Người của nước Triệu bị giết trong bí cảnh, không quan hệ tới người của Tứ Hải, người Tứ Hải chưa từng trêu chọc vào người nước Triệu, nhưng ba vị trưởng lão chủ sự của ba phái này đều bị Ngưu Hữu Đạo giết, Tứ Hải hy vọng kéo lên được lửa giận của họ với Ngưu Hữu Đạo, thuận lợi đạt mục đích hoá giải.
Ba vị Chưởng môn nghiêm mặt. Chưởng môn Lạc Hà Sơn Trang Tả Thừa Phong lạnh lùng nói: “Chúng ta không có hứng xen và chuyện này. Mời trở về đi!”
Phù Hoa không chịu từ bỏ: “Ngưu Hữu Đạo này giỏi nhất là châm ngòi ly gián, theo ta được biết, lần này nước Yến khai chiến với nước Triệu là do Ngưu Hữu Đạo bốc lên. Chẳng lẽ ba vị Chưởng môn không muốn tru diệt kẻ này?”
Không nhắc đến chuyện này thì thôi, nhắc tới, ba vị đều nổi điên. Đương nhiên họ muốn giết chết Ngưu Hữu Đạo, nhưng bây giờ không phải lúc.
Hiện giờ ba phái đã phái người đi tìm Ngưu Hữu Đạo, nhưng không phải để tính sổ với hắn, mà là để nhận lỗi.
Đối mặt với sinh tử tồn vong của nước Triệu, cũng là của mình, cơ nghiệp bao năm của ba phái lớn không thể bị huỷ hoại chỉ trong chốc lát như vậy được, họ đành phải cúi đầu, chuẩn bị thừa nhận là trưởng lão chủ sự của mình kiếm chuyện trước, làm sai trước.
Nếu bắt buộc, họ còn có thể công khai thừa nhận trước giới tu hành.
Chỉ cần Ngưu Hữu Đạo ngừng chiến, mọi sự đều dễ thương lượng!
Bọn họ cũng đi tìm bên Hiểu Nguyệt Các. Chỉ cần điền, mã dừng náo động, nước Triệu nguyện ý đồng ý cho họ tự nuôi binh trên phần đất đã chiếm được, cũng cam đoan sẽ không truy cứu bất kỳ hậu quả gì.
Nhưng Hiểu Nguyệt Các chỉ nghe một lát, chẳng buồn đàm phán với họ, rất kiên quyết với thái độ sẽ ra tay, không có gì để nhượng bộ hết.
Lúc này còn đi tìm Ngưu Hữu Đạo tính sổ sao? Tính cái rắm ấy! Chẳng lẽ họ định chặt đứt nốt tia hy vọng cuối cùng, để cho Ngưu Hữu Đạo ăn thua đủ với nước Triệu sao?
Ngươi muốn giết người ta sao? Người ta còn chẳng thèm đếm xỉa gì, giết ngươi trước ấy! Còn đàm cái khỉ gì?
Hiện giờ, để giữ nước Triệu, ngay cả Thái hậu nước Triệu Thương Ấu Lan cũng rời núi, một lão thái bà ngàn dặm xa xôi tới tận nước Yến giải thích.
Chưởng môn Tụ Tiên Giáo Mễ Mãn mặt mũi đen thui quát lên: “Cút!”
“…” Phù Hoa không nói được gì. Thái độ gì đây?
…
Trong cảnh nội nước Yến, trong rừng sâu núi thẳm có một vùng đất thê lương bị cỏ cây bao trùm, có thể nhìn ra được, trước kia đây là một ngôi chùa miếu gì đó.
Lãng Kinh Không, Phù Hoa, Đoạn Vô Thường đang ở trong đó, hoặc đứng hoặc ngồi.
“Tới!” Lãng Kinh Không chợt gọi, hai người khác quay sang nhìn, chỉ thấy một con phi cầm lướt qua trên trời, một người nhảy xuống, là Hồng Cái Thiên.
Đây là nơi họ hẹn gặp nhau.
Làm ra chuyện trong bí cảnh, bốn người bọn họ dẫn đầu có mắt không tròng bị người ta lừa gạt, không thoát được trách nhiệm, nên họ đành chịu trách nhiệm ra mặt bôn ba.
Bốn người tập trung đông đủ, Đoạn Vô Thường thấy Hồng Cái Thiên bèn hỏi: “Tình hình bên ngài thế nào rồi?”
Hồng Cái Thiên khoát tay: “Nói chuyện chỗ các ngươi trước đi đã.”
Lãng Kinh Không kể về chuyện ở nước Tống, sau đó nhắc lại chuyện ở nước Hàn, đều không thuận lợi, lại nói thêm: “Rõ ràng chúng ta đang giúp bọn họ tìm ra kẻ cầm đầu, Chưởng môn Bách Xuyên Cốc Âm Như Thuật không lĩnh tình thì thôi, vậy mà còn nghi ngờ chúng ta có tâm tư quỷ gì, nói có phải người Tứ Hải chúng ta thu lợi gì của nước Tống không.”
Đoạn Vô Thường cũng kể lại tình hình mình đến nước Tống và nước Tề. Phù Hoa kể chuyện mình tới nước Triệu và nước Vệ. Tóm lại, đều không thuận lợi.
Đoạn Vô Thường nói: “Đám gia hoả này xảy ra chuyện gì thế nhỉ? Chẳng lẽ bọn họ không muốn làm rõ kẻ cầm đầu hại chết nhiều người của mình như vậy là ai?”
Hồng cái Thiên cười ha ha tự giễu: “Xem ra Nghiêm Lập nói trúng rồi.”
Phù Hoa hỏi: “Có ý gì?”
Hồng Cái Thiên thở dài: “Ta vừa đi, vừa vặn gặp Chưởng môn Tử Kim Động của nước Yến, nghĩ thầm vừa vặn bớt việc, bèn kể lại chuyện gặp ba người, kết quả bị đánh ra. Về sau, Nghiêm Lập ra mặt “đưa tiễn” ta, nói rằng tên Ngưu Hữu Đạo này kết bái huynh đệ chẳng coi nghĩa khí ra gì đâu, nói hắn đã hẹn trước với mấy nước Yến, Triệu, Hàn, Tống, cùng tìm phiền phức với người Tứ Hải chúng ta. Mà chúng ta lại muốn bỏ đá xuống giếng…”
Gã thuật lại những gì Nghiêm Lập giải thích cho mình về tình hình bốn nước, nói tới quan hệ nhân quả mà bốn nước muốn cầu Ngưu Hữu Đạo sau chiến sự.
Ba người khác nhìn nhau, phát hiện mọi người ở hải ngoại mãi nên không nắm được tình hình ở lục địa.
“Nghiêm Lập tìm ta là muốn thuyết phục chúng tư đừng đi tìm Tấn, Vệ, Tề nữa, hy vọng mọi chuyện sẽ dừng lại ở đây, không hy vọng chúng ta tiếp tục tìm phiền phức với Ngưu Hữu Đạo nữa. Xem bộ dáng như vậy, là ông thực sự lo lắng Tấn, Vệ, Tề sẽ bị chúng ta thuyết phục. Nhưng nghe ý các ngươi, chẳng lẽ Tấn, Vệ, Tề cũng đã được hẹn trước?”
Phù Hoa nghi ngờ nói: “Ngài nói vậy, bốn nước Yến, Triệu, Tống, Hàn đều đang cầu Ngưu Hữu Đạo. Nhưng Tấn, Vệ, Tề đâu cần cầu hắn. Ba nơi này lại chẳng muốn tìm hắn tính sổ. Chuyện gì đã xảy ra?”
Mấy người nhìn nhau, nghĩ mãi mà không rõ.
Bọn họ nào biết, Ngưu Hữu Đạo vừa về đã gửi thư cho Tấn, Vệ, Tề, nội dung khác nhau, diệu dụng vô tận, kết hợp với Hiểu Nguyệt Các, hùng binh vừa ra, lập tức ổn định ba nhà này.
Nước Tấn muốn hợp tác thực hiện mưu đồ của mình, Vệ, Tề lại đang lo lắng Ngưu Hữu Đạo sẽ làm loạn.
Mấu chốt là hiện giờ mọi người cũng không ai biết rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra giữa Ngưu Hữu Đạo và Hiểu Nguyệt Các.
Ngưu Hữu Đạo đã dám bỏ qua ba phái lớn của nước Yến mà phái xuất binh đã chứng minh lực ảnh hưởng của hắn tới quân đội nước Yến, đây là mấu chốt rất quan trọng.
Một phong thư gửi cho nước Tống, để nước Tống hiểu ra trước đây mình đã tìm nhầm đối tượng. Tìm triều đình nước Yến, tìm ba phái lớn của nước Yến, thậm chí, tìm Thương Triều Tông cũng vô dụng. Ít nhất Ngưu Hữu Đạo hắn hoàn toàn có thể ngăn nước Yến xuất binh với nước Hàn, thử hỏi, làm sao nước Tống có thể tìm Ngưu Hữu Đạo gây sự chứ?
Phong thư gửi cho nước Hàn cưỡng chế nước Hàn dừng đánh nước Tống, không nghe sẽ để cho Bắc Châu phát binh tấn công nước Hàn. Hắn vừa ra khỏi bí cảnh đã uy hiếp nước Hàn. Tuy nước Hàn không tin đối phương dám đánh song song hai nước như vậy nhưng cũng không dám ép hắn chó cùng dứt giậu. Ngươi muốn giết người ta, thỏ gấp còn cắn người. Chỉ cần người của ba phái lớn nước Hàn không uống sai thuốc sẽ không có chuyện đi tìm Ngưu Hữu Đạo gây sự.
Về phần Tấn, Vệ, Tề, Hiểu Nguyệt Các xuất binh là mấu chốt quan trọng.
Vẫn là câu nói kia, con thỏ gấp còn có thể cắn người. Trước khi biết rõ tình hình, Vệ, Tề sẽ không dám ép Ngưu Hữu Đạo vào chỗ chết.
Nước Tấn thì bị một phong thư của Ngưu Hữu Đạo câu cho tâm thần dập dờn, lúc này, lại càng không có chuyện đi tìm hắn gây sự.
Thế cục biến hoá, nước Yến lúc này đang nóng lòng không đợi được, chỉ mong không có chuyện gì xảy ra với Ngưu Hữu Đạo.
Còn về nước Triệu, hiện giờ gặp ai cũng xem như đại gia, cầu Phiêu Miễu Các can thiệp, cầu Tề, Vệ xuất binh, cầu nước Yến hoà đàm, cầu Ngưu Hữu Đạo ngưng chiến, vân vân và vân vân, không dám đắc tội với ai, chỉ có chạy vạy khắp nơi mà cầu xin, mặc kệ người xung quanh có giúp một tay không, chỉ cần có thể có tác dụng. Đưa tiền tài, mỹ nhân đi khắp nơi.
Tình thế như vậy mà Tứ Hải lại muốn mời các nước đi tìm Ngưu Hữu Đạo tính sổ? Đương nhiên không thể thành công.
Qua chuyện này, Phù Hoa, Lăng Kinh Không, Hồng Cái Thiên, Đoạn Vô Thường khá kinh ngạc, phát hiện ra mình đã quá xem thường vị huynh đệ kết bái này rồi. Trước kia họ cũng từng nghe nói vài chuyện về Ngưu Hữu Đạo, nhưng không ngờ hắn lại có lực ảnh hưởng lớn như vậy với các nước.
Bốn người đều suy tư, không thể không cân nhắc lại quan hệ với Ngưu Hữu Đạo, vì dường như bây giờ họ mới thấy được giá trị lợi dụng của hắn.