Sau trận mưa to, mây đen tan đi, ánh trăng nhẹ nhàng chiếu xuống mặt biển đã yên tĩnh lại.
Thời tiết trên biển rất kỳ lạ, đến nhanh mà đi cũng nhanh.
Ánh lửa đột nhiên sáng rực trên hải đảo. Từng người cầm đuốc leo lên thuyền, dần dần có thuyền rời khỏi hải đảo.
Bạch Vân gian, trong một gian sương phòng lịch sự, tao nhã và yên tĩnh, Ngụy Trừ đang tĩnh tọa ngồi uống rượu.
Phong hoa tuyết nguyệt, ông ta là khách quen ở đây.
Cửa mở, Tần Miên bước vào, cười nói: “Ngụy gia, gần đây ít thấy ngài đến quá!”
Bà ta quay người đóng cửa, sau đó bước đến ngồi bên cạnh Ngụy Trừ, nụ cười chợt tắt trên gương mặt.
“Có chuyện gì mà gấp rút gọi ta đến gặp mặt vậy?” Ngụy Trừ hỏi.
Tần Miên rót rượu giúp ông ta, hạ giọng nói: “Ngài muốn ra tay giế,t chết Ngưu Hữu Đạo?”
Ngụy Trừ quay sang hỏi: “Có vấn đề gì không?”
Tần Miên đáp: “Việc này không cần ngài ra tay đâu, bên trên sẽ giúp ngài xử lý. Điều bây giờ ngài cần làm là biến mất một khoảng thời gian.”
Ngụy Trừ cau mày hỏi: “Có ý gì?”
Tần Miên đáp: “Nói đúng ra là muốn ngài giả chết một khoảng thời gian. Nếu ngài không chết, Ngưu Hữu Đạo sẽ không chịu rời khỏi Tề kinh, như vậy chúng ta sẽ không cách nào ra tay.”
Ngụy Trừ hơi im lặng: “Ta giả chết, vậy ta phải ăn nói thế nào với Kim vương?”
Tần Miên nói: “Cái này tự ngài suy nghĩ. Ngài hiểu Kim vương hơn chúng ta mà.”
Ngụy Trừ gật đầu nhưng vẫn có chút không hiểu, nhịn không được liền hỏi: “Tại sao bên trên lại đột nhiên muốn giúp ta giải quyết Ngưu Hữu Đạo?”
Tần Miên lắc đầu: “Ngài cũng hiểu quy củ rồi đấy, chuyện có khả năng liên lụy đến những người khác trong tổ chức và mức độ an toàn, không nên hỏi thì đừng hỏi. Hơn nữa, ta cũng chỉ thay mặt bên trên truyền lời cho ngài, bên trên cũng không nói nguyên nhân cụ thể với ta, ta cũng không biết chuyện gì xảy ra. Ngài và ta chỉ cần chấp hành là được.”
Bà ta thật sự không rõ vì sao bên trên đột nhiên muốn ra tay với Ngưu Hữu Đạo.
Ngụy Trừ thở dài, chậm rãi nói: “Đến đây đã được nhiều năm, ta vẫn chưa được gặp Hương chủ. Ngươi có thể giúp ta liên hệ, cho ta được bái kiến hay không.”
Tần Miên đáp: “Không được! Liên quan trọng đại đến ngài, bên trên vì để nâng vị trí của muội muội ngài, đem ngài xếp vào Kim vương phủ mà đã bỏ ra rất nhiều tâm huyết, tuyệt đối không cho phép bất cứ sai lầm nào xảy ra. Thân phận của ngài có thể nói là tuyệt mật, chỉ có thể liên lạc với ta, ngay cả Hương chủ cũng không biết sự tồn tại của ngài. Đây cũng là tốt cho ngài, bảo vệ ngài mà thôi. Ta đã ở Tề kinh nhiều năm mà không đi đâu, chính là để bảo vệ và phối hợp với ngài. Đây là trách nhiệm chủ yếu của ta. Bên trên sẽ không để cho người thứ hai biết được sự tồn tại của ngài!”
Thời gian mà bà ta và Ngụy Trừ đến Tề kinh còn sớm hơn cả Tô Chiếu, nhưng Ngụy Trừ và Tô Chiếu lại không biết thân phận của đối phương.
“Được rồi!” Ngụy Trừ bất đắc dĩ gật đầu, đứng lên nói: “Ta sẽ về suy nghĩ lại việc này, không có chuyện gì khác, ta xin phép đi trước.”
Tần Miên đưa tay nhấn vai ông ta ngồi xuống: “Nếu ngài đã đến, cũng đừng để người khác hoài nghi. Để ta gọi cho ngài hai cô nương, ngài hãy thư giãn một chút.”
Sau khi sắp xếp xong xuôi, Tần Miên trở lại hậu viện, đến thẳng phòng Tô Chiếu.
Tô Chiếu đang thay quần áo, thấy bà ta bước vào, liền hỏi: “Đã chuẩn bị xong hết chưa?”
Tần Miên đáp: “Đã chuẩn bị xong. Đông gia, thật ra người không cần phải đích thân đi. Những gì cần chuẩn bị cũng đã chuẩn bị xong. Người có đi cũng không có ý nghĩa.”
Tô Chiếu nói: “Không được, không tận mắt nhìn thấy đám chiến mã được an toàn lên thuyền, trong lòng ta thật sự không nỡ!”
Hai người bước ra khỏi phòng. Tô Chiếu đã cải trang thành một thanh niên mi thanh mục tú.
Sau khi xuống lầu, hai người bước đến một nơi hẻo lánh. Tần Miên đẩy một ngọn giả sơn, bên dưới lộ ra một cửa hang đầy nước, giống như một cái giếng nước.
Tô Chiếu nhảy xuống, sau đó biến mất.
Tần Miên đợi một chút, mới chậm rãi điều khiển ngọn giả sơn trở lại vị trí cũ, che miệng hang lại.
Trong ngõ nhỏ, tại một tiểu viện nhìn rất bình thường, Lệnh Hồ Thu bước đến cửa tiểu viện nhìn một chút, sau đó đưa tay gõ cửa.
Trong khe cửa có người ghé mắt nhìn ra thăm dò, sau đó cánh cửa mới mở ra. Hồng Tụ xuất hiện, vui vẻ nói: “Tiên sinh, ngài về rồi.”
Lệnh Hồ Thu cũng không lên tiếng, mặt không thay đổi bước vào.
Phản ứng của ông ta khiến Hồng Tụ chột dạ.
“Tiên sinh!” Nghe tiếng, Hồng Phất liền bước ra hành lễ, cũng không nói thêm lời nào, thuận tay tiếp cái lồng Kim Sí Lệnh Hồ Thu đưa tới.
Hai chị em nhìn nhau, sau đó cùng tiến vào nội đường. Hồng Tụ nhanh chóng đi châm trà.
Đợi đến khi mọi người đều ngồi xuống, Lệnh Hồ Thu khoát tay nói: “Không vội, nói chuyện chính đi.”
Hai cô gái bước lên phía trước, cẩn thận nhìn ông ta. Hồng Phất lên tiếng trước: “Tiên sinh, là tỷ muội nô tỳ làm không tốt, nên đã thất bại.”
Ánh mắt Lệnh Hồ Thu đảo qua mặt hai người, trầm giọng nói: “Bên trên nói, việc này là do bên trên sắp xếp không tốt, thất bại lần này cũng không trách các ngươi được, ngược lại còn làm liên lụy đến các ngươi. Bên trên bảo ta thay họ xin lỗi các ngươi!”
Hai cô gái cùng khom người. Hồng Tụ hỏi: “Rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì? Tại sao bên trên ngay cả Hồng Nương cũng không giữ được? Cho dù Phù Phương Viên dốc hết toàn bộ lực lượng cũng không có khả năng!”
Lệnh Hồ Thu giải thích: “Là sơ suất, nhưng không ai nghĩ đến ả tiện nhân Quản Phương Nghi lại thâm tàng bất lộ như vậy, trong tay có Thiên Kiếm phù thượng phẩm và Khai Sơn phù thượng phẩm. Người được phái đi không thể ngăn cản được bà ta, bị bà ta lừa, nên mới để bà ta chạy thoát.”
Thiên Kiếm phù? Hai cô gái nhìn nhau, ánh mắt tràn ngập kinh ngạc.
Hồng Phất hỏi: “Bà ta lấy Thiên Kiếm phù ở đâu ra? Trước đó tại sao chúng ta không nghe chút tin tức nào cả?”
Lệnh Hồ Thu nói: “Cái này có quan trọng không? Tin tức các ngươi truyền ra không rõ ràng. Bây giờ ta chỉ muốn biết, tại sao các ngươi lại bị Quản Phương Nghi đuổi ra khỏi Phù Phương Viên?”
Hồng Phất nói: “Trong lúc chúng nô tỳ gặp riêng Ngưu Hữu Đạo, không nghĩ đến Quản Phương Nghi lại xuất hiện, bị bà ta phá hỏng. Bà ta vì tranh giành tình nhân mà đuổi chúng nô tỳ ra ngoài.”
Lệnh Hồ Thu nói: “Bên trên không rõ tình huống, bản thân ta cũng không rõ sao? Đương nhiên, có một số việc bên trên sẽ không để ý. Quản Phương Nghi là người thường xuyên trải qua chuyện gió trăng, đàn ông nào mà bà ta chưa thử? Chiêu bài Hồng Nương Tề kinh có thể treo lâu như vậy, bà ta làm sao dễ dàng vì một người đàn ông mà tranh giành tình nhân? Chỉ là cuộc gặp gỡ riêng tư bình thường, không làm chuyện gì cả, không nói nể mặt của ta, chẳng lẽ Ngưu Hữu Đạo cũng không cản được? Hai người các ngươi hãy nói thật cho ta biết, có phải các ngươi đã ngủ với Ngưu Hữu Đạo rồi không?”
“Tiên sinh!” Hồng Tụ, Hồng Phất vội vàng xua tay: “Tuyệt đối không có, tiên sinh không nên hiểu lầm!”
Lệnh Hồ Thu nói: “Các ngươi yên tâm đi, các ngươi cũng là vì hoàn thành nhiệm vụ, các ngươi cứ nói thật, ta sẽ không trách các ngươi.”
“Tiên sinh, thật không có mà.”
“Tiên sinh, chuyện đó thật sự không có phát sinh.”
Lệnh Hồ Thu thở dài: “Thế rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra với các ngươi, các ngươi cứ nói cho ta nghe. Chẳng lẽ các ngươi chờ ta trở về Phù Phương Viên, để Quản Phương Nghi chỉ vào mũi của ta, đem hết tình huống phát sinh lúc đó thóa mạ ta mới được sao?”
Ông ta nói xong, hai cô gái đều run lên. Bọn họ biết, Lệnh Hồ Thu nhất định sẽ đi tìm Ngưu Hữu Đạo, tránh không được sẽ đụng phải Quản Phương Nghi, cũng đừng hy vọng Quản Phương Nghi sẽ che giấu cho bọn họ.
“Tiên sinh, thật sự không có xảy ra chuyện đó, nhưng lúc đó, Ngưu Hữu Đạo đã vô sỉ hạ lưu, động tay động chân với chúng nô tỳ...” Hồng Phất đem chuyện lúc đó nói ra, nhưng những gì quá mức chịu đựng thì không nói ra.
Cho dù là vậy, hành vi khó coi của Ngưu Hữu Đạo cũng đã khiến Lệnh Hồ Thu tức giận, sắc mặt tái xanh. Sau khi nghe xong, ông ta vỗ bàn một cái, lớn tiếng nói: “Ngưu tặc, ngươi đúng là khinh người quá đáng! Ngươi kết bái với ta, ngay cả người đàn bà của huynh đệ kết bái với mình cũng động tay động chân được, quả thật là súc sinh!”