Mục lục
Đạo Quân
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 165: Tra không có người này
Edit : Luna Huang

Huyện Đàn An, huyện thành nho nhỏ, thành quách cũ nát, chìm trong ánh chiều tà, khói bếp lượn lờ.

Trong phòng một khách điếm, Ngưu Hữu Đạo đang ngâm mình trong thùng tắm, cửa sổ mở toang, nằm ngắm mặt trời đang lặn, theo thường lệ bên cạnh có đặt một bầu rượu, một thanh kiếm.

Ánh trời chiều đỏ rực chiếu xuyên vào trong phòng, cũng nhuộm đỏ người nằm trong thùng tắm.

Có tiếng gõ cửa ‘cộc cộc’, kèm theo tiếng Hắc Mẫu Đơn vang lên, “Đạo gia!”

Ngưu Hữu Đạo: “Đang ngâm nước, không có việc gì gấp thì lát nữa nói.”

Két! Hắc Mẫu Đơn trực tiếp mở cửa đi vào, tiếng đóng cửa, rồi tiếng bước chân đi tới.

Ngưu Hữu Đạo thuận tay túm cái khăn lông trong giỏ bên cạnh kéo vào bồn phủ lên người, “Có chuyện gì liền đứng ở đó nói đi.”

Hắc Mẫu Đơn dạo bước đến bên cạnh thùng tắm, đi tới ngó ngó vào, phát hiện bị che không nhìn thấy cái gì, bèn khinh bỉ nói: “E thẹn còn hơn cả nữ nhân nữa.”

Ngưu Hữu Đạo cũng không co người lại, vẫn nằm ngâm mình như cũ, bình tĩnh nói: “Có chuyện thì nói đi, ngươi kiểu này ta không thích.”

Hắc Mẫu Đơn dời cái băng ghế ngồi xuống bên cạnh hắn, vén hai tay áo lên, với lấy mộ cái khăn lông khác, nhúng ướt, lau bả vai cho hắn, rồi đến cánh tay, “Hầu hạ ngươi cũng không thích sao?”

Ngưu Hữu Đạo nghiêng đầu liếc nhìn nàng một cái, hờ hững nói: “Tốt nhất ngươi vẫn nên chú ý quy củ một chút.”

Hắc Mẫu Đơn hỏi lại: “Ngươi có biết ta làm như vậy có ý vị như thế nào không? Làm như vậy ta giống như là có chút không biết xấu hổ phải không, bất quá nữ nhân cuối cùng vẫn phải cùng với một cái nam nhân mới là kết cục tốt nhất, ta xem trọng ngươi, nguyện ý một lòng một dạ đi theo ngươi, ta xem mình là người của ngươi, như thế ngươi cũng không vui sao? Đương nhiên, ta cũng hi vọng ngươi có thể xem ta là người của ngươi, xem như người một nhà, ta thích thấy bọn hắn hiểu lầm quan hệ giữa ta và ngươi, lời ta nói là thật lòng.”


Ngưu Hữu Đạo yên lặng một chút, mới hỏi: “Nhanh như vậy đã trở về, chuyện đó đã làm xong rồi?”

Hắc Mẫu Đơn đẩy người hắn thẳng lên chút, giúp hắn lau ở phía sau lưng: “Ngươi cũng quá coi thường ta, chút chuyện nhỏ này có thể gây khó ta sao? Cải trang cách ăn mặc xong, tìm mấy tên lười biếng, cho ít tiền, để bọn hắn chạy tới các nơi khác tự xử lý. Những tên lười biếng liền ưa thích việc nhẹ lấy tiền, thích làm loại chuyện không cần phí sức, ta nói làm tốt còn có thưởng, đương nhiên, thưởng là không thể nào có rồi, quay đầu chúng ta liền đi mất. Ta cùng đi theo sau trông chừng một hồi, mấy tên đó dựa theo lời ta nói đi mua mấy cái kẹo, dụ mấy tiểu hài chơi đùa, hiệu quả không tệ, mấy tiểu hài kia đi khắp đường phố ca hát sôi nổi lắm!”

Ngưu Hữu Đạo ừm.

Hắc Mẫu Đơn tròn mắt chớp chớp, “Dáng dấp Đường Nghi thật là xinh đẹp, muốn ngực có ngực, muốn eo có eo, muốn mặt có mặt, muốn khí chất có khí chất . . .”

Ngưu Hữu Đạo: “Chính là không có não.”

Hắc Mẫu Đơn: “Không có não vậy cũng phải xem là so với ai mới được, so với ngài có lẽ còn kém chút, nhưng nếu thật sự không có não, sao có thể quản được người của cả một môn phái đúng không? Không phải ai đều cũng có thể giống được như ngài, trong số những người ta đã gặp, ngài là người cực dị nhất á!”

Ngưu Hữu Đạo: “Ngươi muốn nói cái gì?”

Hắc Mẫu Đơn: “Nữ nhân xinh đẹp như vậy, làm sao nam nhân có thể không thích cho được, nếu ngài thật sự cảm thấy nàng ta ở bên cạnh Thiệu Bình Ba có nguy hiểm, không bằng mang đi cho rồi.”

Ngưu Hữu Đạo: “Ngươi nghe lén còn không ít nha.”

Hắc Mẫu Đơn: “Ngài cũng đâu có e ngại chúng ta đâu. Đạo gia, trong lòng ngài vẫn có nàng ta đúng không?”

Ngưu Hữu Đạo: “Ngươi suy nghĩ nhiều, nàng ta sống hay chết không liên quan gì đến ta.”

Hắc Mẫu Đơn: “Nói một nẻo nghĩ một đường, nhìn ra được, Thiệu Bình Ba theo đuổi nàng ấy, giống như làm cho ngài không cao hứng nhỉ.”

Ngưu Hữu Đạo: “Chẳng lẽ còn có thể cao hứng được sao? Mà chẳng liên quan gì đến cao hứng hay không cao hứng, tựu giống như một con chó đực, đi ngang qua nơi nào đó xịt một bãi nước tiểu, mặc kệ mảnh đất đó có phải là của mình hay không, có chó lạ xâm nhập, cũng sẽ sủa lên vài phát. Cảm xúc vẫn là bị quấy nhiễu đôi chút, ta cũng đang đau đầu chuyện này, vốn cho rằng không có quan hệ gì, đụng tới chuyện này xong, mới phát hiện cùng nàng có cái danh phận phu thê thật phiền phức, cảm giác có chút bị bó buộc, ta thật không muốn có bất cứ gì liên quan với nàng ta, nhưng vẫn bị liên lụy đến. Ngươi nói đi, nếu nàng ta có chuyện, ta quản hay không quản đây?”


Nghe hắn nói kiểu này, Hắc Mẫu Đơn đã hiểu, vị này thật sự là không có cảm giác gì với vị kia, bèn chậc chậc lưỡi nói: “Đây chính là giữa người với người có khác biệt, nam nhân của ta trước kia, coi như ta bị người kề đao trên cổ, đoán chừng cũng sẽ không thèm ngoái đầu nhìn lại một cái. Đạo gia, ngài cho phép ta nói vài lời, kỳ thật cái này cũng không có gì phải đau đầu cả, nếu biết nàng cần trợ giúp mà nói, có thể quản được liền thuận tay quản một chút, còn không biết mà nói, vậy liền không miễn cưỡng, cũng không cần cố hết sức, thản nhiên đối diện, đây mới thật là buông xuống, không cần tự khó xử chính mình!”

Ngưu Hữu Đạo: “Thản nhiên đối diện. . . Có chút đạo lý, ngược lại là cùng giống ta rồi.”

Hắc Mẫu Đơn: “Có thể nếu ngài thật sự cảm thấy Thiệu Bình Ba nguy hiểm mà nói, ta cảm thấy ngài hay là nghĩ biện pháp đưa nàng ấy rời khỏi Thiệu Bình Ba thì tốt hơn, nam nhân ta rất rõ, dáng dấp nàng xinh đẹp, sớm muộn muốn trở thành thịt trong miệng Thiệu Bình Ba, có chút thủ đoạn bàng môn tà đạo rất khó lòng mà phòng bị, trước kia ta đã ăn phải thua thiệt thế này rồi!”

“Về cái này trái lại ta không có lo lắng, chỉ cần Thiệu Bình Ba không làm gì được ta, thì cũng không dám động nàng. Cũng không phải do ta có thể chấn nhiếp được Thiệu Bình Ba, mà là dưới tình huống nàng chưa thoát khỏi mối quan hệ với ta, Thiệu Bình Ba sẽ không dám tùy tiện dùng thủ đoạn bàng môn tà đạo đối với nàng, thật muốn chọc giận người sau lưng Đường Nghi, vài tên pháp sư tùy tùng bên người Thiệu Bình Ba kia e là cũng không giữ được nổi cái mạng nhỏ của hắn nữa là! Từ góc độ nào đó tới nói, ta chỉ cần bảo vệ chính mình, cũng chính là bảo vệ Đường Nghi rồi.”

Hắc Mẫu Đơn kề miệng sát tai hắn nói, “Là Triệu Hùng Ca a?”

“Làm sao ngươi biết?” Ngưu Hữu Đạo quay qua nhìn, lúc ở phòng bếp nhắc tới cái tên này, nói rất khẽ mà.

Hắc Mẫu Đơn: “Triệu Hùng Ca vốn là khí đồ(đệ tử bị bỏ rơi) của Thượng Thanh tông a! Ta nghe nói lúc mà Lưu Tiên tông tập kích Thượng Thanh tông, ngay cả bản thân Triệu Hùng Ca còn chưa có lộ diện, chỉ là tọa kỵ của hắn xuất hiện, liền dọa cho Lưu Tiên tông hoảng hốt trở ra, thậm chí trưởng lão Lưu Tiên tông phải tự đoạn một tay để tạ tội. Thượng Thanh tông ngoại trừ Triệu Hùng Ca ra, còn có ai có thể làm cho chư hầu một phương ở bên người có cao thủ nhiều như mây lại kiêng kị sợ hãi? Thực lực đến độ như của Triệu Hùng Ca này, rất đáng sợ, thiên quân vạn mã cũng ngăn không được!”

Ngưu Hữu Đạo: “Triệu Hùng Ca xuất ra từ Thượng Thanh tông, thực lực nhưng vượt xa khỏi phạm vi Thượng Thanh tông có thể dạy dỗ, chỉ sợ tổ sư khai sơn của Thượng Thanh tông cũng không phải là đối thủ của hắn, cái này có chút không bình thường, ngươi có nghe nói qua vì sao hay không?”

Hắc Mẫu Đơn: “Không rõ nữa, cái này xác thực không bình thường, đoán chừng là gặp được cái kì ngộ gì ngoại nhân không biết đi.”

Ngưu Hữu Đạo bỗng quay đầu lại hỏi: “Ngươi vừa mới nói ngươi ăn phải thua thiệt do bị trúng bàng môn tà đạo hả?”

“Đạo gia, ngài đang bóc lại vết sẹo của ta a!” Hắc Mẫu Đơn than thở, duỗi ba ngón tay giơ lên trước mặt hắn, “Ba lần, bị người hạ dược ba lần!”

Ngưu Hữu Đạo: “Là một người, hay là ba người?”

Hắc Mẫu Đơn dùng sức xoa xoa lưng của hắn, “Ba người khác nhau, có hai lần là không cẩn thận bị người hạ dược. Còn có một lần là ta không thể trêu vào, sợ chết, không dám phản kháng, bị người tươi sống chơi vài ngày mới buông tha, lúc ấy rất thảm, đến nay nghĩ lại mà kinh.”


Ngưu Hữu Đạo: “Ngươi không có báo thù sao?”

Hắc Mẫu Đơn: “Về sau ta tụ tập mấy người Đoàn Hổ, tìm được một đứa, làm thịt một, một đứa khác thì không đến phiên chúng ta động thủ, nghe nói bị người khác giết rồi. Còn người nọ thì ta không chọc nổi, như cũ vẫn là không thể trêu vào, nào dám tìm người ta báo thù chứ, hiện tại ngẫm nghĩ, có thể bảo trụ được tính mệnh cũng đã không tệ rồi, sự tình đã qua, vấp ngã một lần khôn lên một chút, về sau tự mình cẩn thận một chút là được.”

Ngưu Hữu Đạo hơi nhíu mày, “Là ai mà không chọc nổi, nói nghe một chút.”

Hắc Mẫu Đơn: “Được rồi, không muốn nhắc tới hắn, nói cũng vô ích, chúng ta không thể trêu vào.”

Ngưu Hữu Đạo: “Ừm, chờ ngươi cảm thấy cơ hội thích hợp rồi nói sau, ta xem thử coi có thể giúp ngươi báo mối thù này hay không!”

“Tâm ý ta nhận, không cần đâu, đều đã qua.” Hắc Mẫu Đơn đầy cay đắng lắc lắc đầu.

Ngưu Hữu Đạo cảm thấy trong giọng nói của nàng nặng trĩu, bèn cười ha ha nói: “Ánh mắt tên kia bị gì á, ngươi đen như thế mà cũng có hứng thú?”

Hắc Mẫu Đơn trừng hai mắt lên, đột nhiên đưa tay vào trong nước chộp lấy, kéo cái khăn Ngưu Hữu Đạo đang che trên người một phát.

Ngưu Hữu Đạo câm nín, cúi đầu xuống nhìn thoáng qua chỗ không còn gì che đậy dưới nước, dù vậy vẫn cứ ngồi im không nhúc nhích.

Hắc Mẫu Đơn quang minh chính đưa hai mắt ra ngó, mặt không biểu cảm, da mặt đỏ lên, ném cái khăn trên tay xuống lại.

Ngưu Hữu Đạo chầm chầm trải cái khăn ra đắp lên che lại, “Ngươi nhàm chán lắm phải không?”

Hắc Mẫu Đơn: “Sao, cảm thấy bị thua thiệt? Nếu không ta cũng cởi hết chui vào tắm với ngươi ha? Dáng dấp ta có tệ như vậy sao? Cũng chỉ có da thịt hơi đen chút, mặt mũi cũng không tồi, ngươi là chưa từng thấy qua đâu, trên người của ta kỳ thật rất có diệu.”

Ngưu Hữu Đạo: “Ngươi đây là đang câu dẫn ta sao?”

Hắc Mẫu Đơn: “Ta nói rồi, nếu ngươi muốn, tùy thời.”

Ngưu Hữu Đạo khẽ lắc đầu: “Nói mấy cái này không có ý nghĩa, ngươi hãy nghe cho kỹ đây, từ khi ngươi bắt đầu đi theo bên cạnh ta, liền định sẵn là không có khả năng xảy ra chuyện đó.”


Hắc Mẫu Đơn hắt nước lên người hắn, tiếp tục lau, “Vì cái gì? Trong mắt ngươi ta thật sự nhìn chán vậy sao? Ta đã nói, ta tự nguyện, cũng không quấn lấy ngươi, chỉ là muốn có chút cảm giác an toàn thôi.”

Ngưu Hữu Đạo: “Không phải chán hay không chán, ta sẽ không động vào nữ nhân làm việc bên người ta, thỏ không ăn cỏ gần hang, gặm cỏ bên cạnh hang ổ, cửa hang bị lộ ra liền phiền phức.”

Hắc Mẫu Đơn nhếch miệng giễu, “Thịt đưa đến miệng mà không ăn chính là kẻ ngu! Tuổi còn trẻ, sống như ông cụ non vậy là có ý gì? Như Đường Nghi mà ngươi cũng không thích, làm sao cảm giác như ngươi không có hứng thú với nữ nhân ý nhỉ, nói thật đi, có phải hay không về phương diện kia của ngươi không được?”

Ngưu Hữu Đạo nhắm mắt không nói, nói cái này là nói không thắng nàng, nữ nhân khóc sướt mướt ở khách sạn Yêu Nguyệt đâu mất rồi? Thua với nàng . . .

Phủ thành Bắc Châu, nhóm Thiệu Bình Ba ‘ù ù’ phóng ngựa vào thành, thủ vệ ở cửa thành đứng trang nghiêm hai bên chào, không người dám cản.

Một đường chạy thẳng tới ‘Lăng Ba phủ’, là phủ đệ riêng của Thiệu Bình Ba, một nhóm nhảy xuống ngựa đi vào.

Quản gia Thiệu Tam Tỉnh đã đứng ở cửa ra vào nghênh đón, vẻ tươi cười hơi chút gượng ép, “Đại công tử bôn ba đường dài, một đường vất vả rồi.”

Thiệu Bình Ba liếc nhìn sắc mặt của hắn, tiếp tục bước nhanh đi vào, áo choàng sau lưng bay bay, đi thẳng đến chính sảnh.

Trên đường đi vào một tu sĩ đưa tay ra tiếp một con Kim Sí, rút mật tín trong ống dưới chân nó nhìn qua xong, bước nhanh chân đuổi kịp Thiệu Bình Ba, “Đại công tử, phía Triệu Kinh bên kia truyền tin tức tới, tra hỏi qua, bên người Gia Cát Tầm căn bản không có ai gọi là Trương Tam, cũng đã xác minh, bên người Gia Cát Tầm cũng đích xác không có tu sĩ nào trẻ như vậy, kết quả là tra không có người này!”

Cùng tiến vào trong chính sảnh ba người Đường Nghi nghe thấy lặng lẽ liếc nhau một cái.

Thiệu Bình Ba đi tới thủ vị, cởi áo choàng ra đưa cho quản gia, quay người ngồi xuống nghiêm chỉnh, bỗng liếc quản gia một chút, “Có việc gì thì nói đi.”

Quản gia Thiệu Tam Tỉnh ngập ngừng muốn nói lại thôi, nhìn những người khác một chút, cuối cùng vẫn lấy một trang giấy từ trong tay áo ra, hai tay dâng lên, để hắn tự xem.

Thiệu Bình Ba đưa tay nhận lấy, trước nhìn sắc mặt của lão, sau đó mới từ từ nhìn xuống trang giấy, chầm chậm đọc lên: “Bắc Châu Vương, Bắc Châu Vương, một viên đường í một viên đường. Thượng vô nại, hạ vô phương, hai viên đường í hai viên đường. Vân Giả Vương, Ba . . .”

Giọng đọc đột ngột im bặt, con ngươi bỗng co rụt lại, bàn tay đặt trên đầu gối chớp mắt nắm chặt lại thành nắm đấm, vẻ mặt căng cứng.

(Luna: Anh thịt kho đương nhiên thích ăn thịt rồi, chỉ là ăn đến nghiện không nghĩ đến bị người ta hất nồi thịt đi còn không biết là ai làm háhá)

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK