Ban đêm, năm con kim sí lần lượt bay đi từ một hướng, bốn con lần lượt bay đến Ngũ Lương sơn, Phù Vân tông, Lưu Tiên tông, Linh Tú sơn còn một con nhanh chóng lướt về quận thành Thanh Sơn.
“Chưởng môn! Chưởng môn! Ngưu Hữu Đạo đưa tin!”
Ngoài một gian tĩnh thất, một đệ tử Lưu Tiên tông kích động hô lớn.
Két! Cửa mở, Phí Trường Lưu mở cửa lao ra, một con nguyệt điệp cũng bay theo cùng.
“Ngưu Hữu Đạo gửi tin về!” Đệ tử hai tay dâng mật tín lên, biết chưởng môn đang chờ tin tức này từ rất lâu, ngày nào cũng đến hỏi.
Những đệ tử hơi sáng suốt một chút đều biết, một khi Ngưu Hữu Đạo không về, cả tông môn có thể sẽ bị Thiên Ngọc môn đá ra khỏi quận Thanh Sơn, đệ tử trên dưới ai nấy đều bất an lo sợ.
Người không trải qua sự việc không hiểu, không trải qua sự việc thể phân được cao thấp, người trước kia coi thường Ngưu Hữu Đạo, trải qua lần này cũng thật sự hiểu rõ ai là người có thể trấn trụ được nơi này!
Uy tín, được hình thành trong vô thức như vậy!
Phí Trường Lưu xé thư ra, sau khi đọc xong, phấn chấn nói: “Lấy được chiến mã rồi! Tốt! Tốt! Tốt! Lão đệ này quá giỏi, quả nhiên không để chúng ta thất vọng!”
Lão ngẩng đầu, chỉ đệ tử kia nói: “Đi! Thông báo cho hai nhà kia. Còn nữa, lập tức phái người đến phủ quận thủ của vương gia thông báo, tập kết nhân mã đến hải cảng hộ tống!”
Lão tưởng những người khác vẫn chưa biết.
“Rõ!” Đệ tử chắp tay lĩnh mệnh, chạy trước rời đi.
Phí Trường Lưu vừa lớn tiếng quát: “Người đâu! Lập tức tập kết đệ tử trên dưới Lưu Tiên tông cho ta!”
Gần như đồng thời, hai đỉnh núi khác cũng ồn ào náo nhiệt, rất nhiều nguyệt điệp bay lượn.
Đệ tử ba phái ngoại trừ người ở lại giữ tông môn đều lần lượt hội hợp ở sơn cốc, hơn ngàn tu sĩ tụ tập, nguyệt điệp bay lượn đẹp mắt.
Ba người Phí, Trịnh, Hạ vui vẻ gặp nhau rồi lần lượt quay đầu lại, nhìn thấy Thương Thục Thanh đi cùng với hai đệ tử Ngũ Lương sơn đang chậm rãi bước đến.
Hạ Hoa cười nói: “Quận chúa, Ngưu Hữu Đạo mang theo chiến mã trở về, ngày mai tới nơi.”
Thương Thục Thanh gật đầu cười nói: “Ta đã biết, pháp sư Ngũ Lương sơn đã nói với ta, ta cùng các ngươi cùng đi nghênh đón Đạo gia.”
Hạ Hoa chần chờ nói: “Đoạn đường bôn ba này cũng không gần, quận chúa cứ chờ ở đây đi, hẳn ngày mai Đạo gia có thể đến đây rồi.”
Thương Thục Thanh: “Không sao, ta cũng đâu phải dạng nữ tử yếu đuối, cưỡi ngựa chút khoảng cách ấy có là gì.”
Ba vị chưởng môn nhìn nhau, cũng không nói thêm gì.
Phí Trường Lưu nói: “Chúng ta đi gặp vương gia trước xem sắp xếp như thế nào!”
Phủ quận thủ, Thương Triều Tông cầm mật tín ngửa mặt lên trời cười điên cuồng: “Chiến mã! Chiến mã của bổn vương tới rồi! Anh Dương, Vũ Liệt vệ của bổn vương đã ở trong tầm tay! Đạo gia quả nhiên không phụ kỳ vọng của bổn vương!”
Mông Sơn Minh và Lam Như Đình cũng mặt đầy ý cười, cũng khá thổn thức cảm khái, chuyện Thiên Ngọc môn và ba phái bỏ nhiều tinh lực như vậy mà không hoàn thành được lại thật sự để Ngưu Hữu Đạo hoàn thành đủ để thấy việc này không hề dễ dàng, chắc chắn phải trải qua không ít gian khổ.
Ngoài cửa, Phượng Nhược Nam đứng ở cửa nghe lén, dĩ nhiên nàng biết chiến mã có ý nghĩa thế nào với hai quận, cũng biết Ngưu Hữu Đạo đi làm chuyện chiến mã đã thật sự thành công, điều này khiến nàng ta cũng cảm khái không thôi.
Nàng ta không khỏi hồi tưởng lại tình hình lúc mới gặp Ngưu Hữu Đạo, chỉ chớp mắt, đúng là giật mình như nằm mộng!
Trong đường, Mông Sơn Minh hỏi: “Vương gia, Ngưu Hữu Đạo có nói bao nhiêu chiến mã không?”
“Ầy...” Thương Triều Tông sững sờ, nhìn xuống mật tín: “Chuyện này thì không nói...”
Lam Như Đình cười nói: “Đạo gia người này làm việc ổn định, đã nói chiến mã lấy được, vương gia cần một vạn thớt hẳn là sẽ không ít hơn đâu.”
Thương Triều Tông liên tục gật đầu: “Không sai!”
Mông Sơn Minh khẽ vuốt cắm: “Cũng đúng. Vương gia, tập kết nhân mã chuẩn bị đi!”
“Được! Truyền lệnh xuống, đại quân tập kết!”
Trong một trạch viện khác đối diện mặt sau Phủ quận thủ, đám cao tầng Thiên Ngọc môn đồng loạt nhìn Bành Hựu Tại, nhìn Bạch Diêu từ bên phủ Quận thủ đem thư tín bên Thương Triều Tông dâng lên.
Bạch Diêu nói, Ngưu Hữu Đạo đã về, còn mang cả chiến mã trở về!
Cũng vì vậy ánh mắt mọi người đều đang nhìn chằm chằm Bành Hựu Tại.
Trên mặt bhd không hề có biểu cảm gì, sau khi đọc xong mật tín thì hơi trầm mặt, thuận tay đưa mật tín cho vị kế tiếp, buông tiếng thở dài: “Mọi người xem thử đi.”
Nội dung trong mật tín không nhiều, vừa đọc lướt qua đã hết.
Cả đám đều lần lượt đọc qua, dần trầm mặc, hoặc có người thì kinh ngạc.
Trong đó Phong Ân Thái là đau đầu nhất, huynh đệ kết bái của ông ta, lão tam nhà ông ta đã làm ra chuyện tốt rồi.
Ánh mắt Bành Hựu Tại quét qua mọi người, đoán tất cả mọi người đều không ngờ, ban ngày vừa mới bắt người của Ngưu Hữu Đạo, tối đã nhận được tin của Ngưu Hữu Đạo, người sắp về, không khỏi trùng hợp quá.
Trần Đình Tú đột nhiên hỏi: “Phong sư đệ, ngươi tốt xấu gì cũng là đại ca kết bái của hắn trên danh nghĩ, ngươi ở bên cạnh hắn lâu như vậy, hắn làm chuyện chiến mã mà ngươi không hề nghe được chút phong thanh nào sao?”
Phong Ân Thái buồn bực nói: “Không phải đệ không hề nghe được phong thanh, mà là hắn căn bản không lộ phong thanh với đệ.”
Trần Đình Tú: “Làm mấy chuyện này, Thiên Ngọc môn ta đồng ý bỏ sức hỗ trợ hắn không cần, lại đẩy mấy người ác ngươi về, Ngưu Hữu Đạo này có ý gì? Lẽ nào không tin tưởng Thiên Ngọc môn ta? Chẳng lẽ Thiên Ngọc môn ta còn có thể làm hỏng việc của mình sao?”
Phong Ân Thái cười khổ nói: “Có lẽ là chúng ta bên này nhiều lần lật lọng, làm hắn không dám tin tưởng nữa.”
Trần Đình Tú nhíu mày. “Phong sư đệ, lời này của ngươi, sao ta có cảm giác ngươi đang có ý kiến chưởng môn vậy?”
Phong Ân Thái: “Trần sư huynh, huynh đừng chụp mũ lung tung, đệ chỉ đang đứng trên góc độ của hắn suy bụng ta ra bụng người thôi...”
“Được rồi. Đừng ồn ào nữa.”
Bành Hựu Tại lên tiếng cắt ngang, đứng lên, than thở nói: “Vô thanh vô tức làm xong mọi việc, không thể không phục, đáng tiếc không phải đệ tử Thiên Ngọc môn ta. Cũng đáng tiếc cho những đệ tử trước kia đã hao tổn ở Tề quốc vì việc này. Biết trước thế này, ngay từ đầu đã để cho thằng nhãi này đến Tề quốc xử lý việc này rồi.”
Cả đám im miệng không nói, việc này ai có thể ngờ chứ? Trước khi Ngưu Hữu Đạo đi ai dám đảm bảo hắn chắc chắn có thể hoàn thành, đây không phải vì thực sự không còn cách nào khác, cộng thêm chuyện chia lợi nhuận rượu cho nên mới để cho thằng nhãi kia đi sao? Về việc này, trong lòng tất cả mọi người dều biết rõ.”
“Lấy được chiến mã là chuyện tốt, không thể để về đây còn xảy ra chuyện, chúng ta lại vừa vặn đang ở quận Thanh Sơn, xảy ra chuyện ngay dưới mí mắt cũng ta cũng rất khó coi khó ngó, ngẫm lại kiếm được chiến mã cũng là việc rất khó. Tập trung người ở đây lại sắp xếp một chút, chúng ta cũng đi nghênh đón, nghênh đón đại công thần của chúng ta.” Bành Hựu Tại phất tay ra hiệu.
Phong Ân Thái chắp tay nói: “Chưởng môn, người của hắn còn đang bị nhốt trong tay chúng ta, phải làm sao đây?”
Nói đến chuyện này, Bành Hựu Tại chỉ có thể lắc đầu cười khổ, bên này vẫn còn chưa ép được đám Viên Phương giao bí phương ra.
Thiên Ngọc môn tốt xấu gì cũng tự xưng là danh môn chính phái, vì lợi ích sử dụng thủ đoạn là chuyện không thể tránh khỏi, nhưng làm ra chuyện này trước mặt mọi người, không hề để ý đến lý lẽ cũng là một chuyện rất khó giải thích. Còn nói cho thời gian mười ngày, đến giờ còn chưa ép được đám hòa thượng giao ra bí phương.
Giờ có ép cũng chẳng có ý nghĩa gì.
“Dù sao chiến mã vẫn chưa tới, đợi xác định xong rồi thả!” Bành Hựu Tại đưa ra ý kiến cuối cùng.
Phong Ân Thái: “Chưởng môn, việc này có thể đừng trở mặt với bên Ngưu Hữu Đạo không?”
Bành Hựu Tại: “Ngươi suy nghĩ nhiều rồi, tiểu tử kia là người thông minh, còn cần Thiên Ngọc môn che gió che mưa cho hắn, nếu không lợi ích lớn như vậy sẽ không tới lượt chúng ta, không đến mức vì chút chuyện không tổn hại gì ấy mà trở mặt đâu. Với nội tình của hắn bây giờ, ngươi bảo hắn cứ trở mặt thử xem!”