Viên Cương tiếp giấy nhìn nhìn, hỏi.
“Không phải ngươi chướng mắt hắn sao?
Quản Phương Nghi hiếu kỳ, muốn duỗi đầu xem nội dung trong thư, Viên Cương tiện tay lảng tránh, không cho nàng xem, làm nàng tức giận đến trừng mắt.
“Hầu tử, sao ngươi lại học nhiều chuyện rồi?
Ngưu Hữu Đạo mặt không hề cảm xúc nói.
Viên Cương không nói gì nữa, xoay người rời đi.
...
Yêu Ma Lĩnh, phía sau núi Ma Cung, dưới vách núi cheo leo, Kim Mao Hống đang ngủ say.
Một hồ lô rượu ở bên eo, Triệu Hùng Ca nhìn thư, sắc mặt nghiêm nghị, ánh mắt chậm rãi nhìn về phía mây đen biến ảo, trong miệng nói thầm.
“Xuyên Dĩnh... Là người của hắn...
...
Lạch cạch!
Trên ngăn tủ, một cái thẻ trúc treo ở trên vách tường rơi xuống.
Vân Cơ nghe thanh âm quay đầu lại, nhìn về phía Ngưu Hữu Đạo, Ngưu Hữu Đạo thì xoay người rời đi, tiến vào mật đạo, thẳng đến nơi sâu xa.
Viên Cương đã ở trong địa đạo chờ đợi, thấy hắn đến, đưa mật thư ra.
“Triệu Hùng Ca hồi âm, vấn đề khả năng nghiêm trọng hơn ngươi nghĩ.
Ngưu Hữu Đạo tiếp thư kiểm tra, chỉ thấy trong thư viết: Muốn người, Thượng Thanh Tông sẽ có người phối hợp an bài. Trải qua ngươi nhắc nhở, có thể xác nhận, Xuyên Dĩnh là người của Ô Thường, sau này tiếp xúc với Thượng Thanh Tông cần phải cẩn thận!
“Ô Thường?
Ngưu Hữu Đạo giật nảy cả mình, trên đời này người tên Ô Thường, coi như có cái khác trùng tên, nhưng để Triệu Hùng Ca nhắc tới, khẳng định là chỉ vị kia ở Thiên Ma Thánh Địa.
Chính vì như thế, càng ngày càng để hắn cảm thấy kinh ngạc, mới đầu Ô Thường phái người tiếp cận hắn, sau khi hắn chết lại phái người đến gần Đường Nghi, đến tột cùng muốn làm gì?
Ô Thường muốn làm gì, cần phải quanh co lòng vòng như vậy sao?
Càng làm hắn kinh ngạc là, Xuyên Dĩnh là người của Ô Thường, vậy mà cưới Tuyết Lạc Nhi, sau lưng chuyện này thâm ý đến tột cùng là cái gì, làm người không rét mà run.
Yên lặng một hồi, Ngưu Hữu Đạo ngẩng đầu lên nói:
“Xuyên Dĩnh tìm Đường Nghi, chúng ta ngay cả một chút đầu mối cũng không có, nhưng trải qua chúng ta đề tỉnh, hắn lập tức biết Xuyên Dĩnh là người của Ô Thường, có thể thấy hắn nhất định biết tình huống. Hầu tử, ngươi lập tức liên hệ hắn, hỏi hắn, vì sao Ô Thường nhìn chằm chằm Đường Nghi, hỏi sau lưng cái này đến tột cùng là chuyện gì xảy ra.
“Được!
Viên Cương cũng biết sự tình không phải chuyện nhỏ, cấp tốc đi chấp hành.
Song lần này Triệu Hùng Ca chỉ trả lời một câu: Không cần hỏi lại!
Sau đó liền không đáp lại bất kỳ vấn đề tương quan nào, sự tình khác đều có hồi phục, chỉ có sự tình này không phản ứng. Có thể thấy trừ nhắc nhở bọn hắn cẩn thận, thì không muốn để bên này biết quá nhiều, làm Ngưu Hữu Đạo kinh nghi bất định.
Lặp đi lặp lại cân nhắc, Ngưu Hữu Đạo cảm thấy bản thân phải tìm cơ hội thích hợp tự mình gặp Triệu Hùng Ca nói chuyện, nếu không có chút sự tình Triệu Hùng Ca căn bản không yên lòng đám người Viên Cương, sẽ không tiết lộ phong thanh.
...
Khí trời sáng sủa, bầu trời trong xanh vạn dặm.
Tử Kim Động, trong Quy Miên Các, bỗng nhiên truyền đến thanh âm nặng nề, tu sĩ thủ vệ ở bên ngoài nghe tiếng đều quay đầu nhìn lại.
Ngay sau đó, một đạo pháp lực rung động, thanh âm già nua từ từ truyền ra.
“Thẹn với các đời tiên sư của Tử Kim Động, Chung Cốc Tử bái biệt!
Lời này vừa ra, đệ tử thủ vệ cả kinh, nhưng đại môn của Quy Miên Các bị nghiêm lệnh phong tỏa, không ai dám tự tiện xông vào nhìn tình huống.
Tin tức rất nhanh truyền tới trong tai chưởng môn Cung Lâm Sách, Cung Lâm Sách vội vã chạy đến, toàn bộ cao tầng của Tử Kim Động đều bị kinh động, dồn dập tìm đến.
Túc lão Xuân Tín Lương đứng ở ngoài cửa lớn tiếng nói:
“Sư huynh, sư huynh, sư huynh...
Kêu hơn mười lần, nhưng bên trong không có bất kỳ động tĩnh, Xuân Tín Lương xoay người đối mặt mọi người, sắc mặt trầm trọng nói:
“Chưởng môn, hạ lệnh khai quan đi!
Cung Lâm Sách quả quyết nói:
“Khai quan!
Lập tức có đệ tử lĩnh mệnh tiến vào, xé ra phong ấn, loại bỏ khóa cửa, đại môn mở rộng, một đám cao tầng Tử Kim Động cấp tốc đi vào.
Rất nhanh, bên trong truyền đến thanh âm gào khóc bi thảm.
“Sư huynh!
Cùng ngày, toàn bộ Tử Kim Động khăn tang khắp nơi, Tử Kim Động Thái Thượng trưởng lão Chung Cốc Tử hưởng hết dương thọ, từ trần.
Đám người Cự An nước mắt như mưa, khóc không thành tiếng!
Trong lúc để tang, tin tức truyền ra, mặc kệ trước kia ân oán thế nào, Chung Cốc Tử chết già, đối với tu sĩ thiên hạ mà nói, ân oán liên tục, chém giết không ngừng, ngươi tranh ta đoạt, người có thể chết già không nhiều, các đại tông môn đều phái người đến phúng viếng.
Yên hoàng Thương Kiến Hùng tự mình tới Tử Kim Động bái tế, Nam Châu Thương Triêu Tông cũng tới, chỉ bất quá hai người cố ý dịch ra không gặp.
...
Tống quốc, Tiểu Nguyên Sơn, Thừa tướng Tử Bình Hưu tuần sát đến phụ cận leo núi.
Tiểu Nguyên Sơn chính là nơi ẩn cư của Đan bảng xếp hạng thứ tám Giản Sơn Nguyệt.
Trước kia Giản Sơn Nguyệt tranh cường háo thắng, vì nổi bật hơn mọi người, sát tính rất nặng, hai tay dính đầy máu tanh, sau khi leo lên Đan bảng, không biết cớ gì lại đột nhiên thay đổi triệt để ẩn cư.
Cũng đích xác là ẩn cư, trong nhà tranh, chỉ có hai thị nữ đi cùng, không để ý tới ngoại giới ân ân oán oán.
Lần này Thừa tướng Tống quốc tự mình tới chơi, tuy Giản Sơn Nguyệt không muốn để ý tới, nhưng cố kỵ thân phận đối phương, thêm nữa ẩn cư ở trong địa bàn Tống quốc, không thể không lộ diện bái kiến.
Hai người mật đàm một phen, nói cái gì, ngoại nhân không ai biết.
Đêm đó Tử Bình Hưu rời đi, một người bịt mặt lặng yên quang lâm Tiểu Nguyên Sơn, bắt đi hai thị nữ, Giản Sơn Nguyệt đuổi theo vào trong núi.
Đợi Giản Sơn Nguyệt truy đến, phát hiện hai thị nữ đã mất mạng, phẫn nộ cùng người bịt mặt giao thủ.
Hai người chỉ vừa đối mặt một chiêu, trên mặt Giản Sơn Nguyệt mang theo bi phẫn, ngã xuống đất bỏ mình.
Đến đây, nhà tranh ở Tiểu Nguyên Sơn trống vắng, không bao giờ thấy chủ nhân trở về nữa.
...
Ngoại thành Nam Châu phủ, một chiếc xe ngựa ra khỏi thành, lái xe chính là Viên Cương sau khi dịch dung.
Trong xe ngựa là Ngưu Hữu Đạo, Quản Phương Nghi cùng Vân Cơ.
Đi tới một chân núi yên tĩnh ở ngoại thành, sớm có hai người chờ đợi, một nam tử không người biết đến, tự xưng Nguyên Tòng, một người khác chính là Giả Vô Quần từ kinh thành Tống quốc đi đến.
Trong xe ngựa, chỉ có Ngưu Hữu Đạo nhảy xuống, cùng Giả Vô Quần chắp tay chào hỏi.
“Làm phiền tiên sinh bôn ba.
Giả Vô Quần xoay người ra hiệu, Nguyên Tòng tiến lên, Giả Vô Quần duỗi ngón tay viết ở phía sau lưng Nguyên Tòng, Nguyên Tòng nói thay:
“Tiên sinh còn có gì phân phó không?
Ngưu Hữu Đạo hỏi:
“Sở dĩ để tiên sinh ngừng ở nơi đây, là muốn ngay mặt hỏi một chút, chuyến này còn có nhu cầu gì, có thể nói, ta tận lực nghĩ biện pháp.
Giả Vô Quần viết, Nguyên Tòng nói thay:
“Thiệu Bình Ba không phải hạng người tầm thường, tiên sinh không cảm thấy cho lực lượng hộ vệ quá mức đơn bạc sao?
Ngưu Hữu Đạo nở nụ cười.
“Tiên sinh cứ yên tâm, Vương gia sẽ không cầm tính mạng của tiên sinh ra làm trò đùa. Thân phận bối cảnh của tiên sinh, Thiệu Bình Ba không đến nỗi ở ngoài sáng hạ sát thủ, còn ám hạ độc thủ, thân phận chân thực của Nguyên Tòng tiên sinh chính là cao thủ của giới tu hành, đủ để bảo hộ tiên sinh an toàn, coi như gặp gỡ đánh không thắng, mang tiên sinh chạy trốn bảo mệnh hẳn còn không có vấn đề. Một người khác chỉ là an bài làm người hầu đi theo tiên sinh, làm ít chuyện vặt, chăm sóc tiên sinh ăn, mặc, ở, đi lại mà thôi.
“Chỉ hy vọng như thế, ta không cần gì cả.
Nguyên Tòng dứt lời, ngón tay của Giả Vô Quần cũng thả xuống.
“Được! Vậy ta không tiễn xa.
Ngưu Hữu Đạo gật đầu, lại nhìn Nguyên Tòng cung kính hành lễ nói:
“Nguyên Tòng tiên sinh cần phải bảo vệ tốt Giả tiên sinh an toàn, không thể dễ dàng rời Giả tiên sinh nửa bước. Nếu gặp gỡ sự tình khó khăn, có thể xin ý kiến của Giả tiên sinh!
Nguyên Tòng ừmh một tiếng, chữ quý như vàng.
Cùng nhau tiếp xúc, Giả Vô Quần cũng nhìn ra, Nguyên Tòng này cũng tựa như người câm giống hắn, bình thường rất ít nói chuyện.