Đám người Xa Bất Trì cũng không miễn cưỡng. Trước tình huống này, bọn họ cũng muốn trở về tông môn nghe lệnh, nghe theo điều khiển thống nhất, cứ thế mà đi.
Về phần những hạ nhân khác, Hạo Chân để cho bọn họ tìm nơi ẩn thân.
Phía ngoài hò hét ầm ĩ, nơi này có danh tiếng của Quỷ Y đủ để tự vệ. Huống chi lần này Quỷ Y làm vì Nguyên Sắc, đối mặt ai cũng có lực lượng quát lui.
Vô Tâm sau khi được Nhan Bảo Như cùng đi lộ diện, phu phụ Hạo Chân nhanh chóng gọi các hài tử cùng nhau hành lễ:
“Vô Tâm tiên sinh.
Thiệu Liễu Nhi nhìn Vô Tâm với ánh mắt có chút phức tạp, trong lòng cũng không rõ là tư vị gì. Nàng đã hiểu tình nghĩa của nam nhân này đối với nàng, nhưng quả thật nàng không cách nào quay đầu lại nữa.
Vô Tâm xua tay, tỏ ý không cần đa lễ, ánh mắt dừng hơi lâu trên người con trai của Thiệu Liễu Nhi. Đây là lần đầu tiên hắn nhìn thấy con trai của Thiệu Liễu Nhi.
Sau đó thu thần, quay đầu lại phân phó:
“Đưa bọn họ tới cạnh viện an trí đi.
Lúc này Quách Mạn đưa tay mời, Hạo Chân chợt lên tiềng:
“Nghe nói Quỷ Y lão tiên sinh cũng có mặt, có thể cho ta cùng mọi người đi bái kiến hay không?
Vô Tâm lạnh nhạt đáp:
“Gia sư không thích bị ngoại nhân quấy rầy, xin miễn đi.
“Được rồi, nghe theo tiên sinh vậy.
Hạo Chân chắp tay.
Một người đội nón có tấm vải đen lúc này đi tới, nói:
“Vị này chắc là Vương Phi a? Gia sư cho mời gặp mặt.
Hạo Chân ngạc nhiên, không biết đối phương nói có đúng là Quỷ Y không. Nếu đúng như vậy thì Quỷ Y gặp Thiệu Liễu Nhi để làm gì?
Không ngờ rằng, Quỷ Y chỉ muốn nhìn xem chút cái vị nữ nhân khiến đồ đệ mình mê thần trí hồ đồ này rốt cuộc là dáng dấp ra sao, là hạng người gì.
..
“Bệ hạ, xin lỗi, ngài tự tuyển một loại đi.
Vài tên thái giám xâm nhập nơi cấm địa giam lỏng của Hạo Vân Đồ. Người dẫn đầu cầm cái khay trên tay, bên trong khay có một dải lụa trắng, còn có một bầu độc tửu.
Thành vừa phá đã gây ảnh hưởng rất lớn đối với quân tâm sĩ khí. Có đội ngũ đang kiên thủ kháng địch, có đội đầu hàng rồi, còn có hàng ngũ những người bỏ trốn bằng cách bám dây thừng, trợt từ trên tường thành phủ trợt xuống.
Đối với ba đại phái Tề quốc tới đây, không còn tất yếu cứng rắn tiếp tục đấu nữa, đã chuẩn bị rút lui. Bọn họ sẽ không tiêu hao lực lượng chủ yếu với địch nhân tại cái loại địa phương không có hy vọng này.
Ba đại phái cũng không thể dẫn tất cả người đi theo, chỉ có thể dẫn theo một số nhân vật chủ yếu.
Tại điểm này, Hạo Hồng và ba đại phái có xung đột ý kiến.
Có ý kiến rút lui, có thể đi thì sao? Tự nhiên là đi qua Hô Diên Vô Hận bên kia.
Dẫn Hạo Vân Đồ đi theo tới bên Hô Diên Vô Hận? Hạo Hồng ngẫm lại mà sợ hãi. Hạo Vân Đồ vẫn là hoàng đế trên danh nghĩa. Thái tử như hắn một khi đã mất đi thế lực trong kinh thành, đã mất đi sự ủng hộ của các quan, đến bên cạnh Hô Diên Vô Hận ấy, Hô Diên Vô Hận tuân theo hắn là thái tử hay là tuân vị hoàng đế Hạo Vân Đồ kia?
Kết quả chỉ có một, Hô Diên Vô Hận nguyện phụng ai là chủ, trước tình huống này ba đại phái sẽ không có ý kiến khác.
Một khi Hô Diên Vô Hận tuân Hạo Vân Đồ, kết quả của thái tử là hắn có thể tưởng tượng được.
Vì thế, liền xuất hiện một màn trước mắt.
Đưa mắt nhìn Hạo Vân Đồ một hồi, chợt liên tục cười lạnh:
“Xem ra nghịch tử ấy không thể thủ, chuẩn bị muốn chạy trốn rồi.
Thái giám dẫn đầu nói:
“Bệ hạ, nhanh lên đường đi, trì hoãn nữa, chúng ta giúp ngài lên đường thì khó coi lắm.
Thái giám hai bên lập tức tiến lên, vây quanh Hạo Vân Đồ.
“Quả thật là con trai tốt của trẫm.
Hạo Vân Đồ liên tục gật đầu, không nói nhiều, cũng biết mình không có lựa chọn nào nữa, Bị đám người cái dạng này vũ nhục, chi bằng bản thân mình cứ thoải mái, thích thú đưa tay bắt lấy lọ độc tửu vào tay.
Đúng lúc đang muốn uống vào, đột nhiên một đội nhân viên xâm nhập. Hô Diên Uy dẫn một đội Cấm Vệ quân vọt vào.
Hô Diên Uy sải bước đi vào, nhìn thấy vật trong khay, vết máu trên mặt chưa khô hẳn, gương mặt dữ tợn gầm lên:
“Các ngươi muốn làm gì?
Thấy thời khắc mấu chốt con rễ mình đến rồi, Hạo Vân Đồ cầm độc tửu trong tay, hứng thú nhìn.
Một đám thái giám lập tức hoảng hồn, thái giám cầm đầu vội nói:
“Đại thống lĩnh, chúng ta phụng mệnh làm việc. Ngài... ngài đừng làm khó chúng tiểu nhân a.
“Nói hươu nói vượn.
Hô Diên Uy đột nhiên giận dữ, bảo kiếm bên hông ra khỏi vỏ, một kiếm đâm vào đối phương phát ra tiếng kêu thảm thiết, liền ngã xuống đất.
Một đám Cấm Vệ quân mang đao thương liền xuất hiện, tru sát vài tên thái giám ngay tại chỗ.
Hô Diên Uy cho bảo kiếm vào bao, chắp tay nói với Hạo Vân Đồ:
“Mạt tướng đến chậm, khiến cho bệ hạ sợ hãi rồi.
Hạo Vân Đồ không biết là mình bị ảo giác hay không, phát hiện khí thế của con rể của mình không giống với trước nữa rồi:
“Mặt đầy huyết, vì sao thế, tự thân ra trận giết địch?
Hô Diên Uy cười ha hả một cách sung sướng:
“Bệ hạ coi trọng ta. Ta không có bản lãnh đó, phía ngoài đều là một số gia tướng trong nhà chỉ huy thay. Bọn họ đang soái lĩnh Cấm Vệ quân chống đỡ quân địch tấn công. Bọn họ đi theo cha ta nam chinh bắc chiến, trên người tuy có chút tàn tật, nhưng kinh nghiệm vẫn còn, mạnh hơn ta rất nhiều.
Hạo Vân Đồ cười ha hả:
“Ngươi thật ra thì cũng thành thật đàng hoàng một lần. Trẫm nhớ lần đầu tiên ngươi trở về từ chiến trường, thổi phồng ba hoa chích chòe đấy, khắc sâu ấn tượng a.
Hô Diên Uy nhất thời lúng túng:
“Bệ hạ, đây là đến lúc nào rồi, mau theo ta ly khai đi.
Hạo Vân Đồ nhìn độc tửu trong tay, chậm rãi nói:
“Những đầy tớ chó này mới vừa nói phụng mệnh làm việc, vì sao, ngươi không tin?
Hô Diên Uy gãi gãi râu quai nón, hai mắt xoay tròn:
“Ta là người hồ đồ, rất nhiều chuyện không làm rõ được, thường xuyên bị cha ta đánh gần chết, bệ hạ hỏi ta cũng như không.
Chính lúc này, một nữ thủ cầm bảo kiếm bay vút đến, chính là Hạo Thanh Thanh.
Được biết phải chuẩn bị rút lui, nàng chạy tới ngay lập tức, phát hiện ngay cả thủ vệ cũng không có thì kinh hãi, trực tiếp xâm nhập vào.
Nhìn thấy tình hình trong điện, lại thấy thái giám ngã chết, nhất là dải lụa trắng kia. Nàng ta lớn lên trong cung nên đoán được chuyện gì xảy ra, sợ hết hồn hết vía nói:
“Phụ hoàng, ngài không sao chứ?
“Ta không sao, được trượng phu con cứu được.
Hạo Vân Đồ nói một câu, tiếp tục nhìn chằm chằm vào Hô Diên Uy, hừ lạnh nói:
“Ta xem trong lòng ngươi rất rõ ràng, chỉ có điều không muốn nói ra. Nói đi, ngươi thống lĩnh Cấm Vệ quân, không đi chỉ huy Cấm Vệ quân ngăn cản quân địch, sao lại vừa vặn xuất hiện ở nơi này?
Hô Diên Uy cười hắc hắc một tiếng:
“Phụ thân truyền tin, muốn ta để phòng có người hại bệ hạ, nói trước mắt chỉ có ta là có thể khiến cho ba đại phái cũng kiêng kỵ, chỉ cần ta liều chết bảo vệ bệ hạ, ba đại phái cũng không dám dùng sức mạnh, trong cung không ai có thể gia hại bệ hạ. Ta không hiểu chuyện gì xảy ra, chiếu làm theo là được. Người phía dưới phát hiện mấy cẩu vật lén lút đấy, ta nghe tin lập tức chạy đến, có chuyện như vậy sao.
Lời hắn nói là thật, nhưng cũng không thật. Chuyện con trai giết lão tử, chuyện nội bộ trong hoàng gia hắn không muốn nhiều lời, có liên quan tới gia giáo của Hô Diên gia.
Ngược lại thì Hạo Thanh Thanh đang yên lặng rơi lệ, không biết nên nói gì cho phải. Ca ca muốn giết phụ hoàng, mưu triều soán vị thì thôi đi, thân ca ca của mình không ngờ lại muốn giết cha ruột của mình.
Bản tính của nàng vốn bốc đồng, không hiểu sao gần đây trở nên bi thương thích khóc thầm một cách dễ dàng vậy.
Hô Diên Uy nói mình không hiểu chuyện gì xảy ra. Thật sự không hiểu hay là giả vờ không hiểu, Hạo Vân Đồ không cần biết, nhưng Hạo Vân Đồ thì hiểu. Tề kinh bị mất, Hô Diên Vô Hận tay giữ đội ngũ chủ lực của Tề quốc liền thành là bài sau cùng của ba đại phái.