“Chỉ hy vọng được vậy.”
Nói thật thì Ngưu Hữu Đạo không nghĩ ra Phượng Lăng Ba có cơ hội ra tay thế nào, chẳng qua hắn nhận ra lỗ hổng, lòng lo âu, cảm giác này khiến hắn khó chịu.
Hai binh sĩ canh chừng ở đầu hẻm, phía sau có ba binh sĩ nhàn nhã qua lại, xem như đặt chốt chặn tạm thời điều tra người tới lui khu này.
Viên Cương khiêng khúc gỗ tròn quẹo vào, đi thẳng tới chỗ hai binh sĩ canh gác.
Hai binh sĩ giơ ngang thương ngăn cản, ba người đi loanh quanh phía sau cũng chậm rãi lại gần.
Một người bộ dạng thủ lĩnh kêu lên:
“Làm gì? Nhà ngươi ở bên trong?”
Thủ lĩnh phất tay ra hiệu:
“Soát người!”
Ngoài ngõ bỗng có tiếng người ho khan.
Đây là nhân viên quan sát ở bên ngoài phát ra tín hiệu, tín hiệu có thể hành động, biểu thị tạm thời không có ai đi ngang qua đầu ngõ này, sẽ không bị nhìn thấy.
Gỗ thô trên vai Viên Cương trợt xuống khuỷu tay bỗng đánh tới ngực hai binh sĩ đứng gần, hai người hộc máu bay ra ngoài.
Viên Cương giơ chân đá gỗ thổ, gỗ tròn bay ra.
Bùm bùm mấy tiếng, ba người phía sau chưa kịp cảnh báo đã gục ngã hết.
Viên phong ở đầu ngõ nghe tiếng động thò đầu vào nhìn, làm động tác vẫy tay, gã quẹo vào trong.
Sau đó lục tục có người quẹo vào.
Viên Cương nhặt gỗ tròn lên chạy nhanh, một đám người nhanh chóng chạy vào hẻm.
Người chạy phía sau thuận tay kéo mấy binh sĩ ngã dưới đất tới trước cửa nhà bỏ hoang, ném vào trong.
Một đám người vừa chạy vừa móc đồ trong bao ra, lắp ráp thành cửu tử liên hoàn nỗ, kèm dao găm cột vải da bên hông, cánh tay, đùi.
Chạy đến chỗ chỉ định Viên Cương kẹp khúc gỗ vào khuỷu tay, gỗ tròn nổ, Tam Hống đao rơi vào tay y.
Một đám người gọn gàng trèo tường vào, Viên Cương leo lên cuối cùng.
Đám người nhảy vào trạch viện nhà người ta làm chủ hộ gia gà bay chó sủa.
“Trú quân bắt tặc, câm mồm hết!”
Một câu làm cả nhà chủ hộ nơm nớp lo sợ ngậm miệng.
Chủ nhà thấy nhóm người này đến nhanh đi mau, bên này trèo tường vào đã nhanh chóng trèo qua tường bên kia.
Nhóm người không ngừng trèo tường vào nhà hoặc đi từ cửa trước, cửa sau.
Mở cửa hoặc trèo tường nếu gặp bên ngoài có binh sĩ tuần thị sẽ bắn nỗ trúng chỗ yếu của binh sĩ, đám người đi qua thuận tay ném xác vào nhà kế tiếp.
Một đám người không nhìn các nhà dọc đường đi, một đường thẳng tắp tới địa điểm mục tiêu, không dám dây dưa, chạy nhanh hết sức.
Dù bị binh lính tuần tra gần đó phát hiện, Viên Cương vẫn chỉ nói một chữ, "Đi!"
Hoàn toàn mặc kệ, cả đám người vẫn tiếp tục chạy đi như điên.
Mấy tay binh lính tuần tra lập tức xông vào hộ dân kia kiểm tra đến cùng, kết quả chỉ nhìn theo bóng người leo tường qua, tốc độ leo tường của đối phương quá nhanh, phối hợp ăn ý, khiến mấy tay lính vọt tới góc tường đành bất lực.
Giẫm đạp lên nhau, người này giẫm lên bả vai nằm sấp của người kia xem xét tình huống bên kia bờ tường, nhưng đâu còn thấy bóng người nào nữa.
Đám người đành tản ra, lập tức phát động nhanh chóng kinh động tới quân đội trú đóng gần đó.
...
Tường đổ mở thành cái động, bụi bay mịt mù, máu còn đọng trên mặt đất.
Một kẻ làm quan cả họ được nhờ, Mông Sơn Minh ngã ngồi dưới đất một tay cầm thương, không ai có thể công kích, đã có vài chục người ngã lăn dưới thương của ông ta, bản thân Mông Sơn Minh cũng ngồi thẳng xuống trên vũng máu đang chảy xuôi.
Thương Thục Thanh phối hợp cắn răng canh giữ bên cái động, kiếm phong mang theo vệt máu, nàng tập kích mấy kẻ tránh né bên góc tường, chẳng qua động tác ảnh hưởng khiến vết thương ở bả vai đau đớn, chỉ có thể cắn răng chống gượng.
Dù biết không chống đỡ được bao lâu, nơi này cũng không có ai thúc thủ chịu trói, hoàn toàn mang tâm tình có thể giết được một người sẽ lợi hơn một chút.
Cửa phía Thương Triêu Tông đã bị phá hủy, máu tươi bắn tung tóe toàn thân, Trảm Mã Đao trong tay bổ xuống liên tiếp đã giết được hơn mười người, y vẫn canh giữ ở cửa không cho bất kỳ ai tiến thêm một bước nào. Lam Nhược Đình thư sinh đứng sau lưng y cũng đã giết người đến đỏ cả mắt, nhìn thấy cơ hội liền đâm đỉnh thương tới, hỗ trợ cho Thương Triêu Tông.
Phượng Nhược Nghĩa đứng trong đình viện nổi giận, mới chỉ vài người đã chặn được công kích nhân mã của gã.
Thấy tường động bị phá vỡ có kiếm quang đánh lén tới, Phượng Nhược Nghĩa tung người nhảy lên đạp rụng cái tường động, thương vung lên đập.
Tang! Một âm thanh vang lên khiến tay cầm kiếm của Thương Thục Thanh run lên, kiếm trong tay không vững rơi ra ngoài.
Phượng Nhược Nghĩa vung thương nhảy lên, thương bay tới rõ ràng hướng về cổ của Thương Thục Thanh.
Một bóng thương vung tới chặn thế công của mũi thương đang bay tới, cán thương hơi đẩy bả vai Thương Thục Thanh, trực tiếp đẩy Thương Thục Thanh khỏi cửa động ra sau tường, lúc này Thương Thục Thanh cũng đã tránh được một kiếp nạn.
Vào đúng thời khắc mấu chốt Mông Sơn Minh ra tay đã cứu nàng một mạng.
Phượng Nhược Nghĩa ngoài cửa động cầm thương trong tay vung vẩy như phong hỏa luân, xoay tròn liên tục, tạo cơ hội mà nhảy vào.
Trong động thương xuất như long.
Chỉ với một chiêu chém đơn giản đã khéo léo chế trụ thế thương của Phượng Nhược Nghĩa.
Một thương chém tới cán thương của Phượng Nhược Nghĩa, chém vào tay cầm thương của gã.
Phượng Nhược Nghĩa nhanh chóng quay thương ép xuống thế công của đối phương, đối phương bị đạo thương áp chế trong nháy mắt liền thu thương lại, dùng khí thế sét đánh không kịp bưng tai đâm thẳng tới ngực gã.
Phượng Nhược Nghĩa chấn động, cả người nhảy lên, xoay tròn trên không trung tránh thoát một kích này, thương mang lướt qua nhau, kéo dài vạch lên giáp của gã.
Phượng Nhược Nghĩa xoay người rơi xuống đất nhảy trở lại bên ngoài đình viện nhìn giáp vai vẫn còn đang lắc lư, áo quần nơi bả vai đã rách nát, vệt máu chảy dài cũng không lo ngại, nhưng một thương hung ác kia vẫn khiến lòng gã đến giờ vẫn thấy sợ hãi.
Gã biết rõ nếu không nhờ phản ứng kịp thời, một thương khi nãy đã lấy mất mạng của gã rồi.
Gã không ngờ lão nhân tàn phế ngã ngồi dưới đất kia còn có thể thi triển thương pháp tinh diệu như vậy, không dong dài chút nào, từng thương xuất ra đều lấy mạng người, nếu là thương pháp thực sự chém giết trên sa trường thì quả thực đẹp mắt khó có thể tưởng tượng được.
Gã hiện giờ đã có hiểu rõ một chút rồi, khó trách lão gia hỏa này thủ ở bên ngoài khiến cả đám người có công cũng không vào được.
Hiện giờ Mông Sơn Minh tuổi đã già, nếu đổi lại là một Mông Sơn Minh cơ thể tráng kiện toàn chỉ sợ gã không hẳn có thể tránh thoát được.
Phượng Nhược Nghĩa chuyển ánh mắt sang nhìn cái cửa động, bỗng nhiên vung một ngón tay lên chỉ, "Bắn chết!"
Một đám cung tiễn thủ từ phía sau vọt tới, kéo căng dây cung, mưa tên đồng loạt bắn tới bao trùm cửa động.
Mông Sơn Minh bên trong vung thương lên dựng một cỗ thi thể chắn trước người, khiên thi thể kia lập tức bị bắn thành con nhím.
Sau một cơn mưa tên lại có người xông vào bên trong, Mông Sơn Minh vung một thương đẩy thi thể ra, đường thương lại đâm tới, tới một người giết một người, đến hai giết cả đôi, hai con mắt lạnh lùng dưới mái tóc muối tiêu nghiêm nghị mang theo vẻ thê lương bi tráng.
Thương Thục Thanh lại nhặt kiếm lên cắn răng phối hợp.
Oanh! Phía hậu đường truyền tới âm thanh đại phá cùng với lượng lớn tiếng bước chân.
Tâm mọi người ở tiền đường chấn động, giờ đã biết phía sau đã bị công phá.
“Rút lui!” Thương Triêu Tông vừa quay đầu lại đã kéo Lam Nhược Đình chạy về hướng Mông Sơn Minh, người đằng sau từ cửa xông tới tiến vào lập tức thừa thời cơ đuổi giết, Thương Triêu Tông liền vung đao chém ngược lại mấy phát.
Bốn gã thân vệ ở hậu đường đã bỏ mình, một thân vệ còn ở lại tiền đường cùng tụ lại với đám người Thương Triêu Tông.
Phần lớn nhân mã nhảy vào liền vây công dồn đám người Thương Triêu Tông đến góc tường.
Thương Triêu Tông vung đao về phía trước, cùng Mông Sơn Minh tạo thành một hướng cùng chống đỡ quần công. Thương Thục Thanh, Lam Nhược Đình cùng với thân vệ kia ở đằng sau trợ công.
Phượng Nhược Nghĩa quát: “Lùi về sau, cung tiễn thủ lên!”
Đám người vây công lập tức lui về phía sau, đám cung tiễn thủ tiến lên phía trước kéo căng dây cung nhắm ngay mấy người phía góc tường.
- --