Đinh Vệ chắp tay đi dạo, trầm ngâm nói: " Đồ Nguyên Bồi này gặp chuyện tại cửa ải, ta không nghi ngờ cũng khó. Đoán về mặt thời gian, việc này rất có thể là vì cùng một sự việc dẫn tới hai sự kiện."
Người tới kinh ngạc: "Làm sao mà biết?"
Đinh Vệ: "Vấn đề vẫn về mặt thân phận của Đồ Nguyên Bồi. Nếu Ngưu Hữu Đạo thân phận của Đồ Nguyên Bồi, hắn sẽ không xử lý cùng lúc Triều Thắng Hoài và Đồ Nguyên Bồi tại cửa ải. Nếu hắn làm như vậy thật, đó là hắn tự tìm phiền toái cho mình. Trước đó Đồ Nguyên Bồi không biết rằng chúng ta muốn tìm Triều Thắng Hoài. Kẻ muốn gây bất lợi cho Đồ Nguyên Bồi chắc hẳn ban đầu không biết rằng ta sẽ tìm tới Đồ Nguyên Bồi. Nếu biết, kẻ đó đã không dám đi tìm Đồ Nguyên Bồi vào lúc này, lại càng không dám diệt khẩu Đồ Nguyên Bồi!"
Người tới giật mình: "Tiên sinh cho rằng là diệt khẩu?"
Đinh Vệ nói: "Người ngoài không biết rõ một số chuyện trong Thánh cảnh, lẽ nào ta lại không biết? Thái Thúc Sơn Thành trở mặt với Triều Kính, ta cảm thấy hứng thú với tin tức đó, e rằng có những người khác lại cảm thấy hứng thú với Ngưu Hữu Đạo. Người sau lưng có lẽ không ngờ là ta sẽ lập tức phái người đi điều tra. Tương tự, cũng vì ta phái người đi điều tra nên đối phương mới biết thân phận của Đồ Nguyên Bồi. Bằng không, kẻ đó sẽ không tìm tới Đồ Nguyên Bồi."
Người tới bỗng nhiên tỉnh ngộ nói: "Từ lúc đối phương tìm tới Đồ Nguyên Bồi, Đồ Nguyên Bồi nhất định phải bị diệt khẩu. Người này chắc chắn không đi chung đường với Đồ Nguyên Bồi, nếu không đã không cần phải diệt khẩu Đồ Nguyên Bồi. Nhất định Đồ Nguyên Bồi sẽ giúp đối phương giấu diếm đi. Đối phương sẽ không để người ngoài biết là từng tìm Đồ Nguyên Bồi."
"Không sai! Đặc biệt là sau khi biết Triều Thắng Hoài mất tích, Đồ Nguyên Bồi càng chắc chắn phải chết!"
Đinh Vệ gật đầu, quay đầu lại nói:
"Về mặt thời gian, chắc hẳn sau khi Thái Thúc Sơn Thành và u Kính trở mặt, người đứng phía sau mới cảm thấy hứng thú rồi phái người đi thăm dò. Như vậy con đường để lộ tin tức đã rõ ràng. Lúc Thái Sơn Thành và Triều Kính trở mặt với nhau, người đó đã có mặt ở đó, lại còn có năng lực đúng lúc lan truyền tin tức cho người đứng phía sau. Thăm dò theo đường dây này, lại tra xét xem trong lúc đó có những người nào ra vào Thánh cảnh, hoặc lợi dụng con đường Phiêu Miễu các truyền tin ra bên ngoài."
Người tới cau mày, trầm ngâm nói: "Tiên sinh, nếu thật sự là người có năng lực biết được thân phận của Đồ Nguyên Bồi, e rằng lực lượng không hề nhỏ. E rằng việc này không tra ra được kết quả gì. Phiêu Miễu các do người của chín nhà tạo thành, điểm quan trọng đều do nhân lực của các nhà liên hợp nắm giữ. Đối phương lợi dụng người mình lén lút đưa một cá nhân ra ngoài hoặc truyền tin ra là quá dễ. Nếu họ không muốn bị tra ra thì cơ bản không có cách nào có thể tra ra được. Đặc biệt là sau khi biết tin Triều Thắng Hoài chết, đối phương chắc chắn sẽ kịp thời kết thúc, rồi xóa sạch dấu vết!"
Đinh Vệ trầm mặc, sau một lúc lâu mới từ tốn nói:
"Rốt cuộc là người nào?"
Người tới nói:
"Tiên sinh, nhà nào cũng có khả năng. Đối tượng hoài nghi có quá nhiều."
Đinh Vệ đi tới đi lui, bỗng dừng bước nói:
"Vì sao Ngưu Hữu Đạo phải vội vã giết Triều Thắng Hoài vào lúc này? Mới quay về đây được một lúc, hắn không thể chờ đợi được mà bố trí chuyện như vậy sao?"
Người tới nói: "Thái Thúc Sơn Thành đã vạch trần ra những việc không thể để lộ ra ngoài sáng, Ngưu Hữu Đạo động sát tâm là điều dễ hiểu. Không đúng... đây là việc xảy ra sau. Trước đó Ngưu Hữu Đạo không biết Thái Thúc Sơn Thành sẽ phơi trần ra việc này."
Đinh Vệ dừng bước, từ từ nói: "Sớm không giết Triều Thắng Hoài, muộn không giết Triều Thắng Hoài, lại cứ giết ngay lúc này, trong lúc đó đã xảy ra chuyện gì? Chỉ có một khả năng là lúc ta ép họ viết những thứ kia tại sơn trang Thủ Khuyết, Ngưu Hữu Đạo đã động sát tâm. Chỉ là, bản thân Ngưu Hữu Đạo cũng không ngờ rằng sau đó sẽ bị Thái Thúc Sơn Thành nói toạc ra, khiến hắn uổng phí công phu."
Người tới nói: "Nói cách khác, lúc đó hắn đã muốn giết Triều Kính. Nếu hắn muốn diệt khẩu thì phải làm sạch sẽ. Trước lúc hắn rời Thánh cảnh, rất có thể hắn sẽ ra tay với Triều Kính."
Nói đến lúc rời Thánh cảnh đúng là nhắc nhở Đinh Vệ. Gã trầm ngâm nói:
"Lúc ấy La Phương Phỉ đưa Ngưu Hữu Đạo đi, liệu có thể có liên quan đến việc giết Triều Thắng Hoài? Nếu thật sự như vậy, giữa hai người kia chắc chắn có quan hệ không muốn ai biết?"
Người tới cười khổ nói: "Không đến nỗi chứ? La Phương Phỉ muốn giết Triều Thắng Hoài cần phải phiền toái như vậy sao? Sau đó lại còn bị La Thu cấm cửa. Cô ta tùy tiện đi ra ngoài nói một câu, tự nhiên sẽ có người lặng lẽ giải quyết Triều Thắng Hoài."
"Nói vậy cũng phải."
Đinh Vệ gật đầu, nhưng vẫn nghi ngờ:
"Ngưu Hữu Đạo vừa về tới Tử Kim động đã bắt đầu đấu với Tử Kim động. Trong tình huống đó, hắn vẫn không quên việc phải vội vã giải quyết Triều Thắng Hoài. Ta luôn cảm thấy có gì đó không đúng, có phải là hắn quá sốt ruột không? Hai ông cháu kia có phải là biết một số việc khác mà Ngưu Hữu Đạo không dám để lộ ra không. Không tốt..."
Gã đột nhiên quay phắt sang.
Người tới ngạc nhiên nói: "Làm sao vậy?"
Đinh Vệ: "Nếu thật sự còn có bí mật khác, Ngưu Hữu Đạo vội vã như thế, e rằng Triều Kính gặp nguy hiểm! Ngưu Hữu Đạo đang lôi kéo một nhóm người bên cạnh, hầu như đều là anh em kết nghĩa của hắn, muốn xử lý Triều Kính thực quá dễ. Huyền Diệu, ngươi lập tức báo cho Hoàng Ban để nghĩ cách tìm Triều Kính tới."
Huyền Diệu nói: "Hiện giờ đang lúc rèn luyện. Chuyện rèn luyện là do Thánh Tôn dặn, vội vã nhúng tay can thiệp liệu có ổn không?"
Đinh Vệ: "Không có gì phải can thiệp, ta chỉ muốn xác nhận một chút. Ngưu Hữu Đạo giết Triều Thắng Hoài, Thái Thúc Sơn Thành đã thổ lộ bí mật. Về lý mà nói, Ngưu Hữu Đạo cũng không cần phải giết Triều Kính nữa, không thì việc diệt khẩu đã quá rõ ràng rồi. Nếu hắn vẫn xuống tay với Triều Kính, vậy càng xác minh suy đoán của ta. Hai ông cháu kia nhất định còn biết bí mật lớn hơn nữa của Ngưu Hữu Đạo."
"Bí mật mà ta cảm thấy hứng thú, e rằng những người khác cũng sẽ hứng thú. Hiện giờ lợi ích duy nhất là những người khác không tiện chen vào việc rèn luyện, không tiện tập kết nhân lực trắng trợn tìm kiếm trong Hoang Trạch Tử Địa, nếu không sẽ dễ để lộ bản thân. Chúng ta nhất định phải tranh thủ trước khi xuát hiện bàn tay đen sau màn."
Hiều Diệu hỏi: "Nếu xác nhận Triều Kính thật sự chết rồi?"
Đinh Vệ cười gằn: "Vậy thì tìm Ngưu Hữu Đạo. Hắn muốn giở trò cũng không ra được trò gì. Cạy miệng hắn ra cho ta!"
Huyền Diệu: "Được! Vậy ta tự mình đi một chuyến."
...
"Lục thúc, người xem!" Trong vùng đầm lầy có nhóm ba người, một đệ tử Khí Vân Tông chỉ về một hướng.
Thái Thúc Sơn Thành nhìn theo, thấy trên bụi cỏ có một người đang nằm.
Lão vẫy tay ra hiệu. Ba người cấp tốc phóng tới, thấy trên đất có một người nằm sõng xoài, máu me be bét, tứ chi không trọn vẹn. Một cái tay gãy gục bên cạnh tảng đá. Trên tảng đá dường như là dòng chữ do người bị thương lợi dụng thời điểm cuối cùng viết lại, ba chữ xiêu vẹo: Phiêu Miễu các!
Một đệ tử Khí Vân Tông lật người kia lại, sau khi nhận rõ dung mạo đối phương, Thái Thúc Sơn Thành giật mình nói: "Triều Kính!"
Ba người đều giật mình nhìn vết thương của Triều Kính. Chân tay đứt đoạn, vết thương nghiêm trọng vô cùng.
Thái Thúc Sơn Thành ngồi xổm xuống, vươn tay kiểm tra mạch đập, cau mày nói: "Chưa chết. Là ai đả thương lão thành thế này..."
Ánh mắt ông ta liếc về ba chữ "Phiêu Miễu các" bên cạnh, có vẻ hãi hùng khiếp vía.
Một tên đệ tử nói: "Triều Kính dường như muốn nhắc nhở là do người của Phiêu Miễu các."
Một đệ tử khác kiểm tra vết thương trên người Triều Kính, nói:
"Lục thúc, người này còn có thể cứu sống."
Gã dứt lời lập tức đưa tay lên sờ lấy thuốc.
Thái Thúc Sơn Thành trừng mắt một cái: "Làm gì thế?"
Đệ tử kia lắp bắp nói: "Tuy người đã tàn phế, nhưng còn cứu được. Chúng ta không nên hỏi xem chuyện gì đã xảy ra hay sao?"