“Trưởng lão, làm sao bây giờ? Có gặp người nào của chúng ta trên đường không?” Tần Quan hỏi.
Ngưu Hữu Đạo nhìn xung quanh, hỏi lại: “Ta không có ở đây, nơi này không có gì bất thường chứ?”
Tần Quan nói: “Không có điều gì bất thường. Một bóng người cũng không thấy.”
Ngưu Hữu Đạo nói: “Đến chỗ hẹn còn đủ thời gian, không cần nóng vội. Cứ chạy tới chạy lui mãi, ta hơi mệt, trước ở lại đây nghỉ ngơi ba ngày.”
Nghỉ ngơi ba ngày? Cần nghỉ lâu như vậy sao? Hai người nhìn nhau.
Bọn họ không biết Ngưu Hữu Đạo đường dài bôn ba, pháp lực tiêu hao không ít. Quan trọng là hắn bị Ngân Cơ đả thương, bị thương không nhẹ. Nếu không phải lo lắng hai người ở đây có biến, hắn sẽ không về gấp như vậy. Bây giờ cục diện đã ổn định, hắn cần thời gian để chữa thương, không thể bị thương mà cứ đi mãi như thế.
Đến địa điểm gặp gỡ tiếp theo, dựa trên bản đồ thì phải mất mười ngày nửa tháng, cho nên cũng không cần gấp.
Ngưu Hữu Đạo khoanh chân ngồi xuống, bước vào quá trình chữa thương.
Hai người Tần Kha phụ trách hộ pháp cảnh giới. Ngưu Hữu Đạo vừa về đến, hai người cũng đành thuận theo lời của hắn mà thôi.
Trời tối, nhưng lần này bọn họ không nhóm lửa.
Trời sáng, Ngưu Hữu Đạo bảo hai người đưa lên ghi chép có liên quan đến thành viên Phiêu Miễu các. Hắn xem lại một lần nữa, sau đó nhìn vật còn lưu trên người mình.
Thả lỏng một chút, Ngưu Hữu Đạo một lần nữa tiến hành chữa thương.
Chạng vạng tối, hai người Tần Kha làm món gì đó để ăn. Khi ăn, Tần Quan nhịn không được hỏi dò một câu: “Trưởng lão, ngài rời đi lâu như vậy, ngài không sợ chúng ta chạy đi bán đứng ngài sao?”
Vốn hai người không định hỏi, Ngưu Hữu Đạo cũng sẽ tìm cơ hội gõ hai người một lần Bây giờ nghe bọn họ hỏi, hắn hỏi lại một câu: “Trước đó ta rời khỏi Thánh Cảnh như thế nào?”
Hai người nhìn nhau, Tần Quan đáp: “Là Các chủ La Phương Phỉ của Phương Phỉ các đưa ngài ra ngoài.”
Ngưu Hữu Đạo nói: “Trên đời này có chuyện vô duyên vô cớ như vậy sao? Bán đứng ta? Ngươi cho rằng các ngươi có thể bán đứng ta được sao? Các ngươi có tin chỉ cần các ngươi mở miệng, Phiêu Miểu các lập tức sẽ có người đến xử lý các ngươi không?”
Hai người âm thầm kinh hãi, hiểu rõ ý trong lời nói của Ngưu Hữu Đạo. Đối phương có người ở Phiêu Miểu các.
Chỉnh xong, sự khó xử của hai người rốt cuộc đã nghiêng về phía một bên. Bởi vì đã được cảnh cáo, hai người không dám vọng đọng nữa.
Phiêu Miểu các Thiên Đô Phong, tại một đài gác cao vút qua mây, Đinh Vệ dựa vào lan can nhìn trời đất bao la phía trước, trên tay cầm một tờ mật tín, không ngừng nhếch mép cười lạnh.
Phụ tá một bên hỏi: “Chúng ta phải làm sao bây giờ?”
“Không thấy. Người mà ta muốn điều tra không thấy đâu. Ngay cả thám tử Phiêu Miểu các xếp vào Vạn Thú môn cũng mất tích. Thú vị đây! Việc này càng lúc càng thú vị.” Đinh Vệ vẫn cười lạnh như cũ.
Phụ tá hỏi: “Tiên sinh hoài nghi nội bộ Phiêu Miểu các có người để lộ tin tức?”
Đinh Vệ nói: “Triều Kính và Thái Thúc Sơn Thành trở mặt với nhau bên trong Thánh Cảnh, bọn họ không thể nào truyền tin tức ra ngoài. Trừ phi bên trong Thánh Cảnh có người hỗ trợ. Sớm không mất tích, lại mất tích trong thời điểm này, ngươi không cảm thấy kỳ lạ sao? Ngoại trừ người của Phiêu Miểu các để lộ tin tức, còn có người khác sao?”
Phụ tá trầm ngâm, sau đó nói: “Phiêu Miểu các do chín nhà liên hợp với nhau, thành viên hỗn tạp, không tiện điều tra.”
Đinh Vệ thở dài: “Có tra ra được hay không là chuyện tiếp theo. Vấn đề là lại đi ném cái phiền phức phỏng tay này cho ta. Thánh Tôn đã có ý chỉnh đốn bên dưới. Việc này lại xảy ra, Thánh Tôn sẽ nghĩ như thế nào? Ta không biết ý đồ của người đứng đằng sau chuyện này, nhưng ta lại là người chấp chưởng Phiêu Miểu các, ta dám giấu diếm không báo sao?”
Phụ tá lắc đầu: “Việc này đúng là khó giải quyết.”
Đinh Vệ nói: “Tra thì vẫn phải tra, vận dụng tất cả lực lượng dần dần loại bỏ những người có liên quan, tranh thủ làm rõ chân tướng sự việc.”
“Vâng.” Phụ tá lên tiếng đáp.
Đinh Vệ quay người: “Chuẩn bị phi cầm, ta muốn đến Thánh Cảnh một chuyến.”
Phụ tá vội đuổi theo: “Tiên sinh mới từ Thánh Cảnh trở về, bây giờ lại đến Thánh Cảnh nữa sao?”
Đinh Vệ đáp: “Việc này không tiện truyền trên giấy, không thích hợp qua tay quá nhiều người. Ta phải đích thân trở về một chuyến bẩm báo với sư tôn. Cũng không biết đứa cháu trai nào hại lão tử chạy đến chạy lui nữa.”
......
Ba ngày sau, Ngưu Hữu Đạo gần như khôi phục hoàn toàn. Ba người một lần nữa xuất phát. Trên đường vẫn giống như lần trước, Ngưu Hữu Đạo không cho hai người ra tay với yêu hồ. Bọn họ đến đây không giống để rèn luyện mà giống như du lịch hơn.
Hai người Tần Kha phát hiện Ngưu trưởng lão rất có nhã hứng. Nếu trên đường phát hiện loài hoa, loài cỏ nào lạ lạ, kiểu gì cũng phải dừng lại quan sát cẩn thận.
Địa điểm gặp mặt kế tiếp còn rất xa. Đi đường mất năm sáu ngày mới đến nơi. Ở đây là một khu rừng khá lớn, trên bản đồ cũng có hiển thị, và đó cũng là lý do nó được chọn làm nơi gặp mặt.
Sau khi đến nơi, ba người chờ thêm hai ngày nữa mới chờ được những người còn lại đến.
Tất cả không gặp Ngưu Hữu Đạo một khoảng thời gian. Bọn họ tốn một buổi sáng để săn giết, hầu như tất cả đều chạy đến vào buổi trưa.
Ai gặp Ngưu Hữu Đạo đều hỏi hắn như thế nào.
Cũng chẳng do dự, Ngưu Hữu Đạo trả lời từng người đều như nhau. Chẳng biết đã xảy ra chuyện gì, hắn không tìm được người của Phiêu Miểu các.
Mọi người im lặng. Mấy ngày không gặp, người ta nói không tìm được, mọi người còn có thể làm cái gì?
Tần Quan và Kha Định Kiệt âm thầm lo lắng và đề phòng.
Về sau, mọi người một lần nữa thống kê lại yêu hồ thu hoạch được, nhưng kết quả cũng vẫn như cũ.
Đối với kết quả này, Ngưu Hữu Đạo biết rõ trong lòng, chắc chắn sẽ chẳng có thu hoạch gì quá lớn. Khi mọi người vừa tiến vào hoang trạch tử địa, lập tức bị Hồ tộc phát hiện. Có thể săn giết được đều là tai mắt không cẩn thận bị bại lộ của Hồ tộc mà thôi.
Hỏi Ngưu Hữu Đạo có thu hoạch gì không, hắn trả lời không thu hoạch được gì. Mọi người nhìn Ngưu Hữu Đạo, phản ứng không được bình thường. Nhiều ngày trôi qua như vậy, nhưng vẫn không thu hoạch được gì. Nói ra, ai cũng không tin nổi.
Tất cả mọi người đều nghi ngờ. Triều Kính hơi không kềm lòng được. Ông ta không giống như những người khác còn đường lui. Ông ta biết rõ lời của Thái Thúc Sơn Thành là thật hay giả. Nếu để Vạn Thú môn kiểm chứng, ông ta sẽ không quay về Vạn Thú môn được nữa.
Cũng không phải ông ta không tính đến việc gia nhập Phiêu Miểu các, nhưng ông ta không lấy nổi thành tích, Ngưu Hữu Đạo lại không có nổi biện pháp, khiến ông ta hơi lo lắng. Ông ta hỏi Ngưu Hữu Đạo trước mặt mọi người: “Ngưu Hữu Đạo, rốt cuộc là ngươi đang giở trò quỷ gì thế?”
Mọi người im lặng, đều nhìn phản ứng của Ngưu Hữu Đạo. Mọi người đều có cùng nghi ngờ, chỉ là không trực tiếp hỏi thẳng như Triều Kính mà thôi.
Ngưu Hữu Đạo hỏi lại: “Ta nghe không hiểu lời của Triều trưởng lão, ta có làm cái quỷ gì đâu?”
Triều Kính nói: “Mọi người đồng ý đi theo ngươi, chính là trông cậy vào ngươi, thậm chí phối hợp với ngươi tìm người, nhưng ngươi một câu không tìm được đã đuổi mọi người đi. Còn nữa, nhiều ngày như vậy rồi, cho dù mèo mù vớ cá rán cũng phải gặp được một con yêu hồ chứ? Nhưng trong tất cả mọi người, duy chỉ có ngươi là không thu hoạch được gì. Tổ của ngươi ba người, người nào cũng không có thu hoạch, không khỏi đặc biệt quá chứ? Có phải ngươi nên cho mọi người một lời giải thích?”
Ngưu Hữu Đạo chậm rãi nói:”Chính ta cũng đang suy nghĩ vấn đề này. Ta đoán có lẽ là do bộ quần áo trên người ta gây họa. Trên đường đi, ta hoàn toàn không nhìn thấy một con yêu hồ nào cả.”
Quần áo? Mọi người sững sờ, ai cũng nhìn xuống bộ quần áo của mình. Nghe hắn nói, đúng là có khả năng này.
Triều Kính giật giật chiếc áo của mình: “Đã như vậy, chúng ta thay bộ quần áo khác thử xem, xem thu hoạch của ngươi vào ngày mai như thế nào. Ta sẽ mặc bộ quần áo của ngươi, để rồi ta có gặp con yêu hồ nào hay không.”