lăng Ba nguyên bản cảm thấy không cần thiết phải nói cho mấy người này biết, là do Bành Hữu Tại kiên trì, Bành Hữu Tại muốn nghe thử ý kiến của Thương Triều Tông, nói chính xác hơn, là hi vọng có thể nghe được ý kiến của Mông Sơn Minh.

Những thứ khác không nói, luận đánh trận, Bành Hựu Tại biết được năng lực của Mông Sơn Minh, không cần nói đến những chiến tích của người này năm xưa, tóm lại, mặc kệ là trận nhỏ hay trận lớn, hắn đều đã trải qua, nhất là loại tác chiến có quy mô nhân mã lớn thế này, ở chỗ này, người có kinh nghiệm chỉ huy nhất, cũng chỉ có mỗi mình Mông Sơn Minh. Để cho Phượng Lăng Ba chỉ huy, ngay cả Bành Hữu Tại tâm lý cũng không yên.

Bất quá điều này khiến Phượng Lăng Ba có chút cảm giác không thoải mái, dù sao hắn chính là tổng chi huy trận chiến này. Lại nói, người ta cũng không ngốc, đều đã như vậy, còn nghe ý kiến của người ta, không sợ bị người ta hố cho à?

Nhưng mà vô luận là Thương Triều Tông, Lam Nhược Đình hay là Mông Sơn Minh, đều không có ai lên tiếng.

Không khí hiện trường có vẻ hơi xấu hổ, cuối cùng vẫn là Bành Hữu Tại cười tủm tỉm mở miệng hỏi: “Mông soái, ngài là một đại danh tướng, có thể có cao kiến gì xin chỉ điểm một hai?”

Mông Sơn Minh: “Quá khen, nếu thật như lời Bành chưởng môn tán dương như vậy, há lại bị người ta đánh thành tàn phế, chỉ mãi ngồi ở trên xe lăn.”


Bành Hữu Tại: “Nguyên nhân Mông soái bị tàn tật, mọi người đều biết, không có làm giảm bớt sự anh minh của Mông soái. Luận đánh trận, nơi này đều là hậu bối của ngài, ý kiến cùng kinh nghiệm của ngài, đối với bọn hắn mà nói, rất là quý giá a! Một trận này nếu như đánh thua, đối với tất cả mọi người đều không tốt, ngài nói xem có phải vậy hay không?” Trong lời nói hơi có ẩn ý uy hiếp.

Mông Sơn Minh bình tĩnh đáp: “Mặc kệ triều đình có tiếp viện hay không, chỉ hỏi một câu, có đánh hay là không ?”

Bành Hữu Tại thần sắc nghiêm nghị nói: “Chuyện đã đến nước này, tên đã lên dây, không phát không được.”

Hắn không có cách nào lui bước, đã cầu được tam đại phái nhả ra, lúc này nếu mà rút lui, mặc kệ nhân mã triều đình có thể thừa cơ tiến đánh hay không, trước tiên là tam đại phái sẽ chán ghét Thiên Ngọc môn cái đã, đùa nghịch chúng ta chơi vui sao? Đã chơi không nổi còn nhảy cái gì nhót hử?

Mông Sơn Minh: “Nếu như thế, vậy liền cứ đánh đi!” Liếc mắt nhìn về phía Phượng Lăng Ba, ý kia giống như đang nói, liền để cho Phượng Lăng Ba chỉ huy đánh đi.

Bành Hữu Tại dứt khoát hỏi rõ, “Mông soái cảm thấy nên đánh như thế nào?”

Mông Sơn Minh lại hỏi Phượng Lăng Ba: “Đô đốc chuẩn bị đánh như thế nào?”

Phượng Lăng Ba âm thầm hít sâu một hơi, ngay trước vị này mặt khoe khoang năng lực chỉ huy tác chiến, chính hắn cũng thấy có chút không đủ sức, bất quá vẫn xoay người qua, bảo hai đứa nhi tử lui ra, xoay đứng trước tấm địa đồ được treo lơ lửng bên cạnh, chỉ vào địa đồ nói: “Từ tình báo biết được của các lộ nhìn xem, thì Chu Thủ Hiền đã bố trí nhân mã phòng thủ tại khu vực Bắc Lăng sơn, muốn chặn đánh đại quân ta ở đây, quân ta sẽ phái ra một bộ nhân mã đánh nghi binh, hấp dẫn chủ lực quân địch, sau đó lại phái tiếp hai đạo nhân mã, từ hai bên trái phải giáp công Bắc Lăng sơn. . .”

Còn chưa nói hết lời, Mông Sơn Minh đã không còn kiên nhẫn nghe tiếp, khoát tay áo nói: “Đô đốc tính chuẩn bị hội chiến với Chu Thủ Hiền tại khu Bắc Lăng sơn này sao?”

Phượng Lăng Ba gật đầu: “Không sai, hấp dẫn chủ lực quân địch, rồi quyết một trận thư hùng với Chu Thủ Hiền ở ngay tại khu vực Bắc Lăng sơn này, về ưu thế khoảng cách, nhất định bên ta có ưu thế, có thể ‘lấy khoẻ đánh mệt’, chủ lực quân địch bôn ba đường xa đến viện trợ, đã là đội quân mỏi mệt, một trần liền có thể đánh tan. . .”


Mông Sơn Minh lại ngắt lời: “Nếu chủ lực quân địch không đến cứu viện thì phải làm sao?”

Phượng Lăng Ba: “Vậy thì chúng ta liền thừa cơ tiêu diệt nhân mã ở Bắc Lăng sơn luôn, sau đó đại quân thừa cơ giết ra Bắc Lăng sơn, lưng tựa Bắc Lăng sơn, tiến có thể công, lui có thể thủ. Nếu Chu Thủ Hiền không đến cứu viện, tương đương với chắp tay nhường cho chúng ta khối địa bàn Bắc Lăng sơn trọng yếu này.”

Mông Sơn Minh: “Vậy cầm xuống chỗ đó xong, đô đốc tính chuẩn bị đánh tới khi nào thì kết thúc?”

Phượng Lăng Ba: “Hiện tại há có thể xác định được thời gian kết thúc? Chỉ cần trận đầu báo cáo thắng lợi, sĩ khí bên ta sẽ đại phóng, chính là thời điểm thừa cơ dùng binh, nhìn tình huống biến hóa của chiến cuộc mà xuất binh tiến đánh. Mông soái đầy kinh nghiệm sa trường, chắc hẳn xác định được khi nào trận chiến này kết thúc nhỉ?”

Đám Bành Hựu Tại nghe vậy, đều quay sang nhìn về phía Mông Sơn Minh.

Mông Sơn Minh: “Nếu ta là Chu Thủ Hiền, ngươi đánh mặc ngươi, mặc ta ta đánh. Đô đốc không dám để chiến hỏa lan tới các châu lân cận, nếu không sẽ gặp phải tình trạng nhiều mặt thọ địch, mà các châu lân cận, thì trừ mỗi Kim Châu ra, đều là lãnh địa của Yến quốc. Chỉ dựa vào điểm này, các châu lân cận chính là chỗ cứu vãn của ta, ta sẽ thối lui vào châu lân cận, rồi lại tùy thời xuất kích phản công, trải khắp biên giới Nam Châu từ bắc xuống nam, nếu ngươi đánh tới, ta liền rời khỏi, sau lại chuyển sang nơi khác đánh. Ta không nhất quyết phải cứng đối cứng đánh bại cho được ngươi, tài nguyên tác chiến trên tay ngươi có hạn, chỉ một cái Nam Châu là không cách nào chơi dông dài với một cái Yến quốc to như vậy được, sẽ kéo cho ngươi hao tổn đến khi ngươi hết hao nổi, liền không cần đánh mà ngươi đã bại, ta cần mạo hiểm đi cứng đối cứng với ngươi sao? Kéo cho ngươi chết là được rồi!”

Vừa nghe được lời này cái, Bành Hựu Tại có cảm giác lạnh cả sống lưng, nếu Chu Thủ Hiền chơi kiểu này mà nói, hắn thật đúng là không theo nổi, chỉ cần giày vò kiểu này thôi, thì cũng có thể khiến thực lực 5 quận sụp đổ, đến lúc đó Thiên Ngọc môn hắn còn chơi được cái rắm, hết thảy mộng tưởng mỹ hảo đều sẽ trở thành bọt nước.

Hắn vội vào hỏi xen vào, “Đây là chiến pháp của Mông soái, Chu Thủ Hiền tự nhiên sẽ không bằng Mông soái, chưa chắc Chu Thủ Hiền sẽ đánh cái kiểu này?”

Mông Sơn Minh nói: “Chu Thủ Hiền là người lăn lộn trên triều đình, ngay cả nữ nhi cũng có thể tiến hiến cho hoàng đế, Bành chưởng môn cảm thấy Chu Thủ Hiền là loại người có thể cứng đối cứng sao? Khả năng hắn tập trung binh lực quyết một trận tử chiến với bên này không lớn, nếu một khi tình hình chiến đấu ở Bắc Lăng sơn không đúng, khả năng hắn lập tức bỏ chạy ngược lại là rất lớn, chỗ nào an toàn, hắn khẳng định hướng chỗ đó chui, tự nhiên các châu lân cận là an toàn nhất. Chờ hắn lùi vào trong châu lân cận rồi, hắn cũng có thể không thừa nhận chiến bại, bằng không hắn không cách nào bàn giao với triều đình, nhưng không bại cũng không thể không ra chiến, đến lúc đó, chỉ sợ trận chiến này dù hắn không có muốn đánh kiểu đó cũng không được rồi.”


Phượng Lăng Ba lập tức lúng túng, chiến lược hắn tỉ mĩ lên kế hoạch, tựa hồ lại trở thành phế vật, mấy lần muốn nói lại thôi, bởi vì không tìm ra lý do gì để phản bác, mấu chốt là lời nói của Mông Sơn Minh không phải không có lý, quả thực là có khả năng này rất lớn.

Một đám cao tầng Thiên Ngọc môn cau mày, ánh mắt như có như không liếc nhìn Phượng Lăng Ba, khá là hoài nghi tên này có làm được hay không.

Khóe miệng Thương Triều Tông hơi nhếch lên, có một tia trào phúng, Thương Thục Thanh cùng Lam Nhược Đình nhìn về phía Mông Sơn Minh, trong ánh mắt có sự vui mừng, phát hiện Mông soái quả nhiên vẫn là Mông soái danh chấn thiên hạ kia, bảo đao vẫn chưa cùn!

Bành Hựu Tại lạnh lùng liếc Phượng Lăng Ba, trên mặt đã lộ ra âm u, trong lòng thì cuồng mắng, kém chút làm hỏng đại sự của ta, may mà ta bỏ mặt mũi xuống đi hỏi Mông Sơn Minh.

Chợt hắn lại thay đổi sắc mặt, mỉm cười, khiêm tốn thỉnh giáo: “Mông soái, vậy theo ngươi thấy, trận này cần phải đánh như thế nào mới thích hợp nhất?”

Ánh mắt Mông Sơn Minh bỗng nhiên trở nên sắc bén, nhìn chằm chằm địa đồ, nói rất có khí phách: “Tốc chiến tốc thắng!”

Phượng Lăng Ba ngay lập tức nói: “Ta làm sao lại không muốn tốc chiến tốc thắng, nhưng một khi tình huống chiến đấu không nhanh được, thì làm sao tốc thắng đây?”

Mông Sơn Minh: “Thân là người chỉ huy cao nhất của một đội quân, có trách nhiệm hiểu rõ vì sao mà chiến, mục đích đánh trận là gì, mới có thể định ra được chiến lược tác chiến rõ ràng! Chúng ta đánh một trận, không phải chỉ vì đánh Chu Thủ Hiền, chúng ta đánh là vì chiếm lĩnh Nam Châu.”

“Không nên dây dưa từ từ với Chu Thủ Hiền, một trận này đánh không cần cò cưa gì hết, trực tiếp tập trung binh lực, đuổi theo Chu Thủ Hiền đánh, mặc kệ chung quanh có cái gì quấy nhiễu, mục tiêu của chúng ta chỉ có một, chính là không tiếc trả giá lớn, cũng phải đuổi theo Chu Thủ Hiền đánh.”

“Đánh cho Chu Thủ Hiền liên tục chiến bại, đánh cho hắn chỉ có nước chạy trối chết, tóm lại, chính là muốn đuổi theo hắn không buông. Chỉ cần có thể đánh ra được kết quả đó, nhân mã gấp rút tới tiếp viện Chu Thủ Hiền tất nhiên sẽ sụp đổ sĩ khí. Nếu Chu Thủ Hiền trốn ra khỏi Nam Châu, thì lại lập tức lui về chặn đường quân tiếp viện của Chu Thủ Hiền đang ở tại Nam Châu, cùng bộ binh ta trước sau giáp kích.”

Được Mông Sơn Minh phất tay ra hiệu, La An đẩy Mông Sơn Minh tới trước địa đồ, Mông Sơn Minh cầm lấy cây gậy trúc trên tay Phượng Lăng Ba, chỉ chỉ địa điểm bố trí binh lực của hai phe nói: “Cho nên trận chiến này, chúng ta không cần bài binh bố trận, không cần chuẩn bị đầy đủ gì cả, cũng không cho quân địch có cơ hội chuẩn bị đầy đủ, có thể đánh loạn một trận, hiện tại liền xuất binh tiến đánh, có thể nhanh được bao nhiêu liền nhanh bấy nhiêu. Trước tiên dùng trọng binh đâm xuyên tiền tuyến của quân địch, sau đó đại quân liền xông vào, mục đích cũng không phải công thành, ném tất cả các đồ quân nhu đi, cứ một mực nhắm vào Chu Thủ Hiền núp ở phía sau mà đánh. . . . . .”

Cùng ngày, toàn bộ Thiên Ngọc môn nhanh chóng được điều động, toàn bộ trung tâm chỉ huy tác chiến bắt đầu xông lên phía trước.


Mặc dù tổng chỉ huy trận chiến này vẫn là Phượng Lăng Ba, nhưng trên thực tế, Phượng Lăng Ba đã trở thành người chỉ chuyên truyền đạt quân lệnh xuống dưới, chân chính người chỉ huy tác chiến, biến thành Mông Sơn Minh, từng đạo quân lệnh được truyền xuống, đều là theo chỉ lệnh của Mông Sơn Minh điều khiển. . .  . . .

Thế là một tuồng hý kịch đại chiến bắt đầu.

Mông Sơn Minh chỉ huy, tập kết trọng binh đột kích vào chỗ quân địch phòng thủ yếu kém, chọc thủng một đường phòng tuyến của quân địch, nhân mã tinh nhuệ không quan tâm cái gì khác, chỉ lao thẳng tới bản bộ nhân mã của Chu Thủ Hiền. Nhân mã đi theo sau cũng không quan tâm đến quân nhu gì cả, ném xuống hết, trang bị hạng nhẹ xông trận đuổi theo.

Không đánh nữa á? Nhân mã phòng tuyến của 6 quận Thượng có chút mộng, quy mô quân địch lớn như thế, mà ngay cả đồ quân nhu cũng không mang theo, ngay cả tiếp tế phía sau cũng không cần, mấy trăm ngàn nhân mã phải ăn uống làm sao? Đây là đánh trận hay là muốn chết? Có kiểu đánh trận thế này sao?

Thật sự hướng công kích của 5 quận Hạ quá rõ ràng, rất nhanh Chu Thủ Hiền ý thức được, đây là xông tới hắn, bèn cấp tốc triệu tập nhân mã đối chiến, bao vây chặn đánh quân địch.

Nhân mã 6 quận Thượng đang trấn giữ phòng tuyến cảm thấy không cần thiết phải trấn giữ nữa, quân của 5 quận Hạ Nam Châu cơ hồ như vô địch vậy, không để ý chết sống chạy ra phía hậu phương của bọn hắn, còn trấn giữ cái rắm. Đại quân phòng thủ lập tức quay đầu, đổi từ phòng thủ thành truy sát.

Vừa đuổi theo cái liền phát hiện vấn đề, quân địch trang bị nhẹ chạy nhanh, bên này mang theo đồ quân nhu căn bản là đuổi không kịp, chỉ có thể ném đồ quân nhu xuống rồi đuổi theo.

Mà nhân mã tinh nhuệ đột kích của 5 quận Hạ, lấy Anh Dương Võ Liệt vệ cầm đầu, căn bản không đi giao chiến với đám nhân mã xuất hiện ngăn cản ở phía trước, cũng không công thành, cứ đi vòng qua, một người mang 2 ngựa, sau khi vòng qua thì điều chỉnh phương hướng, vẫn không thay đổi, vẫn xông thẳng tới bản bộ nhân mã của Chu Thủ Hiền.

Thế là nhân mã của 6 quận Thượng ra ngăn trở ven đường cũng không thể không ném đồ quân nhu đi, khẩn cấp chạy trở về tiếp viện Chu Thủ Hiền.

Sau đó, đại bộ phận nhân mã trang bị nhẹ của 5 quận Hạ cũng chạy tới, ngay tại chỗ cướp lấy đồ quân nhu mà quân phòng thủ vừa ném xuống bổ sung, quân nhu còn thừa lại sau khi bổ sung cũng không có mang theo, mà một mồi lửa đốt sạch.

Tiếp theo sau đó, đám nhân mã ban đầu trấn giữ phòng tuyến đầu tiên của 6 quận Thượng cũng truy đuổi tới, nhìn thấy hiện trường như vậy thì ngẩn người ra, quân địch có quân nhu để bổ sung, còn có thể kiên trì tiếp tục tiến lên, còn trước mắt bọn hắn, chỉ có một mảnh tro tàn còn sót lại.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK