Mục lục
Đạo Quân
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ngưu Hữu Đạo xì một tiếng, tự giễu nói.

“Ngươi cảm thấy nếu Hắc Thạch, Tư Thiếu Đông và Thanh Cửu bị xúi giục, hạ thủ với Ô Thường, Lam Đạo Lâm và Đốc Vô Hư thành công độ khả thi lại lớn bao nhiêu? Nguyên Phi chính là vết xe đổ.”

Độ khả thi rất nhỏ! Trong lòng Lữ Vô Song có đáp án, hồ nghi nói: “Chẳng lẽ ngươi lợi dụng ba người này che giấu cái gì?”

Ngưu Hữu Đạo lắc đầu: “Không có che giấu cái gì, không có việc tìm việc mà thôi, trước liên tiếp ra tay, nếu đột nhiên bình tĩnh lại, sẽ chọc người sinh nghi. Có hành động, Ô Thường sẽ kiên trì chờ đợi, sẽ không để Đốc Vô Hư và Lam Đạo Lâm manh động. Kéo, có thể kéo bao lâu thì kéo bao lâu!”

Hắn đích xác là tận lực kéo dài, hiện tại bên hắn đã chuẩn bị chu toàn, nhưng còn không có niềm tin tuyệt đối, không dám mạo muội phát động một kích cuối cùng, đến một bước này, không có niềm tin tuyệt đối hắn sẽ không vọng động.

Cho nên hắn hy vọng ổn định Ô Thường, tận lực kéo, nếu có thể kéo dài tới tu vi của hắn đột phá đến Nguyên Anh kỳ, thì là kết quả tốt nhất mà hắn hy vọng nhìn thấy.

Vô Lượng Thụ đột nhiên nở hoa, triệt để đánh loạn kế hoạch của hắn, hiện tại hắn hy vọng lấy một loại phương thức khác đạt đến kết quả mình muốn.

Lữ Vô Song không rõ.

“Kéo như vậy có tác dụng gì?”

Ngưu Hữu Đạo: “Chúng ta muốn lợi dụng Ô Thường, Ô Thường muốn lợi dụng chúng ta, hiện tại song phương ai cũng không dám đả thảo kinh xà, đều sợ manh động gây nên đối phương hoài nghi. Hiện tại chúng ta cũng không có biện pháp gì giải quyết Đốc Vô Hư và Lam Đạo Lâm, đến mức độ này, hai gia hỏa kia tất nhiên cảnh giác cao độ, không dễ xử lý. Ô Thường hiểu rõ bọn hắn, cũng là người có thể dễ dàng tiếp xúc được bọn hắn, chúng ta đã không có biện pháp, vậy để Ô Thường nghĩ biện pháp đi.”

Nói xong giương mắt nhìn Lữ Vô Song.

“Kéo, kéo tới lúc Ô Thường không thể kéo được nữa, Ô Thường tự nhiên sẽ nghĩ biện pháp giải quyết.”

...

Trên đỉnh núi, Ô Thường đón gió sừng sững, hắn đang chờ, chờ bên Mao Lư Sơn Trang hạ thủ.

Hắc Thạch bước nhanh đi tới, bẩm báo: “Thánh Tôn, bên Thánh cảnh phái người đáng tin tìm tới thượng tuyến, nhưng không biết là người nào, đối phương dịch dung, chúng ta không dám đả thảo kinh xà. Kỳ thực người này giấu ở địa phương cách lối ra Thánh cảnh không tính quá xa, dường như chuyên phụ trách nội bộ Thánh cảnh và Mao Lư Sơn Trang liên hệ.”

Ô Thường ngoái đầu nhìn lại.

“Chờ! Đừng kinh động. Bọn hắn sẽ không bỏ qua, nhất định sẽ động thủ lần nữa.”

Hắn đang chờ, bên Ngưu Hữu Đạo thì đang kéo.

Cứ như vậy, thời gian từng ngày từng ngày, một tháng lại một tháng trôi qua.

Trong thiên hạ giao phong trí mạng nhất, một trận giao phong quyết định vận mệnh thiên hạ ẩn mà không lộ, đến nỗi khắp thiên hạ không người có thể nhận ra, dường như hết thảy đều tiến hành như thường.

Đầu đường người đến người đi, rộn rộn ràng ràng, xe đẩy mang theo hàng hóa đưa đến các nơi trong thành.

Tiểu nhị trong cửa hàng khuôn mặt tươi cười nghênh đón, tiểu thương thét to buôn bán, người trưởng thành bận rộn ra sức đổ mồ hôi như mưa, tiểu nhi ở trên đường phố chui tới chui lui, không có ưu lo.

Còn có người bởi vì chuyện nhà hoặc không cẩn thận va chạm mà nổ ra cãi vã tranh chấp.

Bây giờ Nam Châu đích xác là có chút chen chúc.

Theo toàn bộ dàn giáo của triều đình Yên quốc dời đến Nam Châu, phủ thành Nam Châu có thể nói cực kỳ phồn hoa, đã là nơi tấc đất tấc vàng.

Dù sao phạm vi thành trì của Nam Châu không thể so sánh với Yên Kinh, theo đại lượng quyền quý và phú giả đi tới, một chút địa phương xó xỉnh đơn sơ trong thành cũng biến thành nơi giá cao, cũng có người ra tiền mua. Nơi này không phải kinh thành Yên quốc, ở trên địa bàn của Thương Triêu Tông, những hộ ngoại lai từ kinh thành đến kia, còn không ai dám mạnh mẽ cướp đoạt, chỉ có thể khách khách khí khí dùng tiền mua.

Không ít gia đình nghèo khó xem như phát bút tiền tài, còn tương lai nơi nào che mưa che gió, không phải những bách tính bình thường này có thể cân nhắc. Dù có cân nhắc cũng không có biện pháp, giải quyết khốn cảnh trước mắt tất nhiên sẽ trở ngại ánh mắt lâu dài, người nghèo chỉ có thể dùng ánh mắt thiển cận đối đãi với tất cả mọi việc.

Đối mặt loại tình huống này, Lam Nhược Đình chủ trì chính vụ cũng khó xử, không tiện cưỡng chế bách tính không cho phép bán đất, người ta muốn sinh hoạt, ngươi trả thù lao sao? Lam Nhược Đình có thể làm chỉ là tiến hành thu xếp bách tính ở khu vực rất xa xôi.

Nói chung khu vực hạch tâm trong thành không ngừng bị người giàu có chiếm cứ, người nghèo gián tiếp bị trục xuất ra ngoại vi.

Toàn bộ phủ thành Nam Châu như công trường náo nhiệt, khắp nơi dỡ bỏ trạch viện cũ nát, khởi công xây dựng phủ đệ mới, quyền quý và phú giả mua lại những tiểu viện rách nát kia không thể ở nơi như vậy, khẳng định sẽ trùng kiến thành chỗ ở thích hợp.

Trong lúc nhất thời, thợ thủ công ở bốn phương bị tiền công dụ hoặc, dồn dập lao tới, thợ thủ công ở phủ thành Nam Châu là không đủ dùng, không ra giá cao không tìm được thợ a.

Rất nhiều khách sạn người đông như mắc cửi, có chút khách sạn là cả tòa cả tòa bị người bao hết.

Lúc này ở Nam Châu, chỉ cần tứ chi không thiếu, người người đều có thể tìm được việc làm, Nhiếp Chính Vương cường đại giống như nam châm làm tài nguyên các phương cuồn cuộn chảy đến, bên Yên Kinh lại từ từ quạnh quẽ.

Trên lầu các, Cao Kiến Thành và Lam Nhược Đình nhìn cảnh tượng bên ngoài, đàm luận là sự tình Yên hoàng Thương Kiến Hùng bị giam lỏng ở kinh thành.

Thương Kiến Hùng mất đi tự do, trừ mỗi ngày ở trong nổi nóng chửi bới, thì không có sự tình khác. Chân chính lợi hại là mất đi quyền lực, ngay cả tiểu thái giám hầu hạ sau khi không kiên nhẫn cũng dám bất kính với Thương Kiến Hùng, đám tần phi chỉ có thể giải quyết ấm no không có việc gì cũng không cung cung kính kính nữa, không ít cùng thủ vệ ở trong bóng tối giao hợp giải sầu tịch mịnh.

Sự tình của Thương Kiến Hùng, Thương Triêu Tông không chủ động hỏi, Cao Kiến Thành không tiện chủ động nói với Thương Triêu Tông, nói với Lam Nhược Đình sẽ tương đối thích hợp, hắn tin tưởng sau khi nói cho Lam Nhược Đình, Lam Nhược Đình tự nhiên sẽ báo cho Thương Triêu Tông.

Chức quan của Cao Kiến Thành y nguyên là Yên quốc Đại Tư Không, nhưng tư thái của hắn thả rất thấp, mọi việc khắp nơi bẩm báo Lam Nhược Đình, trưng cầu ý kiến.

Nói xong chính sự, Lam Nhược Đình chuyển đề tài tới việc tư.

“Nghe nói công tử Cao Thiếu Minh của Đại Tư Không cũng tới?”

Cao Kiến Thành khá là cảm khái, buông tiếng thở dài.

“Hắn cuối cùng cũng coi như có thể công khai lộ diện, không cần trốn trốn tránh tránh nữa rồi.”

Lam Nhược Đình chắp tay.

“Đại Tư Không vì Vương gia chịu nhục, ủy khuất công tử. Bây giờ bên Nam Châu sự vụ bận rộn, bên ti chức thiếu người, không biết Đại Tư Không có thể bỏ đi yêu thích để công tử đến bên ti chức hỗ trợ hay không?”

Cao Kiến Thành minh bạch, nơi này không phải Yên Kinh, sau khi phá rồi dựng lại, không có mục nát như Yên Kinh, đặc biệt là vị trí của hắn, không tiện làm việc thiên tư an bài nhi tử của mình, bằng không hắn vừa dẫn đầu, phía dưới người người noi theo, sợ là sẽ làm Thương Triêu Tông tức giận.

Bây giờ vị này tự mình mở miệng hỏi người, này là báo lại cho Cao Kiến Thành hắn.

Cao Kiến Thành chắp tay đáp lễ: “Có thể đi theo Ti Chính đại nhân là phúc khí của hắn, cầu cũng không được!”

Ti Chính là chức vị của Lam Nhược Đình ở Nam Châu, dưới tình huống bình thường, luận cấp bậc còn lâu mới có thể so sánh với Đại Tư Không, nhưng bây giờ không phải tình huống bình thường nha.

Lam Nhược Đình lại nói: “Nghe nói gia đình Đại Tư Không còn ở trong khách sạn, Vương gia từ lâu lệnh ti chức giúp Đại Tư Không tìm kiếm nơi đặt chân thích hợp, mãi đến gần đây mới tìm được địa phương thích hợp an bài, địa phương khả năng không rộng rãi bằng Yên Kinh, mong Đại Tư Không đừng ghét bỏ.”

Nói đến sự tình này, Lam Nhược Đình có chút buồn bực, phát hiện vị này làm đủ tuyệt, không những không an bài nhi tử của mình, còn không an bài người nhà chỗ ở, hắn không tin vị này không có tiền mua.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK