Bành Hựu Tại: “Động tĩnh lớn như vậy, nhiều chiến mã đến như vậy, ngươi cho rằng có thể giấu được con mắt của người khác sao? Bên Kim Châu có quân đội riêng cũng cần chiến mã, nghe được tin tức chắc chắn phải tìm chúng ta, minh hữu tìm tới cửa, tránh không khỏi. Sau này chúng ta mở rộng, vẫn cần Vạn Động Thiên phủ và Kim Châu ủng hộ, mấy ngàn con chiến mã chắc chắn cũng phải cho họ, năm ngàn đi, bên này nuôi nhiều chiến mã cũng tốn kém quá. Đợi bọn họ tìm tới cả, bán năm ngàn thớt với giá cao cho bọn hắn.”
Cả đám bừng tỉnh đại ngộ, thì ra là thế.
Bành Hựu Tại: “Chư vị, dự định tiếp theo của ta mọi người hãy nghe thử và suy nghĩ một chút xem sao.”
“Chưởng môn mời nói.” Trần Đình Tú lên tiếng, cả đám đều nhìn sang.
Bành Hựu Tại: “Chuyện chiến mã đã chứng thực, bên Thương Triều Tông cho người đốc thúc một chút. bước kế tiếp.
Là toàn bộ Nam Châu, điểm ấy tất cả mọi người đều biết. Trước đó, Thiên Ngọc môn cần phải tiến hành chỉnh hợp toàn bộ thực lực, thế lực của chúng ta quá phân tán, mặt khác ba quận phải cùng hai quận hiện nay chỉnh hợp lại với nhau, Thiên Ngọc môn cũng phải di chuyển tất cả đến đây. Bên này có nội tình của Ninh Vương Thương Kiến Bá ủng hộ, phát triển nhanh chóng, lại có bên Kim Châu làm chỗ dựa, chỉnh hợp lại thành một khối sẽ trở thành căn cơ lớn mạnh cho Thiên Ngọc môn ta.”
Phong Ân Thái nhếch miệng: “chưởng môn, có điều ba quận phân tán, cách nhau khá xa, không thể nào chỉnh thành một khối được.”
Bành Hựu Tại: “Có thể tìm triều đình nói chuyện, để triều đình lấy ra địa bàn ba quận Nam Châu đổi với chúng ta. Ba quận phân tán cũng rất kiềm chế sức mạnh của chúng ta, với triều đình mà nói, cũng sợ loạn lạc khắp nơi, tập trung chúng ta lại một chỗ, bọn hắn cũng tiện đối phó chúng ta, cũng coi là theo như nhu cầu đi. Chỉ cần chúng ta bằng lòng hi sinh một chút lợi ích để triều đình có bậc thang bước xuống, chuyện đàm phán khả năng thành công rất lớn. mười một quận Nam Châu, nếu chúng ta chiếm cứ năm, lại tập trung lực lượng, tất sẽ dọn sạch được chướng ngại không nhỏ trong việc thống nhất Nam Châu trong tương lai. Đánh Nam Châu cần Thương Triều Tông, nhưng không nhất định phải đem Nam Châu giao cho hắn, nhi tử của Thương Kiến Bá, vẫn phải đề phòng một chút, nhân mã ba quận triệu tập lại là lúc cần phải khống chế hắn.
Lời này, tất cả mọi người nghe xong đều cảm thấy đáng suy nghĩ.
Họ đại khái đã hiểu ý đồ của ông ta. Trong một thời gian khá dài Thiên Ngọc môn cũng chỉ có thể miễn cưỡng nắm lấy Nam Châu. Thực lực Thiên Ngọc môn trong một thời gian tương đối dài vẫn chưa đủ để có dã tâm lớn hơn, đệ tử trong môn có thể nhanh chóng mở rộng nhưng tu vi đệ tử muốn đi lên cần phải có một thời gian dàu, nội tình Thiên Ngọc môn vẫn còn kém một chút, phải lượng sức mà làm.
Nhưng dã tâm của Thương Triều Tông chỉ e là không phải mình Nam Châu, người ta làm không tốt còn phải tìm Yến hoàng Kiến Hùng tính sổ, Thiên Ngọc môn thực lực không đủ, rất có thể Thương Triều Tông sẽ dựa vào thế lực khác lớn hơn để cân bằng Thiên Ngọc môn, đây không phải là việc Thiên Ngọc môn hi vọng nhìn thấy.
Trong đầu mọi người lóe lên cái tên “Phượng Lăng Ba”, không khỏi lén nhìn ông ta, không biết có phải chưởng môn định giao Nam Châu cho Phượng Lăng Ba không..
Đưa mắt nhìn đám Bành Hựu Tại rời đi, Quản Phương Nghi nhìn xấp kim phiếu trong tay Ngưu Hữu Đạo, cười nhạo nói: “Ta nói Đạo gia này, ngươi cũng ác thật, cướp chiến mã Bắc Châu bán cho người của mình, đen ăn đen trơn tru quá, nhưng lại không giống loại người hay làm những chuyện này.”
Ngưu Hữu Đạo quay đầu hỏi bà ta: “Không phải ngươi nói ta nuôi ngươi sao? Không có tiền sao nuôi nỗi ngươi?”
Mắt Quản Phương Nghi sáng lên: “Định cho ta bao nhiêu?”
Ngưu Hữu Đạo cúi đầu đếm một trăm tờ kim phiếu ra, lắc lư trước mặt bà ta.
Quản Phương Nghi chụp lấy, ôm trước ngực, mặt mày hớn hở nói: “Cái này còn tạm được, vậy ta nhận đấy.”
Ngưu Hữu Đạo lại đếm một trăm tờ, đưa cho Hứa Lão Lục bên cạnh.
Hứa Lão Lục sững sờ nhận lấy, có chút khó hiểu, xem ra mình cũng nhiều bằng Quản Phương Nghi.
Quản Phương Nghi nhíu mày, lặng lẽ nhìn Ngưu Hữu Đạo, vô cùng nghi ngờ thằng nhãi này đang định châm ngòi ly gián quan hệ của bọn họ, hỏi: “Đạo gia, có ý gì vậy?”
Ngưu Hữu Đạo nói với Hứa Lão Lục: “Bên đội tàu, ngươi giao số tiền này cho bọn họ.”
Quản Phương Nghi sửng sốt: “Cho đội tàu? Chủ thuê đã dự chi một khoản tiền đặt cọc lớn, không còn lại bao nhiêu, chỉ vài chục vạn đã đủ bù tổn thất cho bọn họ rồi. Có phải ngươi gạt đám Thiên Ngọc môn đến choáng váng nên tự gạt cả mình luôn không?”
Ngưu Hữu Đạo: “Ngươi dẫn người đi hỏi rõ ông chủ sau lưng họ, hỏi rõ liên hệ thế nào, ta là người thích kết bạn, một trăm vạn cho họ hết, mua được bạn về cũng là chuyện vui, sau này có thể sẽ còn liên hệ. Con người ta không muốn để bạn bè phải chịu thiệt thòi, hiểu ý ta không?”
Quản Phương Nghi quay đầu nhìn hải cảng quận Thanh Sơn, như nghĩ ra gì đó, quay đầu nói với Hứa Lão Lục: “Đi đi!”
“Được!” Hứa Lão Lục khẽ gật đầu rời đi.
Ngưu Hữu Đạo đếm ra một trăm vạn, tiện tay đưa cho Công Tôn Bố: “Chi tiêu năm nay.”
Công Tôn Bố lúng túng nói: “Đạo gia, nhiều quá rồi.”
Lúc trước đã nói một năm cho họ năm mươi vạn.
Ngưu Hữu Đạo không nói nhiều, cứng rắn nhét cho gã, sau đó quay người đi về phía đám Lục Ly Quân.
Đến trước mặt Lục Ly Quân, Ngưu Hữu Đạo đưa toàn bộ xấp kim phiếu trên tay: “Hai trăm vạn!”
Lục Ly Quân nhíu mày, hỏi: “Có ý gì?”
Ngưu Hữu Đạo: “Mọi người đi đường vất vả, cũng rất phối hợp, chút tâm ý nho nhỏ thôi.”
“Tiền không cần đâu, ta chỉ cần người!” Một giọng nữ âm trầm phát ra sau lưng Lục Ly Quân.
Lục Ly Quân lập tức nghiêng người tránh sang một bên, đám quỷ tu sau lưng cũng vội tránh sang hai bên, để lộ một phụ nhân cao gầy áo đen thướt tha, làn da còn trắng hơn tuyết, tóc dài phất phới, một đôi mắt sắc bén, trên mặt che bằng tấm khăn đen.
Nhìn thái độ của đám quỷ tu, Ngưu Hữu Đạo mới ý thức được điều gì đó, âm thầm kinh hãi, nữ nhân này lên thuyền lúc nào mà mình không biết?
Chiếc quạt tròn phe phẩy trong tay Quản Phương Nghi cứng đờ, khóe miệng mấp máy, cũng ý thức được nữ nhân này là ai.
Phụ nhân áo đen chậm rãi đi tới, đứng đối diện Ngưu Hữu Đạo, đôi mắt lạnh lùng lờ mờ lục quang, hờ hững nói: “Điều ngươi nói, ta đã làm được, ta hi vọng ngươi cũng có thể nói lời giữ lời, yêu cầu này không quá đáng chứ, người đâu?”
“Đến dịch trạm yêu cầu một gian phòng sạch sẽ.” Ngưu Hữu Đạo quay đầu phân phó một tiếng, chợt đưa tay mời phụ nhân áo đen: “Mời!”
Sau đó, hai người song song đi về phía dịch trạm, đám Thương Triều Tông đang trò chuyện với chưởng môn ba phái chuyện sắp xếp chiến mã nhìn về phía này, không biết phụ nhân áo đen này là ai.
Tiến vào gian phòng dịch trạm chuẩn bị tạm, Ngưu Hữu Đạo chắp tay nói với phụ nhân áo đen: “Gặp qua Quỷ mẫu!”
Phụ nhân áo đen chính là Quỷ mẫu: “Bớt nhiều lời đi, ta cần người!”
“Mời ngồi! Có chuyện gì từ từ ngồi xuống hẵng nói.” Sau khi Ngưu Hữu Đạo đưa tay mời đối phương ngồi xuống, bản thân cũng ngồi đối diện đối phương, đặt xấp kim phiếu trên tay lên bàn, đẩy qua: “Chuyện lần này là ta làm không chính cống, đây là chút tâm ý nhỏ, bày tỏ sự áy náy, xin hãy nhận lấy.”
Quỷ mẫu: “Ta cần người, không phải tiền!”
Ngưu Hữu Đạo quay đầu nói với nói với Quản Phương Nghi: “Đưa tin cho Ngô lão nhị, đưa người yên ổn trở về cho ta, không được tổn thương chút nào.”
Quản Phương Nghi lập tức gật đầu ra hiệu với Trần Bá, Trần Bá quay người rời đi.
“Người ta đã thả, chút tâm ý này xin hãy nhận lấy.
Ngưu Hữu Đạo chỉ vào xấp tiền.
Quỷ mẫu: “Ta chưa nhìn thấy người đã muốn đuổi ta đi rồi?”
Ngưu Hữu Đạo mỉm cười nói: “Chỉ e gặp được người, Quỷ mẫu sẽ không dễ dàng buông tha cho ta?”
Ánh mắt Quỷ mẫu không ngừng lóe lên.
Ngưu Hữu Đạo thở dài: “Người vẫn còn ở Tề quốc, không ở đây, có điều ta có thể cam đoan với ngươi, tuyệt đối sẽ không có bất kỳ vấn đề gì. Vấn đề bây giờ là, Hãm Âm sơn giúp ta tương đương với đắc tội Tây Viện Đại Vương, sau này sẽ chung đụng thế nào đây?”