Nam nữ già trẻ ở trên đất trống của thôn nơm nớp lo sợ, chen chúc đứng đó.
“Bản thân là người trong thôn, nói vậy đều biết nhau cả, nhìn xem có ai không ở đây không.
Hoắc Không gọi trưởng thôn qua, để ông ta phân biệt.
Bên cạnh có người lấy danh sách trong thôn ra, xác định từng người.
Trưởng Tôn Di, Mục Liên Trạch và Nguyên Sắc vẫn đứng trên đỉnh núi ngoài thôn. Đôi pháp nhãn lạnh lùng quan sát tất cả, một khi có biến, bất kỳ lúc nào ba người cũng có thể xuất kích từ các hướng.
Sau khi xác nhận với người trong thôn phát hiện ra thiếu hai người, một là người bán hàng rong, một là tiên sinh dạy học.
“Hai người bọn họ là người trong thôn các ngươi sao?
Hoắc Không hỏi một câu.
“Vâng, đã ở trong thôn từ nhỏ rồi...
Trưởng thôn cúi đầu khom lưng nói lại tình huống của hai người đó.
Hoắc Không muốn điều tra ghi chép, tự mình lật xem.
Vì tìm kiếm Gia Cát Trì, các nơi có người ở trong thiên hạ đều đã bị tra qua, nơi đây cũng giống vậy, có ghi lại tình hình.
Xem qua bản ghi chép xác thực là khớp với lời nói của trưởng thôn, Hoắc Không hỏi:
“Không thấy người từ khi nào?
“Chuyện này...
Trưởng thôn không biết rõ lắm, quay đầu lại hỏi những người khác, kết quả những người khác cũng lắc đầu, cơ bản đều nói rằng cả ngày nay không gặp rồi, cũng có người nói ngày hôm qua đã không thấy nhà họ sáng đèn, khả năng ngày hôm qua đã không thấy tăm hơi.
Sắc mặt Hoắc Không hơi trầm xuống:
“Nhà ở đâu, dẫn ta tới xem.
Lúc này trưởng làng mới dẫn đường, trước tiên dẫn người tới chỗ ở của tiên sinh dạy học, ở ngay cạnh học đường.
Trước tiên Hoắc Không đi lại quanh học đường, bên người có người triển khai lục soát.
Đi tới gian phòng của tiên sinh dạy học, tờ giấy đặt trên bàn có chữ viết. Hoắc Không tiện tay cầm lên nhìn, thì thầm: “Sơn hà y cựu, nhân tâm hà tại... Hanh!”(*) Quay đầu quát:
“Truyền lệnh xuống lục soát toàn diện, trên mặt đất trong lòng đất cũng không được bỏ sót bất kỳ nơi nào, chỉ cần người còn ở trong thôn thì không thể chạy được!
*Giang sơn còn đó, lòng người nơi đâu.
Ra lệnh một câu, một nhóm người tiếp tục vây quanh làng, một nhóm người khác thì triển khai lục soát toàn diện toàn thôn.
Thậm chí những đồ đạc mà người bán hàng rong và tiên sinh dạy học đã từng dùng cũng có Yêu tu dựa vào khứu giác để ngửi tìm kiếm đầu mối.
Động tĩnh lục soát rất lớn, cũng rất kỹ càng, có nhiều chỗ thậm chí như đang bị dỡ nhà.
Thôn dân khóc không ra nước mắt, có người muốn đi nói lý hai câu lại bị một số việc mắt thấy mà kìm lại.
Các thôn dân sợ hãi, bất đắc dĩ, nam nữ già trẻ bị gom chung lại một chỗ như đang đợi bị làm thịt.
Động tĩnh trong thôn rõ ràng không bình thường, đợi lâu như vậy cũng không có động tĩnh nên có, sợ là đã xảy ra điều ngoài ý muốn.
Nguyên Sắc đứng ở đỉnh núi hít sâu một hơi, đột nhiên lắc mình rời đi, từ trên trời giáng xuống thôn trang.
Trên hai ngọn núi khác, Mục Liên Trạch và Trưởng Tôn Di nhìn thấy phản ứng của Nguyên Sắc thì cũng lần lượt lắc mình ra, điểu khiển pháp giá vào tới thôn trang.
Bách tính trong thôn không biết ba vị này là ai, nhưng nhìn thấy cả đám người đang lục soát thấy ba người này đều giống như chuột thấy mèo, có thể nhìn ra là vô cùng sợ hãi, người thường cũng có thể nhìn ra có nhân vật lớn tới.
Tam Thánh nhìn quanh tình hình trong thôn, Nguyên Sắc hỏi một câu:
“Hoắc Không đâu?
“Ở nơi ở của mục tiêu khả nghi.
Có người đáp một câu, tam Thánh đi trước.
Đường trong thôn không dễ đi, dưới chân tam Thánh lại như giẫm lên đất bằng, đi thẳng tới chỗ học đường.
Vừa vào đình viện học đường, ngoại trừ người đang phụ trách lục soát ra còn thấy một lão đầu tóc vàng đang quỳ bò dưới mặt đất, miệng mũi đang dán lên đất mà ngửi.
Nhìn thấy tam Thánh đi tới, mọi người muốn hành lễ, cả lão đầu tóc vàng kia cũng muốn đứng lên, Hoắc Không giơ tay lên ngăn cản:
“Làm chuyện của mình đi.
Mọi người không thể làm gì khác hơn là tiếp tục làm việc của mình, Hoắc Không thì tự mình tới nghênh đón, chắp tay với ba người, trọng điểm là đối mặt với sư phụ Nguyên Sắc của mình:
“Sư tôn!
Nguyên Sắc nhìn chung quanh một chút, hỏi:
“Tình hình thế nào?
Sắc mặt Hoắc Không có phần nặng nề:
“Căn cứ vào các dấu hiệu xung quanh thì mục tiêu trước kia Phiêu Miểu Các tập trung là không sai, mục tiêu xác thực ở chỗ này. Người bán hàng rong trong thôn vốn dĩ bôn ba buôn bán bên ngoài, thỉnh thoảng mới trở về thôn một chuyến, không lâu sau khi Hoàng triều của Triệu quốc bị hủy diệt thì trở về đây, nói là đi đứng bất tiện, không thích hợp bôn ba mưu sinh bên ngoài nữa.
“Người bán hàng rong này hẳn là tên là Gia Cát Trì, nơi đây chắc là đường lui khi Gia Cát Trì muốn mưu đồ rút lui.
“Tiên sinh dạy học lui tới mật thiết với người bán hàng rong thì ở đây, hẳn là hoàng đế nước Triệu trước đây, Hải Vô Cực, ẩn thân ở đây làm tiên sinh dạy học để che giấu thân phận.
“Tiên sinh dạy học vẫn luôn ở lại trong thôn này, thôn dân đều biết. Hải Vô Cực bận bịu triều chính, trước kia không thể luôn ở lại đây được, tiên sinh dạy học trước đó có thể là thật. Từ lời nói của một vài thôn dân thì sau này dường như tính tình của tiên sinh dạy học đã thay đổi, không còn quá thân cận với mọi người nữa. Căn cứ vào thời gian thì sự thay đổi tính tình của tiên sinh dạy họ là sau khi nước Triệu bị hủy diệt. Vì vậy có thể suy đoán, tiên sinh dạy học trước đó là thật, tiên sinh dạy học phía sau là giả, do Hải Vô Cực thay thế.
Mục Liên Trạch hừ một tiếng:
“Bè lũ ruồi nhặng này thật đúng là biết chơi, dùng bất cứ thủ đoạn tồi tệ nào, ngay cả thế thân cũng có ở vùng núi hẻo lánh này từ lâu.
Nguyên Sắc lại cười tủm tỉm nhìn chằm chằm Hoắc Không:
“Giờ lại phân tích ra đạo lý rõ ràng vậy, vấn đề này ngươi nên sớm ý thức được mới đúng chứ?
Hoắc Không vội vàng chắp tay nói:
“Trước đó Phiêu Miểu Các không phải do đệ tử chấp chưởng, sau khi đệ tử tiếp nhận thì mới phát sinh mọi việc, còn chưa tới kịp để điều tra tỉ mỉ việc này.
Lời này đẩy hết hiềm nghi lên đầu những người trước đó, nhưng mà hắn cũng không hề nói sai. Việc này không trách được hắn, thiên hạ có nhiều chuyện như vậy, trong thời gian ngắn ngủi hắn sao có thể chú ý được mọi việc chứ.
Nhìn thấy Nguyên Sắc không nói gì nữa, Hoắc Không lại bổ sung:
“Kết hợp tình huống của nơi này thì Gia Cát Trì biết mình làm việc vi phạm lệnh cấm nên sớm đã tỉ mỉ chuẩn bị bỏ trốn rồi, bố trí vô cùng tinh diệu, không phải đến nước này, người trước đó đích xác là rất khó phát giác ra điều gì dị thường.
Nguyên Sắc:
“Bây giờ ngươi nói với ta chuyện này thì có ý nghĩa gì? Người đâu? Người ở đâu?
Hoắc Không nhìn chung quanh:
“Còn đang lùng bắt, nhưng nhìn tình huống trước mắt thì người đó tám phần mười đã chạy được trước khi chúng ta động thủ rồi. Căn cứ vào cách nói của vài thôn dân thì bây giờ chưa chưa thể xác định là chạy vào ngày hôm qua hay là hôm nay, còn không biết có phải là do người bán hàng rong vào thôn bị chúng ta bắt kia mật báo hay không. Kết quả cuối cùng còn có đợi xác nhận.
“Chạy rồi!
Trưởng Tôn Di cười nhạt hai tiếng, trong mắt lóe lên sự lạnh lẽo tàn nhẫn.
Nguyên Sắc vẫn luôn giữ nụ cười trên mặt nhưng giờ cũng không còn nữa, mắt lạnh nhìn xung quanh.
Mục Liên Trạch chợt hất cằm với lão đầu tóc vàng đang bò sát dưới mặt đất:
“Hắn đang làm gì vậy?
Hoắc Không nói:
“Đây là cao thủ truy tung kiểm tích trong Phiêu Miểu Các ta, căn cứ vào phán đoán của hắn, rất có thể là người đã chạy từ hôm qua rồi. Hắn có năng lực phát hiện mùi không giống với bình thường, nơi đây còn để lại mùi, hắn cảm thấy không phải là mùi để lại từ hôm nay. Bởi vì nguyên nhân thời gian mà mùi của mục tiêu đã bay đi gần hết, khó có thể phân rõ trong không khí, chỉ có mùi mà chân mục tiêu để lại trong bùn đất mới không dễ bị bay đi, hắn đang ngửi để tìm kiếm.