"Vậy cứ thế đi! Ta về trước."
Hạo Hồng vội đi theo, nói:
"Cậu, nhiều năm nay mẫu hậu vẫn luôn nhớ cậu. Hôm qua mẫu hậu còn lặng lẽ nói với cháu, muốn gặp mặt cậu một lần, để thỏa lòng nhung nhớ đau khổ!"
Ngụy Trữ xua tay nói:
"Không muốn gặp! Trước khi việc lớn chưa thành, quyết không thể gặp lại. Cháu nói cho mẹ cháu, sau này không được nhắc tới ta, coi như người ca ca như ta không tồn tại. Lực khống chế của Giáo Sự đài trong kinh thành không phải thứ mà ta và cháu có thể thăm dò. Một khi lộ ra tiếng gió, toàn bộ lòng căm ghét của phụ thân cháu bao năm qua dành cho Kim vương sẽ trút hết xuống đầu cháu, sẽ coi cháu là kẻ cầm đầu. Hậu quả đó bao lớn, ta và cháu đều không gánh nổi, mẹ cháu cũng không gánh nổi. Tâm huyết bao năm qua sẽ lụi tàn theo lửa, cháu hiểu chưa?"
Hạo Hồng khom người chắp tay, cung kính nói:
"Vâng! Cháu nhớ rồi!"
Mây đen mờ trăng, nửa kín nửa hở. Dế kêu góc tường, khi gần khi xa.
Trong sân nhà nơi Quản Phương Nghi ở, ánh sáng đèn lồng chiếu qua song cửa.
Ngưu Hữu Đạo đạp trăng đi tới, bị ngăn lại ở cửa vào. Ngưu Hữu Đạo cười hỏi người chặn đường:
"Có phải vẫn chưa biết chủ của Phù Phương viên này là ai? Muốn ta bảo Hồng nương đá các ngươi ra khỏi Phù Phương viên?"
Bảo vệ ở cửa nhìn nhau, một người đứng lại giữ cửa, một người mau chóng vào bên trong thông báo.
Ngưu Hữu Đạo mặc kệ, cứ thế xông vào. Bảo vệ còn lại không cản được, mà không cản cũng không được.
Ngưu Hữu Đạo không để ý đến tâm tình của người nọ. Vào lúc này, tâm tình của rất nhiều người đang rối loạn, hắn không thể chu toàn hết được.
Người đi thông báo quay lại, đi sượt qua Ngưu Hữu Đạo, rồi quay đầu lại lạnh lùng nhìn theo bóng lưng Ngưu Hữu Đạo.
Trong cửa phòng đóng chặt, một nha hòa cấp tốc đóng cửa, đứng chặn ở ngoài, cuống cuồng nói:
"Tiên sinh, chủ nhân đang tắm, xin ngài chờ một chút."
Ngưu Hữu Đạo hít một hơi, quả nhiên có mùi tắm rửa thơm ngát, hẳn là không lừa người. Chỉ là, không biết người phụ nữ đến kỳ này định bắt mình đợi bao lâu, hắn lớn tiếng reo lên:
"Hồng nương, cho ngươi một khắc, một khắc sau ta sẽ xông vào."
(*Một khắc = 15 phút)
Bên trong lập tức vang lên tiếng chửi rủa của Quản Phương Nghi:
"Lão nương vừa mới ngâm vào nước, một khắc không đủ, chờ đó!"
"Ngươi nói không tính!"
Ngưu Hữu Đạo đáp lại, xoay người đi tới đình viện, ngẩng đầu thưởng thức trăng già đang bị mây đen che mất.
"Khốn kiếp..."
Trong phòng lại vang lên tiếng chửi bới nhỏ. Mặc dù không chỉ mặt gọi tên ai, nhưng người bị mắng và người mắng đều biết là ai.
Nha hoàn giữ cửa khẩn cấp nhìn chằm chằm vào Ngưu Hữu Đạo.
Quản Phương Nghi vẫn phải đúng giờ, chưa tới một khắc đã mở cửa đi ra. Hai nha hoàn mang bồn tắm lớn đi ra.
Tóc dài xõa sau lưng, Quản Phương Nghi tới cạnh Ngưu Hữu Đạo đang đứng chắp tay, nhìn hắn ngẩng đầu nhìn trăng mà không động lòng nhìn mình, hỏi:
"Chuyện gì?"
Ngưu Hữu Đạo hơi ngửa ra sau, nghiêng đầu ghé sát vào thân thể nàng ta ngửi một cái:
"Thơm thật, ngửi mùi biết mỹ nhân, dùng hương liệu gì vậy?"
Một câu "Ngừi mùi biết mỹ nhân" đã chọc Quản Phương Nghi cười ha ha, nói:
"Tư ngươi đoán coi."
Ngưu Hữu Đạo:
"Bên quận Thanh Sơn có sẵn các nguyên liệu, chờ về quận Thanh Sơn, ta sẽ chuyển nước hoa cho ngươi, vẩy lên người thơm ngát, đảm bảo ngươi yêu thích."
Quản Phương Nghi không tin, vẻ khinh bỉ nói:
"Chờ ngươi sống sót trở về rồi hẵng nói."
Ngưu Hữu Đạo xoay người, lôi cánh tay xoay nàng ta lại, thuận thế đặt tay lên lưng nàng ta, đẩy nàng ta đi tới:
"Vào phòng nói."
"Đừng táy máy chân tay!" Quản Phương Nghi nghi hoặc xoay người, đẩy tay hắn ra.
Ngưu Hữu Đạo chống kiếm làm nạng, cười đi trước một bước vào phòng nàng ta. Vào trong phòng, hắn nhìn chung quanh, trong phòng còn thoang thoảng mùi tắm rửa sót lại.
Quản Phương Nghi cùng đi vào:
"Ngươi tốn công như vậy, không phải muốn ngủ cùng ta thật đó chứ?"
Ngưu Hữu Đạo đi dạo một vòng trong phòng nàng ta, nói:
"Tinh xảo thanh nhã, trang hoàng giản dị, rất có phong cách, không hợp với thanh danh của ngươi."
Quản Phương Nghi nhếch môi:
"Đừng lòng vòng, nói rõ đi, vì sao nhắm chằm chặp vào ta không bỏ?"
Ngưu Hữu Đạo đi tới trước nàng ta, chống kiếm trước người, trêu:
"Không phức tạp như thế, đúng là muốn ngủ chung với ngươi."
Quản Phương Nghi xì một tiếng nói:
"Muốn ngủ với ta cũng được, nhưng phải làm theo quy định của ta."
Ngưu Hữu Đạo hứng thú nói:
"Quy định gì, nói nghe thử?"
Quản Phương Nghi:
"Phải có bản lĩnh ngủ với ta."
Ngưu Hữu Đạo:
"Bản lĩnh gì?"
Quản Phương Nghi:
"Nếu ngươi có thể làm cho ta không thể nào từ chối, có thể cứng rắn đẩy ngã ta, đó là bản lĩnh của ngươi. Nếu không có khả năng, dù sao cũng phải đưa ra được mấy thứ. Ta thích nam giới có tài hoa, thí dụ như cầm kỳ thư họa. Nếu có thể làm ta thỏa mãn, ta sẽ tùy ngươi."
Ngưu Hữu Đạo cười hỏi:
"Tiêu chuẩn làm ngươi thỏa mãn là gì?"
Quản Phương Nghi tới giường, xoay người hất mái tóc dài, ngồi xuống, chếch hai chân:
"Tiêu chuẩn của ta phân ra ba bậc thượng trung hạ. Thượng đẳng tất nhiên là ngủ cùng ngươi. Trung đẳng chỉ có thể ngủ dưới đất. Hạ đẳng thì cút ra ngoài."
Ngưu Hữu Đạo như cười như không nói:
"Xem ra tiêu chuẩn tốt hay xấu đều do ngươi nói. Nếu ngươi không muốn để người khác chiếm tiện nghi của ngươi, lại không muốn đắc tội người ta, vậy đại khái chỉ có thể ngủ dưới đất. Nhưng người bên ngoài có ai có thể phân rõ ràng, ngươi nói phải hay không?"
Quản Phương Nghi đột nhiên nhìn hắn.
Ngưu Hữu Đạo xoay người, đi tới cửa, trước tiên đóng cửa lại, sau đó quay lại, ngồi trên giường của nàng ta. Hắn ngồi cạnh nàng ta, nhỏ giọng:
"Trong này nói chuyện, bên ngoài không nghe được chứ?"
"Ta không gọi, tất nhiên không ai nghe được."
Quản Phương Nghi quay sang, đánh giá hắn:
"Ngươi lén lén lút lút vậy là định làm gì?"
Ngưu Hữu Đạo tung một tờ giấy từ trong tay áo ra, chính là giấy bán thân của nàng ta. Hắn đưa cho nàng ta nhìn, sau đó vò thành cục, bóp thành vụn.
Quản Phương Nghi hơi bất ngờ, nhíu mày nói:
"Đừng tưởng làm như vậy có thể làm cho ta mang ơn. Bây giờ bên ngoài đều biết, có tờ giấy này hay không cũng chẳng có ý nghĩa."
"Chí ít cũng không thể tùy tiện bán đứng ngươi kiếm lợi. Nếu tâm ngươi không ở bên phía ta, giữ tờ giấy này quả thực cũng chẳng có ý nghĩa gì."
Ngưu Hữu Đạo nói xong liền nhìn nàng ta, nghiêm túc nói:
"Trước khi về quận Thanh Sơn, ngủ chung với ta. Đừng hiểu lầm, không phải ngủ cùng giường. Ta không hứng thú với ngươi. Ta có thể ngủ trên mặt đất."
Một câu không hứng thú với nàng ta khiến khóe miệng Quản Phương Nghi giật giật:
"Còn muốn về quận Thanh Sơn, ngươi về nổi sao?"
Ngưu Hữu Đạo hỏi:
"Nếu ta diệt Ngụy Trữ thì có thể thoát thân không?"
Quản Phương Nghi cả kinh:
"Ngươi điên rồi. Ông ta dễ động vào lắm sao? Không nói ông ta là tâm phúc của Kim vương, mà ông ta sống được đến lúc này sao có thể dễ giết. Đối thủ của Kim vương cũng đã sớm ra tay, chưa tới phiên ngươi. Ta cho ngươi biết, ngươi đừng làm loạn lại lôi ta xuống nước."
Ngưu Hữu Đạo không đề cập tới chuyện này nữa, hỏi:
"Bà chủ của Bạch Vân gian là Tô Chiếu, ngươi có biết không?"
Quản Phương Nghi run lên:
"Ngươi đừng nói sang chuyện khác. Ngươi đừng làm bậy. Ta còn muốn sống thêm mấy năm."
Ngưu Hữu Đạo hỏi:
"Ngươi có biết Tô Chiếu hay không?"
Quản Phương Nghi:
"Đương nhiên biết, gặp nhiều lần rồi. Ngươi hỏi cô ta làm gì?"
Ngưu Hữu Đạo:
"Ngươi nhớ kỹ dung mạo của cô ta không?"
Quản Phương Nghi:
"Phí lời, ta lại chẳng mù."
Ngưu Hữu Đạo lập tức đứng dậy, tới trước bàn, lấy một quyển giấy trắng trong ống tay, mở trên bàn, tùy tiện cầm một thứ trên bàn làm cục chặn giấy.
Quản Phương Nghi hiếu kỳ, đến gần xem, hỏi:
"Ngươi định làm gì?"
Ngưu Hữu Đạo lấy một chiếc bút than đã chuẩn bị từ trước:
"Dạng khuôn mặt của cô ta như thế nào?"
"Mặt tròn trứng ngỗng!"
Quản Phương Nghi vừa mới nói xong, Ngưu Hữu Đạo đã loạch xoạch vẽ vẽ, mau chóng vẽ một đường viền trứng ngỗng trên giấy.
Quản Phương Nghi kinh ngạc, lần đầu tiên thấy cách vẽ như vậy, lại nghe Ngưu Hữu Đạo hỏi:
"Bình thường cô ta để kiểu tóc nào?"
Đại khái hiểu ý của hắn, Quản Phương Nghi đáp:
"Là kiểu búi tóc bình thường của phụ nữ, không có gì đặc biệt."
Nàng ta nói, hắn họa, một hỏi một đáp.