Độc Cô Tĩnh lắc đầu: “Tên của sư tôn không có trên bảng, có thể thấy được Chưởng môn các phái vẫn nể mặt sư tôn. Huống chi, nếu sư tôn tiến vào, dựa vào những gì mà sư tôn tạo ra trong mấy năm qua, thế lực khắp nơi nhiều ít cũng phải nể mặt sư tôn mấy phần, cũng không đến mức làm khó sư tôn bên trong bí cảnh Thiên Đô.”
Nghe nói không có tên mình, Ngọc Thương nhẹ nhàng thở ra, sốt ruột xem lại danh sách.
Ai ngờ Độc Cô Tĩnh lại bổ thêm một câu: “Ngưu Hữu Đạo cũng có tên trong danh sách. Việc Ngưu Hữu Đạo tiến vào bí cảnh Thiên Đô, tránh không được, mà cũng không dám tránh.”
Ngọc Thương nhướng mắt nhìn gã, sau đó tiếp tục xem lại danh sách, cuối cùng thấy được ba chữ “Ngưu Hữu Đạo” trong một ngàn cái tên tán tu, cảm thấy đầu óc choáng váng, cơ mặt run rẩy. Ông ta rốt cuộc đã hiểu vì sao sắc mặt của Độc Cô Tĩnh lại nhìn không tốt.
Đúng, việc đóng băng chiến sự sẽ có ngày kết thúc. Mưu đồ của Hiểu Nguyệt các sẽ theo đó mà tiếp tục, cũng không ảnh hưởng quá lớn.
Nhưng quan trọng là, nhân vật mấu chốt trong kế hoạch của Hiểu Nguyệt các là Ngưu Hữu Đạo đã xảy ra vấn đề. Nếu Ngưu Hữu Đạo phải tiến vào bí cảnh Thiên Đô, một khi hắn xảy ra chuyện trong đó, kế hoạch của Hiểu Nguyệt các xem như xong đời.
Điền Chính Ương và Mã Trường An dưới sự bố trí của Hiểu Nguyệt các muốn khởi động, nhất định phải phối hợp với hoàn cảnh bên ngoài.
Hai triệu nhân mã dưới trướng hai người là người của nước Triệu, không bị ảnh hưởng bởi lời nói bên ngoài, rất khó quản lý.
Một khi Điền Chính Ương và Mã Trường An bắt đầu hành động, nước Triệu không có khả năng bỏ mặc chuyện xảy ra như thế. Đã đến nước này rồi, cái gì là xâm lược nước Yến, chính bản thân mình còn muốn gãy tay gãy chân, làm gì có chuyện để người khác cắn vào miếng thịt mỡ của mình chứ, tất nhiên là phải ổn định bên trong trước. Nội bộ bất ổn, sẽ không có thể lực đối phó với bên ngoài.
Đến lúc đó, nước Triệu sẽ làm như thế nào là có thể đoán được, tất nhiên sẽ tiến hành thỏa hiệp khuất nhục nước Yến, hoặc làm ra sự nhượng bộ tương đương.
Nước Yến cũng là nỏ mạnh hết đà, cùng nhau chết cũng không phù hợp với lợi ích của nước Yến. Chỉ cần làm cho nước Triệu nhượng bộ, nhân mã nước Yến tất sẽ rút về để đối phó nước Hàn.
Bây giờ, nước Yến không còn cách nào, mới mặc kệ nước Tống và nước Triệu khai chiến. Phàm là một khả năng nho nhỏ, cũng sẽ không để cho nước Hàn chiếm đoạt nước Tống một cách dễ dàng. Sau khi đã giải quyết mối nguy nước Triệu xong sẽ quay đầu liên thủ nước Tống đối phó nước Hàn.
Đến lúc đó, Hiểu Nguyệt các có cầu nước Yến như thế nào cũng vô dụng. Đây không giống như chuyện cho Ngưu Hữu Đạo hai mươi triệu kim tệ là có thể giải quyết được.
Đối mặt với lợi ích nước Yến, liên quan đến lợi ích lâu dài của trên dưới nước Yến, bao gồm luôn cả ba Đại Phái, nước Yến không thể nào phối hợp với Hiểu Nguyệt các.
Một khi nước Triệu quyết định nhượng bộ nước Yến, cái giá mà nước Triệu phải trả khẳng định không chỉ hai chục triệu kim tệ. Người ta có thể có được nhiều thứ hơn từ nước Triệu, lại còn có thể bảo vệ lợi ích của mình lâu dài, sao có thể vì chút đồ Hiểu Nguyệt các ngươi cho mà có thể bị thu mua?
Mấu chốt trong chuyện này chỉ có Ngưu Hữu Đạo. Chỉ khi nào Ngưu Hữu Đạo phát lực mới có thể tranh thủ được hai triệu nhân mã cho Hiểu Nguyệt các.
Bọn họ cũng đã thương lượng với Ngưu Hữu Đạo, ngay cả tiền cũng đã cho hắn. Bây giờ xuất hiện chuyện này, chuyện gì đang xảy ra thế?
Cũng không phải Ngưu Hữu Đạo quỵt nợ. Số tiền này xem như không thể lấy trở lại, trừ phi quan hệ giữa mọi người nhất phách lưỡng tán (một phát đứt luôn) thì còn tạm được.
Với lại, Ngọc Thương cũng không định thu lại số tiền này. Ông ta chỉ muốn Ngưu Hữu Đạo giúp ông ta sáng tạo hoàn cảnh mà thôi.
Đối mặt với mưu đồ đã khổ tâm chuẩn bị nhiều năm như thế của Hiểu Nguyệt các, chỉ còn thiếu một bước nữa thôi, hai chục triệu kim tệ tính là gì chứ?
Nếu không phải Ngưu Hữu Đạo thống khoái, phàm là hắn kiên trì thêm chút nữa, đừng nói hai chục triệu, năm chục triệu ông ta cũng sẽ đưa cho.
Một gậy đánh xuống của Phiêu Miểu các đã đánh Ngọc Thương đến hồ đồ, gương mặt ảm đạm, hận đến nghiến răng: “Đám súc sinh Phiêu Miểu các này, không phải muốn nhân cơ hội này làm suy yếu tán tu sao?”
“Sư tôn, vậy chúng ta phải làm sao bây giờ?” Độc Cô Tĩnh hỏi.
Ngọc Thương nhìn chăm chú bản danh sách trong tay, nghiến răng nghiến lợi nói: “Ngưu Hữu Đạo cũng chẳng phải thứ tốt. Nhưng bây giờ, binh quyền và nhân mã nước Yến đều nằm trong tay Thương Triều Tông và Mông Sơn Minh. Nhân mã Nam châu nắm giữ toàn bộ chiến sự nước Yến, mà Ngưu Hữu Đạo lại có lực ảnh hưởng tuyệt đối đối với những người này. Trong thời điểm mấu chốt, cái tên khốn kiếp nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của đó tuyệt không thể để xảy ra chuyện gì.”
Sở dĩ mắng Ngưu Hữu Đạo nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của, là vì ông ta cảm thấy Ngưu Hữu Đạo làm việc không chính thống. Trước đó, Hiểu Nguyệt các giúp Ngưu Hữu Đạo giải quyết nhiều chuyện như thế, đến khi có việc cần nhờ hắn nhớ lại ân tình trước kia mà báo đáp một hai, ai ngờ hắn còn mở miệng đòi tiền.
Lý do đưa ra lại rất đàng hoàng, là giúp Ngưu Hữu Đạo đánh trận, yêu cầu quân phí, ngươi cho hay không cho?
Độc Cô Tĩnh rầu rĩ nói: “Việc này rất khó xử lý, cơ hồ không còn cách nào. Phiêu Miểu các đã dán thông báo, tuyệt không có khả năng thu hồi. Chúng ta chẳng tính là gì trong mắt Phiêu Miểu các, hoàn toàn không chi phối được thái độ của họ. Ngưu Hữu Đạo cũng không cách nào thoát khỏi một kiếp, giả chết cũng vô dụng. Cho dù có giả chết, đoán chừng cũng sẽ bị ném vào bí cảnh Thiên Đô.”
“Năm đó ủng hộ Thiệu Bình Ba, về sau lại giúp Ngưu Hữu Đạo, là vì cái gì? Thế lực của hắn ở Nam châu mấy năm qua đối với chúng ta quá quan trọng. Hắn tuyệt không thể xảy ra việc.” Ngọc Thương phùng râu trợn má nhấn mạnh, nói với Độc Cô Tĩnh: “Bên ngoài chúng ta không có cách, vậy thì nghĩ cách bên trong bí cảnh Thiên Đô, không tiếc bất cứ giá nào cũng phải bảo vệ hắn, nhất định phải để cho hắn sống thật khỏe mạnh trở về. Tóm lại, quyết không thể để cho hắn xảy ra chuyện, hiểu chưa?”
Độc Cô Tĩnh gật đầu: “Đệ tử hiểu. Trong danh sách tán tu cũng có một số người của chúng ta, đệ tử sẽ nhanh chóng liên hệ. Trước mắt, danh sách của các phái vẫn còn chưa có. Chờ danh sách có rồi, xem có người của chúng ta nữa hay không. Nếu có thì sẽ bố trí.”
“Như vậy còn chưa đủ, nhất định phải ổn thỏa.” Ngọc Thương khoát tay: “Chưởng môn các phái cũng có giao tình với ta. Ngươi hãy giúp ta liên lạc, lần này ta phải vác cái mặt mo của mình mà đánh bạc. Hắn là công tử của lão sư, và đây cũng là lý do tốt nhất để ta ra mặt.”
Độc Cô Tĩnh cảm khái trong lòng, đoán chừng cho dù bản thân sư phụ tiến vào bí cảnh Thiên Đô, cũng chưa chắc đã quan tâm như vậy. Bây giờ vì Ngưu Hữu Đạo mà làm trâu làm ngựa, cũng không biết Ngưu Hữu Đạo có sốt ruột hay không. Đúng là Hoàng đế không vội, Thái giám gấp. Gã lập tức gật đầu: “Vâng, đệ tử sẽ đi sắp xếp ngay.”
Ngọc Thương nói: “Khoan đã, đừng vội liên lạc, trước đưa tin cho Ngưu Hữu Đạo, nói cho hắn biết ta muốn gặp mặt hắn để nói chuyện.”
Vừa mới chia tay được có mấy ngày, bây giờ đã vội vã gặp mặt, đúng là bất đắc dĩ mà.
Chuyện này viết thư sẽ không rõ ràng, nhất định phải nói trực tiếp. Ông ta phải hỏi Ngưu Hữu Đạo có chuẩn bị gì hay không, hai bên phối hợp như thế nào. Những chuyện này cần phải làm rõ, nếu không, sẽ dễ dàng gây ra chuyện.
.....
“Đóng băng chiến sự?”
Ngô Công Lĩnh cầm tin tức Huệ Thanh Bình đưa tới. Thiên Nữ giáo truyền tin tức đến, nội dung trong thư đúng là nằm ngoài dự liệu của lão ta.
Không phải là ngoài dự liệu một cách bình thường, mà là rất rất không bình thường. Đột nhiên có chuyện như vậy xảy ra, ngay cả nằm mơ cũng mơ không thấy.