Cuối cùng, Hoàng Ban dặn dò: “Sự việc đã quyết định như vậy rồi, mọi người trở về chuẩn bị một chút đi. Đinh tiên sinh đã phát hiệu lệnh đến người của các bộ, sau khi bọn họ nhận được tin tức, sẽ lần lượt phái người đến tiếp ứng các người.”
Về sau, một đám người mặt ủ mày chau trở về.
Vừa về đến viện, những người thường hay ở chung với nhau lập tức chui vào phòng Ngưu Hữu Đạo, an ủi hắn.
Trong giới tu hành, thật ra người của các phái có rất ít cơ hội được sống chung với nhau lâu như vậy. Ở với nhau lâu, mức độ thân mật lại càng nhiều hơn.
Mọi người phát hiện Ngưu Hữu Đạo không được may mắn cho lắm. Tất cả mọi người đều muốn rời khỏi Thánh Cảnh, nhưng hắn là người duy nhất bị lưu lại Thánh Cảnh.
“Lão đệ, đúng là không ngờ đến, ngươi hãy nghĩ thoáng đi.” Hồng Cái Thiên bước đến vỗ vai Ngưu Hữu Đạo, cảm khái nói.
Ngưu Hữu Đạo liếc mắt nhìn gã: “Nghĩ thoáng? Hôm qua là ai nghĩ quẩn đến chỗ ta gây chuyện? Hôm nay ngươi nghĩ thông suốt rồi sao?”
Phù Hoa mắng: “Đừng để ý đến gã, nhưng nói đi thì phải nói lại, ngươi hãy cẩn thận một chút. Nếu cần chúng ta hỗ trợ, chúng ta sẽ giúp ngươi nhắn ra ngoài.”
Ngưu Hữu Đạo chẳng quan tâm, bình thản nói: “Cứ như vậy đi, các người không cần phải để ý đến ta. Các người hãy về chuẩn bị trước, ngẫm lại làm sao đối mặt với người trong các bộ, không cần phí thời gian ở chỗ của ta.”
Đường đi đã được chứng thực, cũng cần phải suy tính thật tốt. Một đám người khách khí với nhau vài câu, sau đó cáo từ.
Không còn người ngoài, Tần Quan và Kha Định Kiệt tâm trạng sa sút bu lại. Tần Quan hỏi: “Trưởng lão, chừng nào Thánh Cảnh mới chịu thả chúng ta trở về?”
Ngưu Hữu Đạo đáp: “Không biết.”
Nói vậy nhưng trong lòng hắn lại biết, nào có chuyện thả về hay không thả về. Chín thánh muốn lợi dụng bọn họ thì sẽ lợi dụng đến cùng. Nếu chết thì Tử Kim động sẽ tiếp tục bổ sung người. Muốn thoát khỏi nơi này để về Tử Kim động là không có khả năng.
Lần này lưu lại Thánh Cảnh không chỉ có Tử Kim động mà còn bảy tám nhà xui xẻo chung.
Người khác đối với các môn phái lưu lại có lẽ không có cảm giác gì, nhưng mỗi một cái tên được đọc ra, Ngưu Hữu Đạo lại xúc động. Hắn phát hiện một vấn đề, môn phái bị lưu lại Thánh Cảnh cơ hồ đều có thù với hắn. Nước Tấn lấy Khí Vân Tông dẫn đầu ba môn phái, Thiên Hỏa giáo nước Tề, Liệt Thiên cung nước Tống, Huyết Thần điện, còn có Vạn Thú môn. Bởi vì Toàn Thái Phong của Lăng Tiêu các có quan hệ tốt với hắn thì không ở lại.
Tất cả những người có quan hệ không tệ với hắn đều bị đá ra ngoài, lưu lại chỉ toàn có thù với nhau.
Xét tổng thể, có tám môn phái lưu lại Thánh Cảnh, hai mươi môn phái còn lại được bố trí bên ngoài Thánh Cảnh.
Người vốn đang ở bên trong Thánh Cảnh, thành viên Phiêu Miểu các đến đón tất nhiên đã đến Thánh Cảnh trước đó. Khi các phái trở lại viện không bao lâu, tám môn phái xui xẻo lập tức được mời đến tập hợp trong đình viện.
Thành viên không liên quan đến các phái xuất hiện ở cửa phòng, lẳng lặng nhìn một đám người xui xẻo.
Huyền Diệu dẫn một đám người Phiêu Miểu các đến trước mặt tám môn phái. Khi đi ngang qua người Ngưu Hữu Đạo, ánh mắt y đảo một cái, mỉm cười, sau đó xoay người nói: “Tất cả đi theo ta.”
Tám môn phái đi theo, biến mất trong tầm mắt của mọi người, rời khỏi Thủ Khuyết sơn trang.
Một đám phi cầm cỡ lớn đang chờ sẵn bên ngoài sơn trang, chờ chở người bay lên không trung.
Phi cầm băng qua sông núi, đến một khu vực đình đài lầu các phức tạp, chính là trung tâm Thánh Cảnh của Phiêu Miểu các, thành Vấn Thiên.
Khác với bên ngoài, Phiêu Miểu các không có quyền nhúng tay vào chín đại thánh địa. Thánh Cảnh cũng không có quá nhiều người bên ngoài. Phiêu Miểu các ở đây chỉ xử lý những chuyện tương đối đơn giản. Ngoại trừ quản lý địa vực bên ngoài chín đại thánh địa, còn lại là phụ trách cân đối sự vụ của chín đại thánh địa.
Đây cũng là lý do vì sao chỉ lưu lại tám môn phái trong Thánh Cảnh, còn hai mươi môn phái phải ra ngoài.
Thành viên vừa đến, người dẫn đường và phi cầm cỡ lớn cùng nhau biến mất.
Huyền Diệu dẫn người tám phái đến một bãi đất trống, đã sớm có thành viên Phiêu Miểu các chờ sẵn ở đây.
Huyền Diệu bước vào, thành viên Phiêu Miểu các chắp tay hành lễ.
“Người đã được mang đến, các ti lãnh người đi thôi.” Huyền Diệu lên tiếng nói với những người này.
“Vâng.” Đám người lĩnh mệnh.
Lúc này, có một số thành viên Phiêu Miểu các đứng ra. Người đầu tiên cất tiếng gọi: “Khí Vân Tông, đi theo ta.”
Thái Thúc Sơn Hải dẫn hai đệ tử bước ra khỏi hàng, đi theo người kia.
Từng người được gọi đi. Người có mặt tại hiện trường cũng càng lúc càng ít. Ba người Tử Kim động là người cuối cùng được hô. Khi gần đi, Ngưu Hữu Đạo quay đầu, phát hiện Huyền Diệu cũng đang nhìn hắn.
Sau khi đến một đình viện, người dẫn đường dừng bước, quay lại đối mặt với ba người Ngưu Hữu Đạo, nhìn chằm chằm Ngưu Hữu Đạo, hỏi: “Ngươi chính là Ngưu Hữu Đạo?” Giọng nói không được thân thiết cho lắm.
Ngưu Hữu Đạo chắp tay: “Đúng vậy.”
Người kia quan sát hắn từ trên xuống dưới, chậm rãi nói: “Ta là chấp sự Yêu hồ ti Long Phiếm Hải. Từ hôm nay trở đi, các ngươi làm việc tại Yêu hồ ti. Các người là người Thánh Tôn chỉ định, có vấn đề gì, có thể đến tìm ta bất cứ lúc nào.”
Yêu hồ ti? Tần Quan và Kha Định Kiệt nhìn nhau. Yêu hồ ti là cái quỷ gì vậy?
Hai người không biết rõ tình huống nhưng Ngưu Hữu Đạo lại cau mày. Hắn đã từng nhìn qua đồ của Thường Thanh Sơn mới biết được, trong Thánh Cảnh có một bộ môn chuyên phụ trách săn giết yêu hồ, nhưng tại sao lại phân hắn đến đây, cũng không biết là chuyện tốt hay chuyện xấu nữa?
“Long Phiếm Hải?” Ngưu Hữu Đạo cười: “Tên của chấp sự nghe rất hay.”
“Không cần phải nịnh bợ.” Long Phiếm Hải phất tay, lập tức có người đưa một cái lồng kim sí đến, đặt vào tay Ngưu Hữu Đạo.
Ngưu Hữu Đạo khó hiểu hỏi: “Đây là ý gì?”
Long Phiếm Hải nói: “Kim sí này có thể liên hệ trực tiếp với một trong chín vị Thánh Tôn, là bên trên đưa xuống cho các ngươi.”
Ngưu Hữu Đạo à một tiếng: “Không biết kim sí này liên hệ với vị Thánh Tôn nào?”
Long Phiếm Hải đáp: “Cái này ngươi không cần hỏi ta, ta cũng không biết. Bên trên cũng không biết ngươi sẽ báo cáo sự việc cho vị Thánh Tôn nào. Chúng ta không hỏi, ngươi cũng đừng hỏi. Ngươi hỏi cũng không có ai trả lời đâu.”
Ngưu Hữu Đạo gật đầu: “Hiểu rồi.”
Long Phiếm Hải nói: “Chiếu theo phân phó ở trên, các người sẽ ở tại khu nhà nhỏ này, hàng ngày sẽ có người đem thức ăn đến. Nếu cần gì, cứ dặn dò thủ vệ bên ngoài là được.”
Ngưu Hữu Đạo nói: “Làm phiền rồi.”
Long Phiếm Hải lại phất tay, có hai người mang mấy bộ quần áo đến: “Đây là quần áo của Phiêu Miểu các, các người hãy thay ra đi, sẽ dễ dàng làm việc ở Phiêu Miểu các hơn.” Nói xong, y quay người rời đi, vừa đi vừa ném lại một câu: “Có chuyện gì thì tìm thủ vệ bên ngoài.”
Một đám thành viên Phiêu Miểu các biến mất, đình viện chỉ còn lại ba người nhìn nhau.
Ngưu Hữu Đạo cầm lồng chim, nghiêng đầu ra hiệu. Tần Quan và Kha Định Kiệt lập tức thả trang phục trong tay xuống, sau đó chia nhau, tiến hành điều tra cẩn thận toàn bộ đình viện.
Ngưu Hữu Đạo nhìn chung quanh, sau đó bước đến một lương đình, chiếc lồng được đặt trên bàn đá, còn hắn thì ngồi xuống băng ghế đá.
Điều tra khoảng một canh giờ, hai người Tần Kha quay về. Tần Quan bẩm báo: “Trưởng lão, không có vấn đề gì.”
Kha Định Kiệt nói tiếp: “Bây giờ chúng ta gặp phải vấn đề là, người của chúng ta quá ít. Mặc dù đình viện này không lớn, nhưng chướng ngại vật lại có rất nhiều. Nếu có người chui vào sẽ rất khó phát hiện.”
Ngưu Hữu Đạo nói: “Ngươi quá lo lắng rồi. Ở đây chúng ta sẽ không có chuyện gì đâu. Một khi xảy ra chuyện, toàn bộ Yêu hồ ti cũng không thoát khỏi liên quan, cho nên không ai dám làm loạn. Các người hãy thay phiên nhau phòng thủ, đừng cho người nào đến gần biết được bí mật của chúng ta.”