Đại Thánh Đông Hải rất kinh ngạc. Bao gồm cả Ngưu Hữu Đạo, y đã tận mắt thấy mọi ngươi đi vào trong Thánh cảnh, bởi vậy hỏi:
"Ngươi làm sao lại đi ra khỏi Thánh cảnh, không rèn luyện sao? Lãng Kinh Không đâu, chỉ một mình ngươi đi ra?"
Ngưu Hữu Đạo than thở:
"Việc này nói rất dài dòng, bản thân ta cũng chẳng hiểu ra sao đã bị người ta ném ra."
Hắn chỉ chỉ bốn phía:
"Bao nhiêu người như vậy, xem ra tin tức ta ra khỏi Thánh cảnh là không giấu nổi. Đại Thánh, ta không thiếu kẻ thù, tiết lộ hành tung rồi sẽ không còn được an toàn. Ta không thể ở đây lâu, phải mau chóng quay về Tử Kim động. Làm phiền ngài cho ta mượn một con phi cầm thay cho đi bộ."
Đại Thánh Đông Hải cũng không miễn cưỡng hắn, không chỉ cho mượn vật cưỡi mà còn tự đưa tiễn.
Không phải nói rất dài dòng sao? Dù có dài hơn nữa, y cũng phải hỏi ra được Ngưu Hữu Đạo làm sao lại đi ra. Y tự mình đưa tiễn chính là để dọc đường hỏi han chuyện tình.
Ba con phi cầm cỡ lớn đồng thời bay lên không, chở Ngưu Hữu Đạo bay khỏi. Mấy người bên Đại Thánh Đông Hải dắt tay hộ tống.
..
"Ta bảo ngươi lo liệu việc rèn luyện, vừa bắt đầu, ngươi đã để xảy ra chuyện như vậy cho ta hả?"
Trong sơn trang Thủ Khuyết, Đinh Vệ nhận được tin tức lập tức vội vàng trở về từ Thánh địa Đại Nguyên. Sau khi biết tình hình, y mắng Hoàng Ban như máu chó xối đầu.
Hoàng Ban vẻ mặt đưa đám nói:
"Ta không ngờ mới rời đi có một chút mà La Phương Phỉ đã chạy tới. Đều là do sai lầm của ta, xin tiên sinh trừng phạt!"
"Trừng phạt, trước tiên ngươi cần phải tìm người trở về cho ta!"
Sau khi quát mắng xong, Đinh Vệ chắp tay đi tới đi lui:
"Ả tiện nhân mê trai kia làm cái gì vậy, cố ý chơi ta đúng không?"
Muốn bình tĩnh cũng khó. Chuyện rèn luyện Thánh cảnh xảy ra cơ sự như vậy, vừa bắt đầu đã lủng lộ lỗ như cái sọt, bảo y phải báo lên trên thế nào?
Đinh Vệ dừng bước, quay lại mắng:
"Ngươi còn đứng đó làm gì? Ngươi tự dẫn người đi tìm. Không được bỏ qua bất cứ nơi nào mà Ngưu Hữu Đạo có thể đi, phải tìm người về đây cho ta! Về chuyện nhân lực, ngươi có thể sử dụng toàn bộ người của Phiêu Miễu các, không tiếc bất cứ giá nào cũng phải tìm người về! Nếu không tìm được người về, đưa đầu tới gặp ta!"
Y tiện tay ném lệnh bài ra.
"Vâng!" Hoàng Ban nhận lệnh bài, bước nhanh rời đi.
Không bao lâu sau, Hoàng Ban xuất hiện ngoài Thánh đảo, dẫn một đoàn nhân viên Phiêu Miễu các, mấy chục con phi cầm cỡ lớn bay đi các nơi. Đồng thời, từ trong thành vây thả ra mấy trăm con kim sí bay tới các địa điểm của Phiêu Miễu các ở các nơi, truyền lệnh, vận dụng nhân lực tìm người, thực sự bày ra trạng thái không tiếc giá nào.
...
Thánh địa Đại La, thánh điện Đại La nằm trên đỉnh ngọn núi chính, khí thế rộng rãi, mái cong vút lên trời.
Trong điện, sàn nhà lát ngọc xanh trơn bóng, cả đại điện đều do ngọc xanh tạo thành, gây cảm giác nhẹ nhàng khoan khoái cho người xem, cũng khiến cho người ta cảm giác dị thường nghiêm túc đến ngột ngạt.
Trong điện trống rỗng, Toa Như Lai và La Phương Phỉ đứng sóng vai, lẳng lặng đứng yên chờ đợi, chơ cơn giận lôi đình khả năng sắp xuất hiện.
"Sư huynh, xin lỗi." La Phương Phỉ lại nhỏ giọng nói. Nàng ta đã nói xin lỗi mấy lần.
Toa Như Lai vẫn không nói tiếng nào, cũng thực sự không biết nên nói cái gì cho phải.
Khi người phụ nữ này nói sẽ dẫn Ngưu Hữu Đạo ra, ông ta cũng không nói gì, bởi vì cảm thấy đó là chuyện không thẻ. Ông ta biết Đinh Vệ bên kia sẽ không thể tha người, cảm thấy để người phụ nữ này đi đụng phải tường một lần cũng không phải chuyện xấu. Ai ngờ, người phụ nữ này chẳng phí sức chút nao đã dẫn Ngưu Hữu Đạo đi, bảo ông ta phải nói gì cho phải?
Ban đầu Toa Như Lai chưa biết chuyện gì xảy ra, bởi vì La Phương Phỉ lặng lẽ làm xong chuyện, dễ dàng dẫn Ngưu Hữu Đạo ra khỏi Thánh cảnh, chỉ yên lặng lấy lòng ông ta, không hề khoe khoang thành tích.
Bên phía sư phụ đột nhiên có người tới truyền lời, bảo hai vợ chồng họ tới một chuyến.
La Phương Phỉ muốn hỏi xem phụ thân gọi họ qua có chuyện gì, người đến lại hỏi có phải nàng ta đưa Ngưu Hữu Đạo ra khỏi Thánh cảnh?
La Phương Phỉ nói phải, Toa Như Lai đứng yên không nói gì.
Người đến cười khổ, nói chuyện này đã khiến các Thánh địa khác mất vui, đã truy hỏi Thánh Tôn xem là chuyện gì, muốn Thánh Tôn trả lời.
Toa Như Lai biết, việc này đã bị xé ra to. Vẫn câu nói kia, chuyện rèn luyện Thánh cảnh là do Cửu Thánh cùng quyết định, không phải một nhà quyết định. Bây giờ lại có người phá hoại, Thánh địa Đại La nhất định phải giải thích.
Ở sâu trong điện, tiếng bước chân bình tĩnh, đều đều truyền tới.
Một ông lão mặc áo bào xanh từ phía sau đi ra, vóc dáng gầy gò, không cao, rất bình thường, chỉ là vô cùng sạch sẽ gọn gàng. Chỉ một ông lão tầm thường như thế, nhưng khí thế của ông ta bễ nghễ khiếp người. Ở địa vị bề trên lâu năm, tinh khí thần dù đã nội liễm vẫn khiến người đối diện có cảm giác có thể phun trào bất kỳ lúc nào.
Người tới không ai ngoài một trong chín vị Chí Tôn, La Thu. Bây giờ, người trong giới tu hành có thể gặp được ông ta chỉ có thể đếm được trên đầu ngón tay.
Người ở bên ngoài Thánh cảnh căn bản có gặp cũng chẳng biết ông ta là ai.
"Bái kiến Thánh Tôn!"
Hai vợ chồng Toa Như Lai hành lễ rất đúng mực. Xưng hô tùy theo từng trường hợp là điều cần thiết trong quy củ.
La Thu không ngừng bước, đi thẳng đến trước mặt hai người, cách một khoảng rất gần mới dừng lại. Ánh mắt ông ta nhìn người này, nhìn người kia, cuối cùng mới hơi dịch bước sang, đối diện với Toa Như Lai. Ông ta hiền hòa nói:
"Như Lai, ta có vài việc muốn hỏi ngươi."
Toa Như Lai cung kính nói:
"Mời sư phụ nói, đệ tử biết gì nói nấy."
La Thu: "Trước đây ta không muốn hỏi nhiều, vài việc nhỏ không đáng cho ta phí miệng lưỡi. Thế nhưng, việc nhỏ tích góp lại cũng có khả năng hóa thành việc lớn. Con bé này đôi khi làm việc mà ta không hiểu. Ngươi là người bên gối của nó, hiểu rõ tính tình phụ nữ, người làm cha như ta chưa chắc đã có thể hiểu bằng người đàn ông của nó. Con bé đang yên đang lành vì sao bỗng chọn Ngưu Hữu Đạo kia vào danh sách rèn luyện Thánh cảnh? Con bé đang yên đang lành làm sao đột nhiên chạy đi sơn trang Thủ Khuyết dẫn Ngưu Hữu Đạo kia ra khỏi Thánh cảnh? Như Lai, ta muốn nghe ngươi giải thích."
La Phương Phỉ vội nói:
"Phụ thân, không liên quan đến sư huynh..."
"Con bé này, con cũng không còn nhỏ nữa, có còn biết quy củ là gì khong?"
La Thu lạnh lùng lườm sang, ngữ khí không chút rung động, vô cùng ổn định nói:
"Ta đang hỏi sư huynh con, đừng xen mồm vào. Ta muốn nghe nó giải thích."
Toa Như Lai mím miệng, cúi đầu nói:
"Đều là đệ tử sai, là đệ tử xúi sư muội làm như vậy."
"Không phải..." La Phương Phỉ cuống lên, nhưng lời vừa ra khỏi miệng lại bị La Thu lườm một cái chặn lại.
Có điều khi nàng ta cắn môi nhìn Toa Như Lai, ánh mắt như đưa tình. Trong lòng nàng ta đang vạn phần ngọt ngào. Rõ ràng là chuyện này chẳng liên quan gì đến sư huynh, cũng là do nàng ta làm sao, nhưng sư huynh không hề trách cứ mà lại vơ hết vào người mình, một thân gánh chịu thay cho nàng ta.
Dưới cái nhìn của nàng ta, bất kể sư huynh trước đây lạnh nhạt với mình bao nhiêu, nhưng có lần này thì tất cả đều đáng giá, chứng tỏ trong lòng sư huynh vẫn có nàng ta.
La Thu ồ một cái, tiếp tục hỏi:
"Tại sao vậy? Chỉ một Ngưu Hữu Đạo, vì sao lại khiến ngươi làm như vậy? Ta cần lý do!"
Toa Như Lai trầm mặc, ấp ủ lời giải thích, nói:
"Đệ tử đã tiếp xúc với hắn ở Thiên cốc, thấy hắn càn rỡ, định ép hắn vào đường chết. Ai ngờ hắn tránh được một kiếp. Lần rèn luyện Thánh cảnh này, đệ tử muốn nhân cơ hội dạy dỗ hắn một phen."
La Thu: "Chỉ là một tên Ngưu Hữu Đạo, đệ tử thân truyền của ta muốn giẫm chết một con giun dế mà cần mất công sức như thế sao? Giết thì giết, không lật nổi sóng gió, phải phí thời gian như vậy sao? Ta không hài lòng với lời giải thích này của ngươi, đổi lại lời giải thích khác nói cho ta nghe."