"Không có việc gì, không có việc gì." Thiệu Bình Ba khoát tay áo, đi tới bên ghế ngồi xuống, nhắm mắt tĩnh khí, gương mặt cũng căng thẳng.
Y cho rằng xảy ra chuyện như vậy Hiểu Nguyệt các sẽ không bỏ qua cho Ngưu Hữu Đạo, ai ngờ Hiểu Nguyệt các lại phát ra mệnh lệnh bảo vệ Ngưu Hữu Đạo.
Loại chuyện như vậy không hợp với lẽ thường, tuyệt đối sẽ không vô duyên vô cớ xảy ra, hắn tin tưởng phía sau chuyện này nhất định là Ngưu Hữu Đạo động tay động chân gì đó.
Mấu chốt là trên tay y không có quân bài để đối phó với Ngưu Hữu Đạo, Bắc châu và Nam châu có thể nói là nhất nam nhất bắc, ở giữa bị lãnh thổ yến quốc ngăn cách, muốn trực tiếp xuất binh đánh là không thể nào. Mà y ở dưới tu hành cũng không có thế lực gì để đối phó Ngưu Hữu Đạo, ở một mức độ nào đó Đại Thiện Sơn có thể ức chế hắn vọng động, y còn tưởng rằng lần này Ngưu Hữu Đạo chọc tới Hiểu Nguyệt các thì rất khỏ thoát khỏi phiền toái, ai biết sự tình thay đổi quá nhanh, hơn nữa còn thay đổi triệt để như vậy.
Hiện tại ngay cả Hiểu Nguyệt các cũng buông tay, khiến y bị đả kích nghiêm trọng, rõ ràng cho thấy Ngưu Hữu Đạo và hiểu Nguyệt Các đã đạt thành ước định nào đó.
Ngưu Hữu Đạo ở tề Kinh liên tiếp giải trừ nguy cơ, chạy thoát khỏi truy sát của Hiểu Nguyệt các, cướp chiến mã của y, hiện tại lại giải quyết xong chuyện của Hiểu Nguyệt các, mọi loại hành vi y đều không thể tưởng tượng nổi, chậm rãi mở hai mắt ra, ngửa mặt lên trời buông tiếng thở dài: “Người này quá nguy hiểm, quả thật là kình địch của Thiệu mỗ.”
Nói xong lời này, trong lòng lại có một tia bi thương, dưới tình huống thế lực của y không thể khống chế Ngưu Hữu Đạo, y phát hiện so với Ngưu Hữu Đạo, vốn dĩ mình sinh ra đã kém cỏi, y không phải người của giới tu hành, không có tiếng nói trong giới tu hành, không một ai muốn cùng y lui tới. Không giống Ngưu Hữu Đạo có thể mở rộng giao tiếp qua hai giới.
"Người này xác thực rất nguy hiểm." Tô Chiếu thần tình ngưng trọng gật đầu, biểu thị tán thành: "Nhưng mà ngươi cũng không nên quá lo lắng, chuyện chiến mã, cấp trên còn đang nghĩ biện pháp giúp ngươi, việc này dù sao cũng là do chúng ta làm lộ ra ngoài, hơn nữa thái độ cấp trên cũng một cửa ủng hộ ngươi."
"Chuyện chiến mã ta đã giải quyết rồi."
"Giải quyết rồi?"
“Ta tới Tề Kinh cũng là vì chuyện này, ta đã gặp Hạo Vân Đồ, hắn đồng ý để ta đưa ba vạn chiến mã xuất cảnh.”
“Vậy làm sao ngươi đưa về?”
“Ta cũng đã gặp qua Triệu Hoàng Hải Vô Cực, có Hải Vô Cực hỗ trợ, đã chọn lộ tuyến để ba vạn chiến mã đi qua nước Triệu một cách thông suốt.”
"..." Tô Chiếu không nói gì, cũng có thể nói là giật mình, giật mình vì khả năng của vị này, vô thanh vô tức liền giải quyết xong chuyện với triều đình hai nước, tốc độ cực nhanh.
Nàng rót chén trà đưa tới trước mặt hắn: "Lần này là chúng ta gây thêm phiền toái cho ngươi."
“Ngươi đã giúp ta quá nhiều.” Thiệu Bình Ba bưng trà làm dịu cơn ho, đặt chén trà xuống lại nói: “Còn có một việc cần ngươi giúp ta, Liễu nhi ở Tề Kinh không quen biết ai, ta chỗ này cũng không có thế lực nào giúp nàng, nàng về sau, dưới tình huống không có điều gì ảnh hưởng, ngươi tận lực hỗ trợ chiếu cố một chút...”
Tô Chiếu vô cùng kinh ngạc: "Liễu nhi cũng tới Tề Kinh?"
Thiệu Bình Ba lắc đầu: “Còn chưa, nhưng mà cũng sắp rồi, ta đã hương Hạo Vân Đồ cầu hôn, không bao lâu nữa Liễu nhi sẽ gả đến đây thôi.
Tô Chiếu kinh ngạc: "Ngươi muốn gả Liễu nhi làm phi tử cho Hạo Vân Đồ? Cái này... hậu cung của Hạo Vân Đồ giai lệ như mây, ngươi nói Liễu nhi làm sao chịu nổi?"
Thiệu Bình Ba bình tĩnh nói: "Ngươi hiểu lầm, là Hạo Chân, Hạo Chân tái giá!"
"..." Tô Chiếu nghẹn họng không nói gì, cấp trên coi như là ra sức ủng hộ vị này, sự tình không rõ nguyên do cũng nghĩ biện pháp giúp hắn làm, tổ chức trả giá lớn như vậy cũng không nói gì. Hiện tại rốt cuộc cũng hiểu được lí do vì sao vị này muốn giết chết Vương phi của Hạo Chân.
Chính là bởi vì hiểu mới nhịn không được có chút giận sôi nói: “Ngươi điên rồi sao, Hạo Vân Đồ không ngốc, Anh vương phi chân trước bị đâm, ngươi chân sau liền đem muội muội gả qua, chỉ sợ khó mà không nghi ngờ ngươi.”
Thiệu Bình Ba: “Ta là bởi vì con của hắn góa vợ mới cầu hôn, nếu hắn hoài nghi ta cũng không có cách gì khác. Một chút chứng cứ cũng không có, hoài nghi ta thì thế nào? Ngay cả khi biết mọi việc do ta chủ mưu thì làm sao? Ngươi yên tâm, thân là đế vương, chắc chắn sẽ không phân biệt thi phi đúng sai mà chỉ biết nhìn xem có lợi với hắn hay không, có thể nhắm một mắt mở một mắt mà bỏ qua cho chúng ta, ngươi lo lắng dư thừa rồi. Ngươi thấy kết qua rồi đấy, Hạo Vân Đồ đã đáp ứng hôn sự này.”
Tô Chiếu: “Hạo Chân thì sao?”
Thiệu Bình Ba: “Hạo Vân Đồ đã đáp ứng rồi, Hào Chân còn có thể cự tuyệt sao? Hắn dám cự tuyệt sao? So với những hoàng tử khác mà nói, hắn cũng không được Hạo Vân Đồ coi trọng, Hạo Vân Đồ là một vị vua kiệt xuất, có tài trí mưu lược, chỉ coi trọng nhi tử mình yêu thích hoặc có năng lực, Hạo Chân biểu hiện quá mức bình thường, vẫn luôn không lọt vào mắt Hạo Vân Đồ, từ thê tử được chỉ hôn cho Hạo Chân có thể nhìn ra, xuất thân tiểu lại, nhà mẹ đẻ không có chút thế lực nào. Hạo Vân Đồ căn bản không có chút trông cậy nào vào Hạo Chân, cũng không cho Hạo Chân bất kỳ hi vọng nào, chỉ mong muốn hạo Chân an phận một chút.”
Tô Chiếu lắc đầu: “Ta không tin gươi gả Liễu nhi cho Hạo Chân là do hắn an phận?”
"An phận?" Thiệu Bình Ba ha hả lắc đầu: "Mộc Tú bị Lâm Phong tiêu diệt, Hạo Vân Đồ là vị vua có tài trí mưu lược kiệt xuất, thời trẻ trung khoẻ mạnh, hắn khiến toàn bộ tề quốc cúi đầu xưng thần, có thể hô phong hoán vũ. Trong đám nhi tử, ai có thể chịu đựng uy phong của hắn? Trong lúc các hoàng tử giằng co cạnh tranh, nói cho cùng, là tranh giành quyền lực trong tay Hạo Vân Đồ. Không biết rằng sư tử vương không đến tuổi già lực suy, thì sẽ không giao ra quyền lực."
“Chiếu tỷ, ngươi cho rằng Hạo Chân thực sự hiền lành sao? Đó là một người bất động thanh sắc gây dựng lực lượng, tiến có thể công, lùi có thể thủ, đây mới thực sự là người thông minh, hắn biết rõ bây giờ vẫn chưa phải thời gian phát lực. Vị phu nhân kia của Hạo Chân không thể giúp Hạo Chân bất cứ việc gì, Liễu nhi thì khác, sau lưng nàng có người ca ca này, cưới Liễu nhi, điều đó có nghĩa là hắn có thể can thiệp vào một số tình huống quan trọng, ở một mức độ nào đó còn có thể tác động đến Hạo Vân Đồ. Phu nhân hắn chết, Hạo Chân hẳn nên cảm tạ ta, ta đã giúp hắn làm chuyện mà hắn không dám làm.”
Tô Chiếu âm thầm có cảm giác sợ hết hồn hết vía, nhè nhẹ cắn cắn môi: "Có chuyện chẳng biết có nên nói hay không."
Thiệu Bình Ba: "Cứ nói đừng ngại."
Tô Chiếu do dự một chút nói: "Có phải ngươi đã quên rồi không, Liễu nhi và Đàm Diệu Hiển hình như vẫn chưa kết thúc, gả cho Hạo Chân, Hạo Chân có thể hay không?"
Thiệu Bình Ba: “Ngươi quá lo lắng rồi, ta chỉ có một muội muội mà thôi, ta sẽ không bác đãi nàng, chỉ cần ta biểu hiện ra Liễu nhi có sức ảnh hưởng đối với ta, Hạo Chân nhất định sẽ đối xử tử tế với Liễu nhi. Nếu như còn một chút dấu vết nào ta cũng sẽ giải quyết một cách dễ dàng, ta sẽ nghĩ cách giúp Liễu nhi che giấu thật kỹ, sẽ không để cho Hạo Chân có khúc mắc gì.”
Tô Chiếu nhìn y, có chút không biết phải nói cái gì mới tốt.
Nếu nói là giết mẹ con Nguyễn thị vì có lý do bất đắc dĩ, là bị bức bách phải làm thế để giữ mạng thì nàng có thể hiểu được, nhưng hiện tại, nàng lại không muốn nghĩ tiếp nữa.
Nàng cũng không biết có phải vì mình theo An Thái Bình nên mới cảm thấy y có điều biến hóa, có mấy lời muốn nói lại thôi.
Nhưng cuối cũng vẫn không nhịn được mà hỏi: “Ngươi có cân nhắc cảm giác của Liễu nhi không? Chẳng lẽ muốn ép buộc nàng gả đi?”