Thường thường cũng không ai dám giả mạo người của Phiêu Miểu như vậy.
Nếu như vì phát hiện cái gì mà đến lục soát, dùng thân phận của Phiêu Miễu Các lại càng không có vấn đề.
Hay nói cách khác, nàng ta đưa ra quyết định này, đã cắn răng làm xong chuẩn bị hi sinh bản thân mình.
Không phải là nàng có bao nhiêu vĩ đại, mà là đám người Ngưu Hữu Đạo một khi thật sự bại lộ, nàng cũng như cũ không có kết quả gì tốt, nghĩ lại cân lường phía dưới, trái phải hai bên đều như vậy, không thể không làm ra lựa chọn khó khăn này.
Ai ngờ phản ứng của Nguyên Phi còn nhanh hơn, thuận tay một chỉ điểm trên người nàng, tại chỗ làm nàng ngay cả lời cũng nói không ra.
Nguyên Phi thuận tay gảy một cái, đẩy Quản Phương Nghi ra một bên, lập tức có người tiến lên kiềm chế nàng vào trong.
Quản Phương Nghi âm thầm kêu khổ, mắt thấy người xông vào bốn phía lục soát các nơi, nàng lại không thể làm gì, chỉ có thể là gởi hy vọng vào chính đám người Ngưu Hữu Đạo.
Cô biết rõ, dựa vào thực lực của đám người Ngưu Hữu Đạo, có Vân Cơ ở đấy, cho dù người của Phiêu Miễu Các đến rồi, cũng không nhất định có thể bắt lại Đạo gia bọn họ.
Chỉ cần Đạo gia chạy thoát, dựa khả năng của Đạo gia, nói không chừng còn có biện pháp cứu nàng cùng người khác....
Trong xe ngựa ngoài biệt viện, Nguyên Sắc ung dung nửa nằm. Hắn không nóng nảy, chờ sau khi người bên dưới quét sạch trong đó lại đi vào lộ diện cũng không muộn, thật xa "đích
đến rồi, cũng không vội vàng ở nơi này một chốc....
Không ngoài Quản Phương Nghi đoán, vài tên xông vào chỗ ở của nàng, lục soát quả nhiên phát hiện cửa vào của mật đạo, chỉ có điều lại không biết cách khai mở.
Thật ra nếu bọn họ kiên nhẫn thi pháp dò xét một chút, không khó tìm được phương thức mở ra, nhưng mà ba người này không sợ hãi, ngược lại cũng không muốn mất công, lười mất thời gian, không ngờ lại trực tiếp "Ầm!
một tiếng, đánh ngăn tủ dùng để che giấu lối vào tự tiện xông vào.
Một tiếng vang này, kinh hãi người trong mật thất đua nhau quay đầu lại.
Ngưu Hữu Đạo và Lữ Vô Song đang nói chuyện lập tức dừng lại. Ngưu Hữu Đạo nằm ngồi lại trong nháy mắt ngồi thẳng người, ánh mắt lóe lên.
Dưới đất an tĩnh, đạo âm trong địa đạo có hiệu quả không tệ, cho dù cách một mặt vách tường, người bên trong cũng nghe rõ ràng.
Vân Cơ quay đầu lại nhìn về phía phương hướng thanh âm truyền đến:
“Là bên phía Hồng nương, ta đi xem một chút chuyện gì xảy ra.
“Dừng lại!
Ngưu Hữu Đạo đã đứng lên, tính cảnh giác của hắn rất cao:
“Rút lui! Lập tức rút lui!
Vân Cơ kinh ngạc, Lữ Vô Song đi theo sắc mặt ngưng trọng, lời nói nhanh chóng mà dồn dập:
“Hồng nương làm ra động tĩnh này không bình thường, có thể là người ngoài. Phía ngoài đều là người của chúng ta, Hồng nương không thể để cho người ngoài tự tiện xông vào, không có cảnh báo, nhưng mà có thể đã xảy ra chuyện, chúng ta không thể cùng người tới đối mặt, nếu không đám người Hồng nương càng thêm nguy hiểm.
Sự phản ứng của Ngưu Hữu Đạo chính là ý tứ này, nghe vậy không khỏi nhìn nàng một cái.
Vân Cơ còn nghi ngờ:
“Có lẽ là Hồng nương trong lúc vô ý đụng phải....
Lữ Vô Song đè nặng thanh âm cấp tốc nói ra:
“Nếu như hành vi trong lúc vô ý, coi như là một trận sợ bóng sợ gió, hiện tại không thể mạo hiểm.
Cô nói xong quay đầu nói với Ngưu Hữu Đạo:
“Nếu có thay đổi, trừ phi Hồng nương bán rẻ chúng ta, không phải mật đạo trong mật đạo sẽ không dễ dàng bại lộ. Hồng nương vừa mới ra ngoài, muốn bán đứng mọi người cũng nhanh như vậy. Bọn họ tra được cái này còn cần một quãng thời gian, lập tức dọn dẹp, có thể sẽ bại lộ. Ta đi thông báo Hầu Tử đến đây hội họp.
Cô dứt lời nhanh chóng chạy.
Ngưu Hữu Đạo xác nhận:
“Nàng ta nói không sai, lập tức dọn dẹp.
Hắn nói dứt lời xoay người, ngay lập tức tháo bản đồ của Thánh Cảnh trên tường, một số tin tức tình báo cũng đồng loạt nhanh chóng thu lại.
Viên Cương chạy tới từ một cái mật đạo khác lưng đeo Tam Hống đao, trên tay ôm cái rương lớn, bên trong đều là các loại tình báo tin tức tạm thời giữ để điều tra làm rõ.
Viên Cương thấy Lữ Vô Song chạy tới, không đợi nàng lên tiếng, đột nhiên một phen nắm lấy cổ nàng, phòng ngừa nàng phát ra tiếng, lập tức kéo đi:
“Người tới rồi, rút lui!
Hắn cũng nghe đến tiếng vang, tốc độ phản ứng dự đoán nguy hiểm không chậm, chưa được thông báo đã lập tức liền đi trước thu thập đồ đạc chạy đến.
Lữ Vô Song bị hắn bấu quá mạnh, trừng mắt vùng vẫy, dùng sức tách tay hắn ra, nhưng khí lực không đủ, tách không ra được.
Ngưu Hữu Đạo thấy hai người tới mật thất, thấy động tác kéo người của Viên Cương, hắn cau mày:
“Hầu Tử, ngươi làm gì vậy?
Viên Cương buông lỏng Lữ Vô Song ra, không giải thích hành vi của mình, thấy túi đồ của Ngưu Hữu Đạo dọn dẹp, hiểu được Đạo gia cũng kịp phản ứng:
“Rút lui đi!
Hai tay của Lữ Vô Song che miệng, ho khan vài tiếng mới bước tới chậm rãi.
Ngưu Hữu Đạo nhìn chằm chằm về phía Lữ Vô Song:
“Nàng thu dọn xong đồ vật trong phòng chưa?
Viên Cương nói tiếp:
“Bên phía nàng ấy, ta vẫn chăm chú nhìn, không có gì bại lộ.
Lữ Vô Song bỗng nhiên quay đầu lại, nghe hiểu, vị này mặc dù cùng mình chung sống một phòng, trên thực tế luôn luôn theo dõi mình.
Hơn nữa động tác của Viên Cương vừa rồi thiếu chút nữa một phen bóp chết nàng, Lữ Vô Song quay đầu nhìn sang một bên, lại vô hình đỏ cả vành mắt, trên mặt lại không biểu tình gì.
Ngưu Hữu Đạo nhìn phản ứng của hai người, lòng có cảm giác, không nói nhiều, hiện tại cũng không phải thời điểm dài dòng, liền hô một chữ:
“Đi!
Vân Cơ lúc này mang theo mấy người chui xuống đất mà đi.
Trong không gian dưới đất bỏ chạy, Ngưu Hữu Đạo cầm trong tay Dạ Minh Châu thỉnh thoảng nhìn về phía Lữ Vô Song, phát hiện nàng một mực quay đầu nhìn một bên, thủy chung không nhìn Viên Cương một cái.
Còn ba người phát hiện mật đạo, thời khắc họ đi vào mật đạo cảnh giác đi về phía trước, một người đã rút lui trước, đi mật báo tin tức.
“Báo, phát hiện được một mật đạo phía sau nhà.
Nghe được tiếng bẩm báo, Quản Phương Nghi không mở miệng được lập tức căng thẳng trong lòng, trái tim nhảy đến tận cuống họng.
“Mật đạo?
Giọng điệu của Nguyên Phi thay đổi, hắn quay đầu nhìn Quản Phương Nghi, sau đó đi về phía trước.
“Dẫn đường, ta muốn xem.
Người đến báo đi trước dẫn đường, đồng thời cũng có mấy người đi theo Nguyên Phi.
Một đám người đến lối vào của mật đạo, có người thả Nguyệt Điệp ra chiếu sáng, sau đó lục tục đi vào, những người khác cũng bước vào trong.
Đợi đến lúc gặp người bên dưới, một nhóm người khác đã xuất hiện ở gian phòng khác ở bên trong.
Nguyên Phi bước ra khỏi phòng nhìn, phát hiện bên trong Mao Lư Sơn Trang cũng đang có một nhóm người đang lục soát.
Đây cũng là chuyện đã dự đoán trước được, độ dài mật đạo không lớn, Nguyên Phi bỗng nhiên nói.
“Đi hỏi một chút, hai gian phòng bên trong là ai ở?
“Vâng!
Lập tức có người đi hỏi.
Không bao lâu lại có người nhanh chóng báo lại.
“Đã hỏi, là nơi ở của Hồng Nương Tề Kinh và Vân Cơ Độ Vân Sơn.
“Các nàng sao?
Nguyên Phi ngừng lại, bỗng xoay người, quay trở lại trong mật đạo nhìn chằm chằm.
“Đường ngắn như vậy, ra khỏi cửa vài bước là đã đến, vì sao hai nữ nhân đó lại phải ở trong mật đạo không ánh sáng chứ, còn đào địa đạo rộng như vậy? Người đâu, gọi thêm mấy người nữa đi vào, điều tra rõ cái địa đạo này cho ta, kiểm tra cẩn thận một chút.
“Vâng.
Lập tức có người lĩnh mệnh chui vào trong mật đạo.
Như đã nói, khoảng cách giữa mật đạo không rộng, một lúc dùng mười mấy người kiểm tra, rất nhanh sẽ có kết quả.
Kết quả vừa ra, lập tức có người chạy ra khỏi mật đạo, bẩm báo.
“Báo! Trong địa đạo phát hiện một mật thất có diện tích không nhỏ.
Quả nhiên có trò bên trong! Nguyên Phi không nói thêm lời nào, quay người bước vào địa đạo, ở giữa có một vách tường xoay ra, chính là lối ra vào mật thất bí mật.