Lam Như Đình gật đầu: “Kim Châu và Nam Châu ta là răng với môi, cần phải dựa vào nhau, hiện giờ không ai có thể ngã xuống, nếu không, chỉ còn một bên, rất khó ứng phó với giày vò của cả một nước!”
“Bổn Vương giống như kẻ phụ hoạ của Đạo gia vậy!” Chợt Thương Triêu Tông thốt lên một câu.
Mông Sơn Minh và Lam Như Đình đều giật mình, quay lại nhìn y, đều kinh ngạc không nói được gì, đều không nhịn được mà nhìn quanh, như lo lắng tai vách mạch rừng.
Lời này khiến cho hai người hãi hùng khiếp vía.
Thương Triêu Tông thấy vậy khoát tay áo, cười gượng: “Không nên hiểu lầm, bản Vương không có ý gì khác. Bản Vương cũng biết nhất định phải trợ giúp Kim Châu một chút, chỉ là, từ đầu tới cuối, Đạo gia không hề lộ chút kế hoạch gì với chúng ta, chỉ dựa vào một câu nói trên tờ giấy này liền điều động đại quân có vẻ quá trẻ con. Đây là thế cục đã sáng tỏ, nếu thế cục không rõ ràng, bản Vương hạ lệnh mà mơ mơ hồ hồ, thiên quân vạn mã tiến ra sao, đóng quân thế nào, điều khiển làm sao? Chẳng lẽ cứ phải xông về Kim Châu mãi sao?”
Mông Sơn Minh từ tốn nói: “Có lẽ Đạo gia không hiểu chuyện này nên mới làm vậy. Có cơ hội ta sẽ câu thông với hắn, hẳn là hắn sẽ hiểu. Nhưng mà… Vương gia, ngài vẫn cần ăn nói cẩn thận!”
“Nhịn xuống!” Lam Nhược Đình ấn ấn hai tay xuống, nhỏ giọng nhắc nhở: “Khi lão sư còn sống đã từng nói với Tiên Vương, tấm lòng Vương giả có thể nhập trăm sông, khi dùng người không thể để lộ hết sự sắc bén của mình, thể hiện ra mình ngốc một chút, mới có thể dùng hết kỳ tài! Nếu mọi thứ đều tự có chủ trương, người dưới chỉ cần chờ lệnh là xong, làm sao người ta thoải mái tự nhiên được? Khiến người ta khúm núm, sao họ có thể cam tâm tình nguyện tận hết kỳ lực?
“Vương gia cũng biết năng lực của Đạo gia, Vương gia thiếu hụt điều gì thì cứ buông tay để hắn bổ sung cho mình, không nên tự quyết mọi chuyện, ngài mở một mắt nhắm một mắt. Chuyện gì Vương gia nên làm chủ, Vương gia cứ hiển hết phong mang! Về điểm này, Đạo gia thực sự là kẻ thông minh, chuyện không nên nhúng tay, hắn gần như không hỏi đến. Vương gia, nhịn xuống, nhịn xuống!”
Thương Triêu Tông cười khổ: “Còn nhớ năm xưa khi mới thoát khốn khỏi Kinh thành, bản Vương vung đao giết tướng thủ thành, Lam tiên sinh đã chê ta quá xúc động, hiển hết phong mang, một mực dặn ta phải nhịn xuống, không biết đã nhắc bao nhiêu lần. Bản Vương hiểu tâm ý của tiên sinh. Bản Vương cũng biết nên làm thế nào. Bản Vương chỉ thuận miệng nói thôi, không có ý gì khác, Mông soái và tiên sinh cứ yên tâm.”
Dù là y bộc lộ cảm xúc hay là tuỳ ý nói ra, Mông Sơn Minh vẫn từ tốn nhắc lại: “Cẩn trọng ngôn từ!”
Cùng lúc Vương phủ nhận Được tin này, Đại Thiện Sơn cũng nhận được thư Ngưu Hữu Đạo gửi tới.
Trong một gian sảnh, Hoàng Liệt xem qua thư, đưa cho các vị trưởng lão chuyền tay nhau.
Nội dung trong thư cũng không có gì khác biệt, chỉ dặn Đại Thiện Sơn điều động lượng lớn nhân thủ hộ tống đại quân của Thương Triêu Tông tây tiến, tạo áp lực với nước Triệu.
Bên này cũng không ngốc. Thế cục tới nước này, đương nhiên ai nấy đều hiểu đại quân tây tiến tạo áp lực nhằm mục đích gì, là muốn giữ Nam Châu sau lưng Kim Châu!
Đám người lần lượt đọc thư, Hoàng Liệt đi ra ngoài đại sảnh, đứng trên bậc thang dưới mái hiên, chắp tay nhìn trời, khẽ thở dài.
Thế cục vậy rồi, không theo không Được. Giữ Kim Châu cũng là giữ lợi ích của Đại Thiện Sơn, có điều, cảm giác bị người ta dắt mũi dẫn đi khá khó chịu.
Nhưng chẳng còn lựa chọn nào khác, triều đình nước Yến rút quân, bên này còn chẳng có tư cách làm cỏ đầu tường nữa.
Dù là Địa Thiện Sơn hày Thương Triêu Tông, không ai có thể trì hoãn. Thương Triêu Tông lập tức hạ lệnh, triệu tập đại quân nhân mã ứng phó triều đình bắt đầu chuyển hướng sang Kim Châu, bày ra tư thái không tiếc trả cái giá lớn để giúp Kim Châu…
…
Trong hoàng cung nước Triệu, Hải Vô Cực đứng trước địa đồ, suy nghĩ thật lâu.
Một thái giám bưng khay canh tới bên cạnh khẽ nhắc nhở: “Bệ hạ, cả buổi sáng ngài chưa dùng…”
Hải Vô Cực phất tay một cái, khay đổ, bát ngọc vỡ, canh tràn tứ tung.
Thấy khuôn mặt lo lắng của lão, thái giám kia bị doạ sợ hết hồn, vội quỳ xuống không dám ngẩng đầu lên.
Hải Vô Cực âm u đi qua đi lại trogn điện, có thể nói là đang cố gắng nhẫn nhịn đè nén lửa giận.
Nước Yến nhát gan, thế liên thủ của Yến Triệu đột nhiên bị phá, Nam Châu lại ra tay xua binh tây tiến, binh lực hai châu liên thủ, kéo dài bào nước Triệu không chịu nổi, dễ khiến cho người ta thừa lúc vắng mà vào nhà. Lão không thể tiếp tục cố chấp nữa.
Khí thế hùng hổ, hành quân lại lặng lẽ.
Vấn đề là, chuyện không có chứng cứ, không có nghĩa là người khác không biết. Hiện giờ có ai là không biết lão hạ độc thủ với muội muội mình, kết quả, Hải Như Nguyệt không bị độc chết, cũng không dám đụng vào Kim Châu nữa, gánh chịu tiếng xấu còn không mò được tí lợi nào, có thể nói là mất hết mặt mũi rồi, mà không có chỗ nào phát ti3t đống lửa giận này.
“Bệ hạ!” Lại một thái giám đi vào, xét xét tình hình trong điện, lại nhìn sắc mặt lão, lập tức thận trọng thưa: “Bệ hạ, có sứ thần nước Yến Cao Thiếu Minh cầu kiến!”
“Y còn có mặt mũi tới gặp quả nhân?” Hải Vô Cực không nhịn nổi lửa giận nữa mắng loạn lên: “Đồ vô dụng. Không gặp! Bảo y cút! Đưa tin tới nước Yến, nói rằng quả nhân không chào đón người này, bảo nước Yến đổi người tới làm sứ!”
…
Phủ thứ sử Kim Châu, Tư Đồ Diệu vui tươi hớn hở dẫn mấy người vào viện tử của Ngưu Hữu Đạo.
Quản Phương Nghi thông báo, Ngưu Hữu Đạo ra mặt, song phương vừa chạm mặt, Tư Đồ Diệu liền thoải mới cười lớn báo tin vui: “Lão đệ, triều đình rút quân, bình ổn phong ba!”
Ngưu Hữu Đạo cũng cười nói:”Tư Đồ chưởng môn, ta không lừa gạt ngươi chứ? Đại quân Nam Châu ta phản ứng khá thần tốc, có chậm trễ nửa phân không?”
Tư Đồ Diệu buông được tảng đá lớn trong lòng xuống, tâm tình vô cùng thoải mái sung sướng, nắm lấy tay hắn, vỗ vỗ: “Không có không có, hoạn nạn mới biết chân tình, lão đệ là người đáng tin cậy. Có lão đệ toạ trấn Nam Châu, Vạn Động Thiên Phủ ta có thể yên tâm giao sau lưng cho ngươi! Trước mặt mọi người, ta cam đoan với đệ, Đại Thiện Sơn không đại diện được cho thái độ của Nam Châu, về sau, chuyện của hai châu, Vạn Động Thiên Phủ ta chỉ cùng bàn bạc với lão đệ!”
Ngưu Hữu Đạo lại hỏi: “Có làm nhục tình đồng minh không?”
“Như một đôi phu thê, vĩnh kết đồng tâm!”
Phu thê? Ngưu Hữu Đạo nhìn nhìn bàn tay mình đang bị nắm lấy, suýt nổi da gà, rụt tay lại, trêu chọc: “Nếu là phu thê, vậy nhất định Kim Châu là đằng gái.”
Tư Đồ Diệu không phục. Dựa vào cái gì mà Kim Châu phải chịu phục. “Ta thấy Nam Châu giống đằng gái hơn.”
Ngưu Hữu Đạo khoát tay: “Lời ấy sai rồi, Hải Như Nguyệt là nữ, không thể biến thành nam. Vương gia là nam, cũng không thể thay đổi thành nữ nhân. Hợp lại như vậy, hoàn toàn chính xác là giống một đôi phu thê.”
Hắn vừa dứt lời, đám người Vạn Động Thiên Phủ không thể nói được gì nữa, sắc mặt Lê Vô Hoa có hơi run rẩy.
Quản Phương Nghi hé miệng cười trộm, phát hiện ra, đúng là Đạo gia không dễ chịu thiệt, há mồm ra là đạo lý.
“Chút tiện nghi ấy ngươi cũng không chịu nhường ta!” Tưt Đồ Diện trách đùa, vỗ vỗ vai Ngưu Hữu Đạo: “Lão đệ, bối phận chênh lệch.”
Ý là chỉ bối phận của Hải Như nguyệt và Thương Triêu Tông.
Đám người cười ha ha, Ngưu Hữu Đạo cũng cười to, coi như chỉ là trò đùa.
“Lão đệ, nói chuyện một chút.” Tư Đồ Diệu cười cười, đẩy vai Ngưu Hữu Đạo, đưa tay mời.
Hai người tách khỏi đám người, Ngưu Hữu Đạo hỏi: “Tư Đồ chưởng môn có gì chỉ giáo?”
Tư Đồ Diệu rất thẳng thắn, cảm khái nói:”Lão đệ, mặc dù nguy hiểm ở Kim Châu, Nam Châu đã Được giải, nhưng lại làm hỏng chuyện tốt của một số người. Dù sao Vạn Động Thiên Phủ cũng là hào cường một phương, triều đình không dám làm loạn, nhưng ngươi thì khác.”
Tư Đồ Diệu chỉ chỉ bả vai của Ngưu Hữu Đạo: “Ngươi căn cơ nông cạn, Đại Thiện Sơn sẽ không liều lĩnh vì ngươi. Tạm thời Nam Châu sẽ không sao, chỉ có ngươi mới đáng lo, sợ là Hoàng đế nước Yến Thương Kiến Hùng sẽ không bỏ qua cho ngươi. Ta biết bản lĩnh của lão đệ ngươi. Có ngươi ở Nam Châu ta cũng yên tâm, những người khác chưa hẳn đã có được bản lĩnh ngăn cản triều đình nước Yến. Lần này Hải Vô Cực chịu lỗ vốn tất sẽ không từ bỏ ý đồ. Vạn Động Thiên Phủ cần một hậu phương ổn định, nên ta không hy vọng ngươi sẽ xảy ra chuyện gì.