Mục lục
Đạo Quân
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Văn Vũ Yên: “Nàng ta nói ra những lời đại nghịch bất đạo, ta nghi ngờ có người đem tính mạng của Côn Lâm Thụ ra uy hiếp nàng ta, ta nhất định phải xác nhận xem Côn Lâm Thụ có an toàn hay không mới có thể đàm phán tiếp với các người.”

Ông ta nói vậy, Cung Lâm Sách cũng hơi nghi ngờ, quay đầu nhìn về phía Ngưu Hữu Đạo.

Ngưu Hữu Đạo cũng không phải ăn chay, lập tức lên tiếng giải thích: “Vũ Văn chưởng môn, ông nói vậy là có ý gì? Uy hiếp? có cái gì để uy hiếp chứ? Các ông và Tử Kim động đàm phán xong, bên chúng ta thả người là được, cần gì phải uy hiếp? Ta bất chấp bọn họ có phải đệ tử Thiên Hỏa giáo hay không, chỉ cần ông và tông môn chúng ta đàm phán xong, ta thả người là được, có gì mà phải uy hiếp?”

Lời vừa nói ra, Cung Lâm Sách ngẫm thấy cũng đúng, Ngưu Hữu Đạo thật sự không cần phải làm những chuyện như vậy.

Văn Vũ Yên: “Vậy để Côn Lâm Thụ ra gặp ta!”

Ngưu Hữu Đạo quay đầu lại hỏi Cung Lâm Sách: “Chưởng môn, ông cảm thấy như thế nào?”

Cung Lâm Sách: “Nếu Vũ Văn chưởng môn đã không yên lòng, vậy thì cho huynh ấy gặp đi, không thể xảy ra chuyện gì được đâu.”

“Tuân theo pháp chỉ của chưởng môn.” Ngưu Hữu Đạo đồng ý, quay đầu nói với Quản Phương Nghi: “Hồng Nương, sao ban nãy không đưa Côn Lâm Thụ tới cùng?”

Gương mặt Quản Phương Nghi bất đắc dĩ nói: “Côn Lâm Thụ nói không muốn gặp người Thiên Hỏa giáo, Hỏa Phượng Hoàng cũng nói rồi, không còn mặt mũi đối mặt.”

Ngưu Hữu Đạo tức giận nói: “Há có thể nghe theo lời hắn? Mao Lư biệt viện ta là nơi thanh tịnh.

Không phải là nơi để người ta làm gì thì làm. Ta đích thân đi mời, nếu không ra, ta có kéo cũng phải kéo bằng được hắn ra!” Dứt lời liền nhanh chân bước đi.

Văn Vũ Yên ở phía sau buông một câu: “Đừng có đùa với ta... các ngươi đang giở trò, nhốt một người uy hiếp một người à? Đưa hai người cùng ra, ta muốn nhìn thấy hai người bọn hắn cùng xuất hiện thì mới có thể xác nhận bọn hắn có bị người khác ép buộc và uy hiếp không!”

Câu này khiến tim Quản Phương Nghi nhảy thót một cái, thầm nghĩ, chẳng trách có thể làm tới chưởng môn Thiên Hỏa giáo, không đơn giản!

Ngưu Hữu Đạo dừng chân, quay đầu cười lạnh nói: “Vũ Văn chưởng môn, ông nghĩ nhiều rồi, được, sẽ như ông mong muốn!” Sau đó đưa hai ngón tay về phía Cung Lâm Sách, lắc lắc.

Người Thiên Hỏa giáo không hiểu có ý gì, không khỏi cùng nhìn về phía Cung Lâm Sách.

Lúc này còn ám chỉ điều này sao? Cung Lâm Sách có chút cạn lời, ngẩng đầu nhìn về phía nóc nhà của hành lang.

Những người có liên quan của Tử Kim động đều hiểu dấu tay này của Ngưu Hữu Đạo có ý gì, hai phần lợi ích, đừng quên đấy!

Hất ống tay áo, Ngưu Hữu Đạo bước đi về nơi giam lỏng Côn Lâm Thụ.

Rầm! Ngưu Hữu Đạo đá bay cửa phòng làm Côn Lâm Thụ trong phòng giật mình đứng bật dậy, miệng vết thương kiếm đâm trên đùi lại bị kéo mạnh khiến gương mặt nhăn nhó đau đớn.

Vết thương của y vẫn chưa lành, thời gian bị thương cũng chưa bao lâu cộng thêm tu vi bị khống chế, không cách nào vận công điều tức giúp đẩy nhanh tốc độ khôi phục thương thế được.

“Ngưu trưởng lão!” Côn Lâm Thụ chần chờ nhìn hắn, không biết phản ứng này của hắn là có ý gì, lại hỏi: “Sư muội của ta như thế nào rồi?”

Côn Lâm Thụ phát hiện ra tâm trạng của đối phương hình như khác thường, phản ứng đầu tiên của y là lo lắng sư muội có chuyện gì không.

Cảm xúc trên gương mặt Ngưu Hữu Đạo hòa hoãn lại, đi đến trước mặt y, thở dài: “Không ổn rồi.”

Hai mắt Côn Lâm Thụ lập tức mở to: “Ngưu trưởng lão, sao người có thể nói lời không giữ lời, người nói chỉ cần ta nghe lời thì sẽ không làm tổn thương sư muội ta, các người đã làm gì muội ấy?” Tư thế thể hiện rõ chỉ cần có gì không đúng sẽ liều mạng.

Ngưu Hữu Đạo: “Không phải chúng ta làm gì nàng, mà e là đám người Thiên Hỏa giáo sẽ không bỏ qua cho nàng, cho dù nàng ta không chết nhưng sau khi trở về Thiên Hỏa giáo cũng e rằng sẽ sống không bằng chết!”

Côn Lâm Thụ không hiểu, kinh ngạc hỏi: “Có ý gì?”

Ngưu Hữu Đạo thở dài: “Còn không phải vì ngươi sao?”

“Ta?” Côn Lâm Thụ khó hiểu nói: “Ta biết ta làm liên lụy muội ấy, nhưng chuyện vẫn chưa đến mức như người nói, muội ấy chỉ bị liên lụy, không có sai làm gì, vì sao tông môn không chịu buông tha cho muội ấy?”

Ngưu Hữu Đạo: “Còn không phải vì ngươi sao? Người của Thiên Hỏa giáo đã đến Mao Lư biệt viện ta, chưởng môn Thiên Hỏa giáo Văn Vũ Yên đích thân dẫn người tới, ban nãy vừa gặp sư muội ngươi. Sư muội ngươi biết một khi ngươi bị Thiên Hỏa giáo dẫn về sẽ không có kết quả tử tế, để bảo vệ ngươi đã nói vài lời khó nghe trước mặt mọi người...” Hắn kể lại những lời đại nghịch bất đạo mà Hỏa Phượng Hoàng đã nói.

Côn Lâm Thụ nghe xong đồng tử siết chặt, ngực thở phập phồng, y hiểu rất rõ nói ra những lời đó trước mặt mọi người sẽ có hậu quả gì.

Trước mặt mọi người, hơn nữa còn ngay trước mặt một đám người ngoài mà lại nói ra những lời như vậy chẳng khác gì phản bội sư môn!

Phản đồ! Cho dù là môn phái nào cũng sẽ không nương tay với phản đồ, một khi sư muội rơi vào tay Thiên Hỏa giáo, kết quả có thể đoán ra được, hậu quả đó y không dám tưởng tượng, chỉ e còn thảm hơn kết cục của y.

Ngưu Hữu Đạo: “Ngươi không cần lo, chuyện cũng không phải không có cơ hội vãn hồi.”

Côn Lâm Thụ vội hỏi: “Xin chỉ giáo?”

Ngưu Hữu Đạo: “Cũng may là, các ngươi đang còn dính vào vụ các cược, vụ cá cược này có Thiên Hạ Tiền Trang làm trung gian, do Tiền Phục Thành lấy thân phận trưởng lão của Thiên Hỏa giáo đại diện Thiên Hỏa giáo đứng ra đảm bảo, vụ các cược này Thiên Hỏa giáo có muốn không chấp nhận cũng không được, theo vụ cá cược này, các ngươi ở lại đây, bọn hắn cũng chẳng thể nào làm được gì các ngươi. Chỉ cần sư muội của ngươi ở lại đây, bọn hắn sẽ không thể làm gì sư muội ngươi.”

Khuôn mặt Côn Lâm Thụ đầy đau khổ: “Đều do ta, đều do ta khư khư cố chấp.”

Ngưu Hữu Đạo: “Ta từng nói rồi, đường do ngươi chọn thì đừng hối hận! Trước khi tỷ thí ta đã liên tục nhắc nhở ngươi, ta hết lần này đến lần khác cho ngươi cơ hội, là bản thân ngươi không cần! Giờ hối hận có ích gì không? Vẫn nên đối mặt với hiện thực đi! Các ngươi đã là người của ta rồi thì ta sẽ cố gắng hết sức để bảo vệ các ngươi.”

Côn Lâm Thụ cười thảm: “Chưởng môn đã đích thân tới đây, chưởng môn đích thân đòi người, Tử Kim động có thể không giao chúng ta ra sao? Người có thể chống lại pháp chỉ của Tử Kim động sao?”

Ngưu Hữu Đạo: “Ngươi cảm thấy Tử Kim động sẽ tùy tiện thả người sao? Trước đó ta đã tham gia đàm phán giữa Thiên Hỏa giáo và Tử Kim động, muốn giao các ngươi ra cũng được, Tử Kim động đã yêu cầu Thiên Hỏa giáo ba mươi vạn con chiến mã cùng ba trăm triệu kim tệ!”

“Cái gì?” Côn Lâm Thụ giật nảy cả mình, có nằm mơ cũng không ngờ mình đáng tiền như vậy. “Không thể nào, Thiên Hỏa giáo không thể nào đồng ý bỏ ra những thứ này!”

Ngưu Hữu Đạo: “Đương nhiên, đây chỉ là ra giá, chắc chắn vẫn còn có thể cò kè mặc cả. Có điều có thể tưởng tượng được, cơ hội o ngươi chủ động dâng tới cửa, lần này, Tử Kim động có lý, chắc chắn lần này Tử Kim động sẽ nhân cơ hội kiếm một khoản. Thiên Hỏa giáo chắc chắn cũng sẽ không dễ dàng đồng ý, không chấp nhận sự uy hiếp này! Cởi chuông phải do người buộc chuông, mấu chốt giải quyết chuyện này vẫn là ở ngươi.”

Côn Lâm Thụ ngạc nhiên: “Ta?”

Ngưu Hữu Đạo: “Rất nhiều chuyện người ta suy nghĩ phức tạp lên, thực ra cũng không phức tạp như vậy, cứ đối mặt với vấn đề căn bản thì giải quyết dễ thôi. Ta hỏi ngươi, vì sao Thiên Hỏa giáo không muốn chấp hành vụ cá cược kia, vì sao lại kinh động Văn Vũ Yên đích thân đến đây đưa ngươi về? Ta nghĩ ngươi vẫn chưa ngu đến mức đó, hẳn là ngươi đã biết câu trả lời.”

Côn Lâm Thụ ảm đạm: “Là vì trên người ta có bí pháp của Thiên Hỏa giáo, Thiên Hỏa giáo không muốn để bí pháp chí cao lộ ra ngoài!”

Ngưu Hữu Đạo: “Không sao, gốc rễ của vấn đề ở đây, nếu đã biết vấn đề ở đâu, mọi chuyện dễ giải quyết rồi.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK