Ngưu Hữu Đạo nở nụ cười: “Tốt, triều đình đã hành động.”
Lúc trước Ngưu Hữu Đạo còn lo bên triều đình có chịu làm theo kế hoạch của hắn không, dù gì hắn đứng về phe Thương Triêu Tông, giờ đã đội được tin tốt.
Ngưu Hữu Đạo hơi thở ra, quay đầu ném một cục đá cuội rớt xuống trước mặt Quản Phương Nghi, nước bắn tung tóe lên mặt bà.
Quản Phương Nghi nhe răng quát: “Muốn chết hả!?”
Ngưu Hữu Đạo nói: “Truyền tin cho bên lão bát ở Kim châu, khiến người ngựa Kim châu nhanh chóng tập kết bày ra thế công với Nam châu.”
Trạm dịch, chạng vạng có con kim sí đáp xuống.
Một phong mật thư đến từ kinh thành rất nhanh rơi vào tay đám cao tầng Thiên Ngọc môn.
Cao tầng Thiên Ngọc môn tụ tập trong một phòng truyền đọc mật thư, xem xong ai nấy sắc mặt nặng nề.
Bên Yến Kinh đột nhiên lan truyền tin tức khắp kinh thành bảo là triều đình đã sắc phong Thương Triêu Tông làm thứ sử Nam châu, dẫn đến sóng gió lớn mà không thấy triều đình ra mặt bác bỏ tin đồn.
Việc này rõ ràng kỳ lạ, nếu có thật thì Nam châu khó yên ổn.
Trong khi đám người vắt óc suy tư, lại có kim sí từ trên trời giáng xuống đưa mật thư đến nữa.
Là thư của Phượng Lăng Ba.
Bành Hựu Tại xem thư xong biểu tình trầm trọng nhìn mặt trời lặn ngoài cửa sổ.
Đám người sau lưng ông truyền đọc phong thư, nội dung đã xác minh tin tức bên kinh thành. Phượng Lăng Ba đã nhận ý chí của triều đình chính thức sắc phong Thương Triêu Tông làm thứ sử Nam châu.
“Triều đình bụng dạ khó lường, rõ ràng muốn đảo lộn Nam châu để chen vào chỗ trống!”
“Bên kinh thành cố ý thả ra tiếng gió, sợ động tĩnh không lớn. Tin tức sớm muộn gì sẽ truyền vào tai người ngựa của Thương Triêu Tông, không bịt nổi hai mươi vạn đôi tai! Chưởng môn, không thể do dự nữa, phải nhanh chóng xuống tay, không thể để hai mươi vạn người làm loạn!”
“Xuống tay? Xuống thế nào? Đó là hai mươi vạn người ngựa chứ không phải hai mươi vạn cru cải trắng, không lẽ ngươi muốn giết hết? Dù chỉnh đốn cũng khó làm xong trong một chốc.”
“Vậy thì giải quyết Thương Triêu Tông trước, người đã chết rồi mặc bọn họ quấy phá!”
“Giết hắn? Lỡ bên Kim châu muốn tấn công bên này thì làm sao?”
“Không thể nào! Kim châu sẽ không tấn công bên mình!”
Cao tầng Thiên Ngọc môn bàn tán rôm rả nhưng không thảo luận ra cách ứng đối nào.
Cuối cùng có người hỏi Bành Hựu Tại đứng bên cửa sổ đưa lưng hướng họ: “Chưởng môn ra quyết định đi.”
Bành Hựu Tại chậm rãi xoay người nhìn Trần Đình Tú, hỏi: “Điều tra ra người trong trạm dịch có vấn đề gì không?”
Trần Đình Tú trả lời: “Vẫn đang thẩm vấn, trước mắt chưa điều tra ra cái gì. Chưởng môn, việc này có thể điều tra từ từ, nhưng phải lo nghĩ cách ứng đối sắc phong bên triều đình đã, nếu không sẽ tai họa ngầm vô cùng.
Bành Hựu Tại đi tới đi lui: “Hai sự kiện có thể giải quyết riêng lẻ, nhưng chỉ sợ chúng xâu chuỗi lại.”
Trần Đình Tú hỏi: “Chưởng môn nghi ngờ việc triều đình làm cũng do Ngưu Hữu Đạo mà ra?”
Bành Hựu Tại không hé răng, hơi cúi đầu nhìn mặt đất. Bành Hựu Tại thật sự nghi ngờ Ngưu Hữu Đạo giở trò, đối tượng luôn khiến người nghi ngờ đề phòng một khi xảy ra chuyện sẽ làm người ta liên tưởng đến hắn đầu tiên. Giờ Bành Hựu Tại rất nghi ngờ Ngưu Hữu Đạo ẩn giấu không động tĩnh phải chăng đã ra tay. Huống chi không có chuyện gì thì thôi, vừa xảy ra chuyện đã tụ tập lại một đống, thật sự là trùng hợp sao?
Trần Đình Tú hỏi thêm: “Hắn có thể ảnh hưởng quyết định của triều đình sao?”
Bành Hựu Tại ngước đầu nói: “Kim châu, thăm dò rõ tình huống bên Kim châu trước!”
Lời của Trần Đình Tú nhắc nhở Bành Hựu Tại bây giờ không chỉ lo Ngưu Hữu Đạo có ảnh hưởng quyết định của triều đình được không, càng đáng lo là hắn ảnh hưởng bên Kim châu.
Sáng sớm hôm sau một con kim sí đón ban mai đáp xuống, Kim châu bên Kim châu đến.
Điều làm Bành Hựu Tại lo lắng nhất đã xảy ra, quả nhiên Kim châu khác lạ. Tai mắt bên kia vừa nhận được tin liền điều tra, kết quả phát hiện mấy ngày trước Kim châu lặng lẽ triệu tập người ngựa.
Xem tin xong cao tầng Thiên Ngọc môn xao động: “Sao có thể như vậy?”
“Chẳng lẽ Kim châu thật sự uống nhầm thuốc muốn tấn công Nam châu?”
Tin tức này làm thần kinh mọi người căng thẳng.
Bành Hựu Tại đen mặt im lặng nghe bốn phía ầm ĩ, sau cùng trầm giọng nói: “Lập tức truyền tin hỏi Vạn Động Thiên Phủ xem chuyện này là sao!”
Tin tứcđã đưa đi nhưng Vạn Động Thiên Phủ không trả lời, liên tiếp hỏi tin đều vô dụng. Tóm lại Vạn Động Thiên Phủ không trả lời, điều này không bình thường.
Tai mắt bên Kim châu lại truyền tin bảo người ngựa Kim châu đột nhiên tăng số người tập kết, từ lặng lẽ đổi thành công khai, đại quân đang di chuyển đến gần giao giới Kim châu và Nam châu, không rõ ý đồ.
Một đoàn hơn mười người cưỡi ngựa rầm rập ra trạm dịch.
Lam Nhược Đình đứng trước cửa sổ lấy làm lạ hỏi: “Bành Hựu Tại đã đi? Định đi đâu?”
Thương Triêu Tông đứng cạnh cũng trông thấy, tận mắt thấy Bành Hựu thấy dẫn mười mấy người lên ngựa rời đi nhanh, bỏ lại một đám người.
Bọn họ không biết Bành Hựu Tại vội vã dẫn người đi Vạn Động Thiên Phủ ở Kim châu, muốn hỏi ngay mặt, nếu không tìm hiểu rõ chuyện gì thì thật khó chịu, liên quan đến sống còn của Thiên Ngọc môn.
Cốc cốc cốc!
Bên ngoài vang tiếng đập cửa.
Cửa mở, Bạch Dao bước vào thông báo: “Vương gia hãy dọn dẹp đi, xuất phát ngay.”
Bên mình luôn treo tim treo gan, Lam Nhược Đình hỏi ngay: “Đi đâu?”
Bạch Daotrả lời: “Quay về Thượng Bình thành.”
Về chỗ Phượng Lăng Ba?
Ba người trong phòng liếc nhau.
Lam Nhược Đình hỏi tiếp: “Tại sao trở lại?”
Bạch Dao đápL “Không rõ, sẽ không đợi lâu.”
Ý Bạch Dao là mau gói ghém hành lý, sau đó đi ngay.
Bạch Dao không tham gia vào thảo luận cao tầng nên không biết Thiên Ngọc môn đang chuẩn bị hai tay, một là chưởng môn Bành Hựu Tại tự mình đi Vạn Động Thiên Phủ hiệp thương, thứ hai là sẵn sàng ứng biến, nếu Kim châu thật sự tiến công thì bên mình đành đánh trả hòng tự bảo vệ mình.
Tuy Bạch Dao không biết xảy ra chuyện gì nhưng nhìn sắc mặt cao tầng Thiên Ngọc môn là lạ, chắc chắn có chuyện lớn.
Bạch Dao rời đi, ba người trong phòng ngso nhau. Bành Hựu Tại đi vội vàng, những người ở lại thì sắp trở về Thượng Bình thành, chắc chắn phải có lý do gì. Ba người cảm giác sự việc khác lạ.
Thương Thục Thanh hỏi dò: “Có phải vì phong thư của Đạo gia phát huy tác dụng?”
Không biết!
Thương Triêu Tông, Lam Nhược Đình cũng mơ hồ, không thể giải đáp.
Thương Triêu Tông do dự dặn: “Dọn dẹp đi, đi thôi.”
Thiên Ngọc môn kêu y đi đâu thì y phải tới đó, thân bất do kỷ, không có đường lựa chọn.
Gói ghém hành lý xong nhóm người đi ra trạm dịch, đệ tử Thiên Ngọc môn khẩn cấp tập hợp.
Phượng Nhược Nam bước ra, Thương Triêu Tông đi đâu thì nàng theo đó. Phượng Nhược Nam vừa oán giận Thiên Ngọc môn vừa lúng túng không biết nên đối mặt Thương Triêu Tông thế nào, ngăn cách với mọi người, lòng chua xót, hình bóng cô đơn, sống một mình một gian phòng.
Phượng Nhược Nam không ngốc, đến lúc này sao không biết ngoại công, phụ mẫu liên hợp đối phó trượng phu của nàng, nhưng biết làm sao đây? Kêu nàng trở mặt với phụ mẫu sao?
Phượng Nhược Nam chậm rãi đến gần Thương Triêu Tông. Lam Nhược Đình chắp tay chào, vẫn giữ sự cung kính. Thương Triêu Tông lạnh lùng liếc qua, khẽ hừ mũi xem nhẹ.
Phượng Nhược Nam rất khó chịu.
Thương Thục Thanh lại gần hai tay nắm bàn tay nàng, dịu dàng kêu: “Tẩu tử.”
Phượng Nhược Nam cười gượng gạo: “Ừm!”
Đám người Thương Triêu Tông chú ý quan sát thấy sắc mặt cao tầng Thiên Ngọc môn nặng nề, thỉnh thoảng liếc hướng họ với ánh mắt tràn đầy phức tạp.
Ba người càng khẳng định đã xảy ra chuyện gì.
Thiên Ngọc môn phỏng tỏa tin tức vói họ, ba người không biết triều đình đã sắc phong Thương Triêu Tông làm thứ sử Nam châu.
Mọi người đến đông đủ, Trần Đình Tú ra lệnh một tiếng, tất cả leo lên ngựa giục ngựa lao ra trạm dịch, rầm rập chạy theo đường cái trở lại.
Nửa đêm, đầu tường Thượng Bình thành đốt ánh lửa hừng hực, cửa thành tạm mở ra cho đoàn người Thương Triêu Tông giục ngựa chạy vào, phá vỡ yên tĩnh trong thành ban đêm. Nhiều dân chúng trong nhà thắp sáng đèn.