Ngưu Hữu Đạo ngẩng phắt đầu lên kinh động nhìn Viên Phương như gặp tiên nhân, ngạc nhiên hỏi: “Ngươi treo biển Nam Sơn Tự ở cửa phòng bếp?” Hắn không thể tin nổi. Địa vị của Nam Sơn Tự trong lòng mấy hòa thượng này không hề tầm thường, làm sao họ có thể khinh nhờn như thế?
Viên Phương xoa xoa hai tay, cười hắc hắc đáp: “Làm chút công việc lặt vặt bẩn thỉu, Nam Sơn Tự chúng ta chỉ cần thế là được. Đạo gia, sau này ngài muốn ăn gì cứ việc phân phó, không cần người khác quan tâm, ăn đồ người nhà mình làm yên tâm hơn phải không?”
Ngưu Hữu Đạo im lặng cùng Viên Cương ngơ ngác nhìn y. Người khác có thể không biết, nhưng hai người này há không hiểu rõ chút tâm tư của y? Muốn chiếm tiện nghi thực không cần mặt mũi nữa rồi, chưa bao giờ họ thấy kỳ tài bực này, coi như phục y rồi.
Thương Thục Thanh cùng Hắc Mẫu Đơn nhìn nhau. Trước đó, Hắc Mẫu Đơn nói vậy chỉ là mỉa mai nói đùa thôi, không ngờ Viên Phương làm vậy thật.
Ngưu Hữu Đạo nhìn cháo hoa trong chén, lập tức nói ra một câu khiến Viên Phương cực kỳ khó xử: “Ta muốn ăn mặn. Đêm nay làm vài món mặn!”
“…” Lần này đến Viên Phương trợn tròn mắt.
Cuối cùng vẫn là Viên Cương đưa ra ý kiến giúp trấn an cõi lòng đầy bi thương của y, cửa phòng bếp có thêm một đôi câu đối: “Tửu nhục xuyên tràng quá. Phật tổ tâm trung lưu!” (Rượu thịt xuyên qua ruột. Phật Tổ ở trong lòng!)
Sau bữa ăn, Thương Thục Thanh rời đi, Lục Thánh Trung được dẫn tới trước mặt Ngưu Hữu Đạo.
Trong đình có treo một lồng kim sí thi thoảng lại kêu lên cồ cồ.
Ngưu Hữu Đạo ngồi trong đình, nhìn Lục Thánh Trung đã tắm rửa thay quần áo, thở dài: “Thời gian qua ủy khuất Lục Huynh rồi.” Hắn đưa tay ra hiệu mời ngồi.
Lục Thánh Trung không ngồi. Nhớ lại khoảng thời gian bị giam giữ không bằng heo chó, y bi phẫn đáp lại, “Ngưu Hữu Đạo, rốt cuộc ngươi muốn thế nào? Nếu ngươi muốn hại ta, cứ ra tay luôn đi!”
“Có lời gì cứ ngồi xuống rồi nói!” Ngưu Hữu Đạo lại đưa tay mời.
Lục Thánh Trung cười khổ chậm rãi ngồi xuống đối diện Ngưu Hữu Đạo, xem hắn tự tay châm trà đổ nước cho mình, hỏi: “Ngươi giữ ta lại không giết, hẳn là vì ta vẫn còn có ích cho ngươi?”
“Quả nhiên là người thông minh.” Buông chén trà, Ngưu Hữu Đạo cười nói: “Thực ra ta rất thưởng thức Lục huynh! Nói lại, chỉ là Lục Huynh không may mắn thôi, hết lần này đến lần khác đều làm việc cho Tống Diễn Thanh. Nếu không, không biết tình hình sẽ thế nào.”
Lục Thánh Trung cười ha ha tự giễu, hỏi: “Muốn thế nào?”
“Lục Huynh có biết tình hình của Ngũ Lương Sơn hiện giờ không?”
“Phần lớn thời gian ta bị giam trong nơi tối tăm không ánh mặt trời, các hòa thượng làm việc vặt kia không nói nhiều với ta. Làm sao ta biết được tình hình sư môn? Nhưng đã đắc tội với bọn Vương Hoành, đoán chừng cũng không tốt gì.”
Ngưu Hữu Đạo nâng chén, ra hiệu mời dùng trà, hỏi: “Vậy Lục Huynh có biết Tống gia ở Yến Kinh bây giờ thế nào không?”
Lục Thánh Trung vẫn bình tĩnh bưng chén trà chậm rãi nhấp một hớp, khép mi mắt. Lâu lắm rồi y không nếm vị trà, rất thong thả hưởng thụ: “Ta làm sao biết được? Làm gì ngươi biết rồi còn cố hỏi!”
“Tống Cửu Minh xuống đài, có người chặt đầu cả nhà lão mang đến cho ta. Đầu của đám người Tổng Cửu Minh, Lưu Lộc, Tống Toàn đều chôn ngoài thành kia kìa. Nếu Lục Huynh có hứng thủ, ta có thể cho người đào lên cho ngươi xem một chút.” Ngưu Hữu Đạo nâng chén chỉ ra hướng ngoài thành.
Lục Thánh Trung giật mình, hỏi: “Ngươi xử lý người Tống gia rồi?”
Ngưu Hữu Đạo nâng chén bên môi hỏi một đằng trả lời một nẻo: “Lưu Tiên Tông, Phù Vân Tông, Linh Tú Sơn so với Ngũ Lương Sơn của ngươi thế nào? Bây giờ ba phái đều tới tìm ta, chưởng môn ba phái đều ở trạch viện bên ngoài. Ta nói đến là phải đến ngay lập tức!”
Lục Thánh Trung trợn tròn hai mắt. Đương nhiên ba phái kia lướn hơn Ngũ Lương Sơn của gã rất nhiều.
Ngưu Hữu Đạo chậm rãi nói tiếp: “Có lẽ Lục Huynh không biết, bây giờ Dung Bình Quận Vương đã công chiếm toàn bộ quận thanh Sơn, Châu mục Nam Châu Chu Thủ Hiền không thể làm gì, triều đình nước Yến chỉ có thể nén giận. Tiếp theo, quận Quảng Nghĩa cũng coi như là đồ trong tay Dung Bình Quận Vương rồi. Không lâu sau đó, chiếm toàn bộ Nam Châu chỉ như trở bàn tay. Không biết Lục Huynh có cảm tưởng gì? Ngũ Lương Sơn có dự định gì?”
Từng cơn sóng “kinh hỉ” đánh cho Lục Thánh Trung chấn động không nhẹ. Tống gia xong đời, ba phái phụ thuộc vào Tống gia cũng nương nhờ vào bên này, càng không ngờ Thương Triều Tông lại quật khởi nhanh như vậy, đã chiếm được quận Thanh SƠn rồi.
Y bị giam giữ ở nơi tối tăm không có ánh mặt trời một thời gian dài, tuy không biết thời gian bên ngoài trôi qua thế nào nhưng cũng không thể không đánh giá lâu chóng ra sao. Giờ mới bao lâu đâu, đã có biến hóa như vậy?
Tuy việc này khá khó tin, nhưng y vẫn hiểu rõ người ta không cần phải lừa mình, có thể ngồi xuống nói chuyện với mình đương nhiên người ta muốn mở ra một con đường cho mình. Sự tình thật hay giả, sau này thoát thân liền biết, không lừa được.
“Nơi này là quận thành quận Thanh Sơn sao?” Lục Thánh Trung hỏi.
Ngưu Hữu Đạo gật đầu mỉm cười.
Lục Thánh Trung trầm ngâm. Khi đổi vận trên đường áp giải, y có để ý mình đi tới một thành trì, thì ra chính là quận Thanh Sơn.
Y hỏi: “Làm sao ta biết Ngũ Lương Sơn có tính toán gì không.”
Nhấp một ngụm trà, đặt chén xuống, Ngưu Hữu Đạo chỉ vào một con kim sí trong lồng tre: “Ta vẫn giữ lại con kim sí ở huyện THương Lư của ngươi. Sao ngươi không thử liên lạc với sư môn xem.”
Lục Thánh Trung quay sang nhìn con chim, cười khổ nói: “Xem ra ngươi đã có ý đồ với đến Ngũ Lương Sơn từ trước rồi.”
Y đoán không sai. Quả thực ngay từ đầu Ngưu Hữu Đạo đã chú ý đến Ngũ Lương Sơn. Ngũ Lương Sơn chính là “hậu lễ” mà Ngưu Hữu Đạo hứa sẽ tặng Thương Triều TÔng, có điều, thế cuộc thay đổi, kế hoạch cũng thuận thế mà ứng biến.
“Khong thể nói là có ý đồ. Chuyện làm khó người khác không phải chuyện lâu dài. Chỉ có đôi bên cùng có lợi mới là chính đạo.”
“Muốn Ngũ Lương Sơn nương nhờ vào bên này sao?”
Ngưu Hữu Đạo không đồng ý với cách nói này: “Ngũ Lương Sơn có thể lạc tới tình trạng hôm nay, ta thực không dám khen năng lực chưởng môn quý phái. Thực ra ta vẫn cho rằng ở Ngũ Lương Sơn, năng lực của Lục huynh chỉ phí hoài, Lục huynh hoàn toàn có thể làm ra cống hiến to hơn với Ngũ Lương Sơn, cũng có thể dẫn dắt Ngũ Lương Sơn tiến xa hơn. Nếu Lục huynh có thể làm chưởng môn Ngũ Lương Sơn, muốn Ngũ Lương Sơn hưng thịnh cũng không phải chuyện quá khó.”
Lục Thánh Trung cười lạnh: “Ngươi đang nói đùa sao?”
“Nói đùa? Không phải nói đùa.” Ngưu Hữu Đạo chậm rãi lắc đầu, chấp ấm châm trà: “Bên này mà, trên có Thiên Ngọc Môn, dưới có ba phái Lưu Tiên Tông, Phù Vân Tông, Thanh Tú Sơn, phái nào cũng có thể dễ dàng tiêu diệt được Ngũ Lương Sơn. Chỉ cần Ngũ Lương Sơn đến đây, Lục huynh muốn bắt bí Ngũ Lương Sơn thế nào chả được. Lục huynh muốn diệt chưởng môn hiện tại của quý phái cũng chỉ cần một câu nói, muốn diệt người không phục mình cũng rất đơn giản. Đây là chuyện thực, không đùa tí nào!”
Lời này quá mức thô bạo rồi, hơn nữa, còn rất rõ ràng, rất đê tiện vô sỉ, Viên Phương ở bên cạnh nghe mà giật giật cơ mặt.
Đột nhiên con ngươi Lục Thánh Trung co rút lại, vị đối diện này, lại nói thẳng với mình chuyện gi ết chết chưởng môn sư môn của mình. Nào có lí lẽ đó!
Ngưu Hữu Đạo tiếp tục phân tích: “Tuy Lục huynh đã bị giam giữ một thời gian dài, nhưng cũng không hẳn là chuyện xấu. Có câu khổ tận cam lai, nếu bị giam một chuyến mà có thể lên làm chưởng môn quý phái, ta nghĩ có rất nhiều người trong Ngũ Lương Sơn muốn chịu cái tội này đấy. Đương nhiên, tiền đề là Lục huynh phải nghĩ cách tìm được người Ngũ Lương Sơn, phải nghĩ cách thuyết phục Ngũ Lương Sơn nương nhờ vào bên này. Đương nhiên, càng quan trọng hơn là, Lục huynh phải làm việc cho ta, khiến ta thỏa mãn. Chỉ cần ta thỏa mãn, chuyện Lục huynh trở thành chưởng môn Ngũ Lương Sơn cũng không có gì khó.”
Lục Thánh Trung trầm giọng nói: “Chuyện cười! Dù thế nào Lục Thánh Trung ta cũng không thể làm ra việc khi sư diệt tổ!”