"Ngươi ngẫm lại xem, Thương Triêu Tông bị ép vào tuyệt cảnh, suýt nữa thì chết, lại gi ết chết hai cháu trai của Bành Hựu Tại, kể cả Bành Hựu Tại nói là bỏ qua tất cả, thế nhưng Thương Triêu Tông có thể tin hay sao? Hơn nữa, lúc đó Thiên Ngọc môn còn muốn chia cắt thế lực của Thương hệ, càng động tới lợi ích của tất cả người Thương hệ, những người đó ai có thể không sợ chứ? Có thể nói rằng tất cả người của Thương hệ đều không tin tưởng Thiên Ngọc môn, chỉ là bị thế lớn ép tới mức không thể không khuất phục."
"Thiệu gia chúng ta chiếm thành Bắc Châu, trở thành phản tặc, cũng gặp rất nhiều điều bất lợi. Thương Triêu Tông cũng là phản tặc hợp tác với nước khác, thế nhưng lại được triều đình nước Yến phong tước. Cùng là phản quốc, thế nhưng Thương Triêu Tông tạo phản lại có lý, đường đường chính chính trở thành Thứ sử của Nam Châu! Về sau từ tình báo ta mới biết, đó cũng là do Ngưu Hữu Đạo thực hiện, triều đình nước Yến cũng chỉ đành ngậm miệng, có khổ cũng không dám nói."
"Trong lần tranh đoạt này, Ngưu Hữu Đạo lấy yếu thắng mạnh, chẳng những có thể ngăn cản nguy cơ, cứu Thương hệ trong tuyệt cảnh, còn đẩy Thương Triều Tông lên làm Thứ sử Nam Châu, làm cho người của Thương hệ cảm động tới rớt nước mắt. So sánh với những hành động của Thiên Ngọc môn và Ngưu Hữu Đạo thì Ngưu Hữu Đạo lấy đức phục người, còn Thiên Ngọc môn lại lấy thế đè người. Hiện tại, ở Nam Châu đã không còn người nào đứng về phía Thiên Ngọc môn cả, nhao nhao chuyển về phía Ngưu Hữu Đạo."
"Sau trận tranh đấu này, đại thế của Nam Châu đã được Ngưu Hữu Đạo nắm trong tay, hiện tại Thiên Ngọc môn chỉ còn biết dựa vào thực lực mạnh mẽ mới duy trì được cục diện, chỉ cần tình hình thay đổi, Ngưu Hữu Đạo có thể nổi dậy cầm đầu toàn bộ Nam Châu, Thiên Ngọc môn thua đã là điều chắc chắn!"
"Hiện tại, Ngưu Hữu Đạo đã có lực ảnh hưởng cực kỳ lớn ở trong thế lực Thương hệ, không ai có thể sánh bằng. Trong mắt người của Thương hệ thì uy hiếp lớn nhất của họ chính là Thiên Ngọc môn, còn Ngưu Hữu Đạo lại luôn bảo vệ sự an toàn cho bọn họ, cũng là người duy nhất có thể bảo vệ họ trước thế lực mạnh mẽ của Thiên Ngọc môn, bảo vệ được lợi ích của họ, Ngưu Hữu Đạo cũng dùng sự thực chứng minh điều này rồi."
"Nếu như Thiên Ngọc môn dám động tới Ngưu Hữu Đạo, trong mắt người của Thương hệ thì chính là ra tay với bọn họ, sẽ ép toàn bộ Thương hệ chạy trốn khỏi Nam Châu. Kể cả Thiên Ngọc môn tiêu diệt Thương Triêu Tông cũng vô dụng, chỉ bằng vào lực ảnh hưởng của Ngưu Hữu Đạo cũng có thể cầm đầu toàn bộ Thương hệ khống chế các cánh quân tại Nam Châu đấu tranh chống lại Thiên Ngọc môn rồi."
"Dưới những điều kiện thuận lợi thì Thiên Ngọc môn vẫn bị Ngưu Hữu Đạo cản tay, không thể lợi dụng thời cơ tốt nhất giải tán thế lực của Thương hệ. Hiện tại thế lực của Thương hệ đã khống chế toàn bộ Nam Châu, nếu như lại muốn gạt bỏ thì Nam Châu chắc chắn sẽ loạn lạc, Thiên Ngọc môn cũng không dám làm như vậy."
"Cũng chính bởi vì điều này, Ngưu Hữu Đạo mới dám nhảy ra ngoài Nam Châu, bởi vì hắn biết hiện tại Thiên Ngọc môn không dám làm loạn gì tại Nam Châu. Ta lại làm sao có thể trơ mắt nhìn hắn tụ lực đánh bại Thiên Ngọc môn, chiếm trọn toàn bộ Nam Châu chứ?"
Sau khi nghe xong những phân tích này của Thiệu Bình Ba thì Thiệu Tam Tỉnh kinh hãi than thở: "Ngưu Hữu Đạo quả thực quá đáng sợ!"
"Ta đã nói hắn rất nguy hiểm! Mấy năm trước hắn cũng chỉ là một tên đệ tử bị đuổi khỏi Thượng Thanh tông, có thể từ một tên bị vứt bỏ mà trở thành một người quyền thế kinh khủng như hiện tại, có thể đơn giản được sao? Trước kia, Thiên Ngọc môn quá mức kiêu ngạo, coi một con rồng thành sâu kiến, cho nên khinh thường mà không để ý, bị hắn nắm mũi dẫn đi, hiện tại hối hận thì cũng đã muộn!"
Thiệu Bình Ba lắc đầu cười lạnh: "Cuối cùng thì vẫn phải giế t chết Ngưu Hữu Đạo, Ngưu Hữu Đạo mà chết thì sẽ không cần lo lắng hắn sẽ dùng lực ảnh hưởng của mình tập trung người của Thương hệ làm loạn. Lại nhanh chóng sai Thương Triêu Tông ổn định lòng người, về sau lại từ từ nói, dần dần giảm bớt lực ảnh hưởng của Thương Triêu Tông."
"Thế nhưng phải đảm bảo rằng người của Thương hệ không cho rằng Ngưu Hữu Đạo chết trên tay Thiên Ngọc môn, phải có người đứng ra chịu trách nhiệm về chuyện này."
"Nếu không thì với tính cách của Thương Triêu Tông, dám giết cháu trai của Bành Hựu Tại trước mặt mọi người thì có thể làm hắn yên lặng nghe theo hay không là rất khó nói, có khi còn rơi vào kết quả ngọc đá cùng tan. Mà khi người của Thương hệ biết Ngưu Hữu Đạo bị Thiên Ngọc môn giết, Thương Triêu Tông lại bị Thiên Ngọc môn điều khiển thì chắc chắn sẽ nghĩ rằng Thiên Ngọc môn chuẩn bị ra tay với bọn họ... Ở trong thư, ta cũng đã nói rõ lợi và hại rồi, chỉ cần Thiên Ngọc môn biết được, chắc chắn sẽ sai người tới!"
Trưởng lão của Thiên Ngọc môn là Trần Đình Tú thật sự tới, khi màn đêm vừa buông xuống đã dẫn mấy người của Thiên Ngọc môn tiến vào Vạn Thú môn.
Mà người tiếp đón vẫn là trưởng lão Cừu Sơn của Vạn Thú môn.
Điều này cũng rất bình thường, bởi vì Vạn Thú môn mặc dù mạnh thế nhưng có thể ở Phiêu Miễu các ở lại đã rất không tệ rồi. Chủ yếu là Vạn Thú môn dựa vào tài lực, thế nhưng ở trong nước Tống luôn bị Lăng Tiêu các, Huyết Thần điện và Liệt Thiên cung hợp tác chèn ép, không cho Vạn Thú môn phát triển trong địa bàn của mình. Nếu không chèn ép thì Vạn Thú môn sẽ có cả tài và thế, tới lúc đó kẻ gặp phiền phức lại là ba môn phái kia.
Cho nên theo một góc độ nào đó mà nói, Vạn Thú môn giống như là thương nhân của giới tu hành vậy, mình phải có thế lực mạnh, ít nhất không kém đối phương, còn phải giữ gìn quan hệ với tất cả thế lực khắp nơi, không thể chỉ vùi đầu vào buôn bán được, nếu không cũng rất khó thông thương.
Hai người ở ngoài sơn môn hàn huyên.
Có thể hưởng thụ sự tiếp đón của trưởng lão Vạn Thú môn thì Trần Đình Tú vẫn rất vui vẻ.
Mặc dù hắn ta cũng là trưởng lão của Thiên Ngọc môn, thế nhưng vẫn không thể so sánh được với trưởng lão của Vạn Thú môn được.
Hắn ta thấy, đó chính là chỗ tốt của việc thống nhất Nam Châu, thân phận địa vị cũng được đề cao nhiều, ngay cả trưởng lão của Vạn Thú môn đều đối với hắn ta như vậy cơ mà.
Mà trên đường đi mượn dùng ngựa của thế lực khắp nơi tại trạm dịch cũng rất thuận lợi, khi vượt cảnh cũng không bị ngăn chặn chút nào.
Đương nhiên, về sau Thiên Ngọc môn vẫn phải trả lại, người ta muốn đi qua Nam Châu, mượn dùng ngựa của mình thì mình vẫn cần phải đưa qua, có qua có lại.
Sau khi vào trong sơn môn, Cừu Sơn hỏi thăm: "Không biết Trần huynh tới đây gặp chưởng môn của chúng ta có chuyện gì muốn làm?"
Trần Đình Tú cười nói: "Ta đi ngang qua nơi này, nào có thể không tới gặp chủ nhân nơi đây chứ? Hơn nữa, ta cũng đã ngưỡng mộ phong thái chưởng môn quý phái rất lâu, lần này mới có dịp tới gặp."
Cừu Sơn cười cười: "Thật là đúng dịp, hai bá chủ của giới tu hành Nam Châu lại tới chơi cùng một ngày, thật là thú vị."
Trần Đình Tú hơi sững sờ: "Cừu huynh vừa nói gì vậy? Còn có người của Thiên Ngọc môn chúng ta cũng tới nơi này hay sao?"
Cừu Sơn hỏi lại: "Ngưu Hữu Đạo, chẳng lẽ Ngưu Hữu Đạo không phải là một trong những bá chủ của Nam Châu hay sao?"
Ngưu Hữu Đạo là cái thá gì chứ? Trần Đình Tú cảm thấy khá là coi thường, mặc kệ hiện tại Ngưu Hữu Đạo tại Nam Châu có lực ảnh hưởng lớn như thế nào, thế nhưng người của Thiên Ngọc môn vẫn rất khinh thường hắn.
Đương nhiên là hắn ta sẽ không nói điều này ra, thế nhưng tin tức này vẫn làm hắn ta kinh ngạc: "Ngưu Hữu Đạo cũng tới Vạn Thú môn sao?"
Thiên Ngọc môn nhận được thư của Thiệu Bình Ba, trong thư cũng chỉ nói rằng Ngưu Hữu Đạo đang ở trong thành Vạn Tượng. Sau khi hắn ta tới cũng đã sai người đi tới khách sạn mà Ngưu Hữu Đạo ở để điều tra, thế nhưng lại phát hiện đám người Ngưu Hữu Đạo đã trả phòng rồi. Mà ở đó lại là địa bàn của Vạn Thú môn, hiện tại tới Vạn Thú môn để tìm cớ nhờ Vạn Thú môn tìm người, thật sự không nghĩ tới Ngưu Hữu Đạo đã chuyển tới Vạn Thú môn rồi.