Thiệu Tam Tỉnh vâng:
“Không có Cao Kiến Thành này giúp hành động khắp nơi trong Yến quốc, lúc này Yến quốc tất đã rối loạn, Thương Triều Tông không thể thuận lợi có được như vậy.
Nhận khăn mà Thiệu Bình Ba đưa lại, Thiệu Tam Tỉnh thấy hắn không có ý gì khác, nhịn không được nhắc nhở một cái:
“Còn nhớ trước đây đại công tử từng nói, Cao Kiến Thành này là người của Ngưu Hữu Đạo.”
Thiệu Bình Ba chỉnh sửa xiêm áo trên người:
“Bây giờ còn cần hoài nghi sao? Phán đoán của ta không sai.”
Thiệu Tam Tỉnh thấy kỳ quái không phải là chuyện này:
“Lần này vì sao đại công tử lại không hoài nghi Ngưu Hữu Đạo còn sống?”
Thiệu Bình Ba hơi lắc đầu:
“Không có gì hoài nghi hay không cả, là người của Ngưu Hữu Đạo thì cũng có thể là người của Nam Châu, Ngưu Hữu Đạo chết, đầu quân cho Thương Triều Tông cũng không có gì lạ.”
Dứt lời xoay người đi ra cửa.
Thiệu Tam Tỉnh nhanh chóng bưng chậu đuổi kịp, sau khi ra cửa gì giao chậu cho hạ nhân ở cửa thu dọn, mình thì đi tìm người của Hắc Thủy Đài giao phó minh tín, chuyển giao cho vị học sinh tới đất Tề nhậm chức kia.
Đã là minh tín cũng sẽ không sợ Hắc Thủy đài nhìn được nội dung trong đó, trong đó đều là những chuyện của Tấn quốc, không cần phải che che giấu giấu.
Trong đình đài lầu các chờ đơi, Thái Thúc Hoan Nhi nhìn thấy trượng phu tới thì mặt nở nụ cười tới đón, hai phu phụ dắt tay rời đi.
Sau khi ra cửa, phu phụ cùng lên xe ngựa, sau đó hộ vệ đi theo đoàn xe không nhanh không chậm rời đi.
Đi tắt vào trong thành, phía trước đột nhiên gặp phải cản đường tranh cãi ầm ĩ, Thiệu Bình Ba mở màn cửa sổ ra nói một câu:
“Đi hỏi thử xem có chuyện gì xảy ra.”
Lúc này Thiệu Tam Tỉnh nhảy xuống khỏi lưng ngựa, dẫn người qua đó hỏi.
Sau khi biết được tình huống thì quay lại đẩy cửa sổ xe ra bẩm báo:
“Đại công tử, bởi vì chuyện cửa hàng bán hàng, người mua hình như đổi ý không đồng ý với giá cả, người bán không nghe theo nên mới rùm beng. Chuyện như vậy gần đây dường như phát sinh không ít ở trong kinh thành.
Thiệu Bình Ba lạnh nhạt nói:
“Để cho bọn họ ầm ĩ đi, đi đường vòng vậy.”
“Vâng!”
Lúc này Thiệu Tam Tỉnh truyền lệnh đi vòng.
Bên trong xe ngựa Thái Thúc Hoan Nhi có chút ngạc nhiên:
“Phu quân, trong kinh thành gần đây tại sao lại luôn xuất hiện chuyện như vậy?”
Đối với nàng, nàng cũng phát hiện sự thần bí của trượng phu mình, nghi vấn gì dường như đều cũng có thể tìm được đáp ở chỗ trượng phu, dường như sẽ không có chuyện bí ẩn gì trượng phu không giải được.
Thiệu Bình Ba:
“Chắc là tin tức dời đô đã truyền ra rồi.”
“Dời đô?”
Thái Thúc Hoan Nhi chần chừ nói:
“Nghe nói việc này lực cản trong triều khá lớn, không phải còn chưa có kết luận hay sao?”
Thiệu Bình Ba:
“Lực cản lớn là bởi vì có vài sản nghiệp của người ta ở chỗ này. Đô thành Tấn quốc ở đây tấc đất tấc vàng, một khi dời đô thành Tấn quốc, nơi đây sẽ tiêu điều đi nhiều, có vài cửa hàng điển sản sẽ không đáng giá như hiện tại nữa, đương nhiên sẽ có người không muốn dời, mới vừa rồi tranh cãi ầm ĩ đại khái là vì vậy.”
“Còn như lực cản chỉ là tạm thời mà thôi, đất Tấn cằn cỗi, bây giờ địa vực Tấn quốc rộng lớn, đô thành tiếp tục đặt ở đây đã không còn thích hợp nữa, khoảng cách để truyền đạt chính lệnh cũng quá xa, dời đi là chuyện tất nhiên. Bệ hạ chỉ là truyền ra chút tin đồn xem thử phản ứng thế nào, căn cứ vào độ chấn động của phản ứng sẽ có đối tượng phải cưỡng chế.”
Thái Thúc Hoan Nhi hiểu ra, lại nỏi:
“Vậy sau sẽ dời tới đâu?”
Thiệu Bình Ba:
“Chắc chắn là đô thành của nguyên Vệ quốc.”
Thái Thúc Hoan Nhi nghe xong thì cảm thấy hưng phấn, tin tưởng vào phán đoán của hắn:
“Phu quân, vậy chúng ta có phải cũng nên sớm đưa chút gia nghiệp qua bên kia không, nhân dịp giá còn đang rẻ.”
Thiệu Bình Ba tự tay ngắt cái mũi của nàng lắc lắc một cái:
“Đường đường là công chúa lại biến thành đứa tham tiền rồi.”
Nàng tránh đi được, lại lắc đầu nói:
“Chuyện cạnh tranh lợi ích với người ta này không cần làm nữa, nhất là thời điểm dời đô mẫn cảm, nàng thân là công chúa mà làm vậy sẽ tạo thành phong trào, dễ bị người ta tóm đuôi, nhiều một chuyện không bằng bớt một chuyện.”
Thái Thúc Hoan Nhi có chút không vui, lầm bầm:
“Chàng không biết đồ ăn dầu muối của nhà đắt thế nào đâu, Trong nhà cần chi tiêu cho nhiều người như vậy, còn muốn nhận ân tình, chàng còn thường xuyên giúp đỡ học sinh của chàng nữa, dựa vào chút bổng lộc của chàng và cả chút tiền lương trong cung cho thiếp căn bản không đủ. Chàng lại không làm những việc tham ô nhận hối lộ như bọn họ, vẫn luôn chịu cảnh miệng ăn núi lở này, không chịu được lâu nữa.”
Thiệu Bình Ba mỉm cười:
“Công chúa của chúng ta cũng biết đồ ăn gạo dầu muối đắt, thật không dễ dàng.”
Thái Thúc Hoan Nhi đấm hắn hai cái:
“Còn không phải là do chàng ép à. Hơn nữa, chuyển chút sản nghiệp qua thì sao chứ, là cho chính mình bỏ tiền ra mua, lại không phải tham chiếm không gì.”
Thiệu Bình Ba ha hả:
“Đám người trong triều vô cùng tinh danh, chắc chắn hiện tại giá bên Vệ kinh đã mỗi ngày một giá rồi, còn có thể đợi nàng giờ qua đó mua sao?”
Thái Thúc Hoan Nhi kinh sợ nói:
“Vậy thì càng phải nhân lúc còn sớm, chúng ta thật sự không có tiền, hiện tại không mua về sau sẽ càng không mua nổi, còn chậm trễ nữa chẳng nhẽ chờ phụ hoàng ban cho chúng ta chỗ ở sao? Chẳng phải sẽ làm cho các huynh đệ tỷ muội trong cung chế giễu ư.
Thiệu Bình Ba nhẹ nhàng than thở:
“Nghe lời nào, đừng nên nhúng tay vào việc này, về nàng hãy tìm lão Thiệu, ông ấy sẽ giao phó với nàng.”
Thái Thúc Hoan Nhi bất mãn:
“Không có tiền, hắn có thể khai báo cái gì?”
Thiệu Bình Ba miễn cưỡng cười, hắn là người cần vì tiền dùng cho cuộc sống mà phiền não sao? Vị công chúa này khó tránh khỏi có chút xem nhẹ hắn rồi, than thở:
“Nhà chúng ta bên Vệ kinh có hai mươi cửa hàng vị trí mặt đường, năm tòa đại trạch viện thượng hạng, còn có năm nghìn mẫu ruộng tốt ở phụ cận Vệ kinh, chỗ này có đủ không?”
Thái Thúc Hoan Nhi mở to hai mắt nhìn:
“Thật hay giả? Chàng đừng có đùa cợt ta.”
Thiệu Bình Ba hơi bất đắc dĩ:
“Nàng cảm thấy ta sẽ đùa kiểu này sao?”
Thái Thúc Hoan Nhi níu tay áo hắn, nói:
“Chẳng lẽ chàng giấu ta cất của riêng ư?”
Thiệu Bình Ba dở khóc dở cười:
“Nàng suy nghĩ nhiều rồi, trước đây lúc Vệ kinh bắt đầu đại loạn, sản nghiệp tựa như cải trắng, ta bảo Hắc Thủy Đài giúp ta đặt mua những sản nghiệp này, trên danh nghĩa là để ta tiện hành sự ở Vệ quốc. Khế đất các thứ đều nằm trong tay Lão Thiệu, nàng tìm ông ấy đòi là được.”
Thái Thúc Hoan Nhi mở to hai mắt nhìn:
“Chàng từ lúc đó đã trắng trợn lập nghiệp rồi?”
Thiệu Bình Ba:
“Ta là người nghèo, không chuẩn bị sớm thì làm gì được, chẳng nhẽ phải chờ tới bây giờ hay sao? Hiện tại một vạn kim tệ ngay cả mua nhà cửa cũng không mua nổi, khi đó... đấy chỉ tốn một vạn kim tệ ta đã mua được toàn bộ rồi, nàng nói ta nên mua hay không mua hả? Nàng cứ yên tâm đi, toàn bộ Tấn quốc không ai mua sớm hơn so với ta đâu, không làm nàng thiếu chỗ ở được, năm đại trạch viện phân bố ở những khu vực tốt trong Vệ kinh, nàng muốn ở đâu cũng được, không ai giành với nàng cả.”
Thái Thúc Hoan Nhi hưng phấn, bỗng nhiên ý thức được gì đó:
“Từ khi đó chàng đã ý thức được phải dời đô sao?”
Thiệu Bình Ba:
“Một khi chiến sự có ngày đắc thắng, nơi đây sẽ không thích hợp làm kinh đô nữa. Mà Vệ kinh lại là thứ có sẵn, không cần xây dựng rầm rộ, tỉnh thì tỉnh lực, thêm nữa còn là nơi giàu có và đông đúc, khí hậu ôn nhuận, đồng cỏ phì nhiêu nghìn dặm, lương thực phong phú, đường thủy thông suốt bốn phương, lại ở vị trí giải đất trung tâm của ba nước, dễ giàng hạ chính lệnh, muốn dời đô tất nhiên là Vệ Kinh. Chẳng qua ta có lòng tin Tấn quốc đắc thắng nên mới hạ thủ sớm mà thôi.”
Thái Thúc Hoan Nhi nghe xong gần như là nhảy nhót hoan hô, khó có thể tưởng tượng được, một vạn kim tệ liền mua được nhiều sản nghiệp nhưu vậy, bây giờ đã lãi gấp bao nhiêu lần, phát đại tài rồi, hai mắt cũng bắt đầu sáng rực.