Chỉ có Hô Diên Uy là bạnh cằm nhìn thủ hạ đánh người.
Đằng sau, một người tiến lên bên cạnh y, thấp giọng nhắc: “Tam công tử, dạy bảo một chút là được rồi, ta đã thấy người nói câu “Hiểu lầm” kia, là cháu ngoại trai của Giám sát tả sử.”
Hô Diên Uy hơi nhướn mày. Giám sát tả sử là một trong những Ngự sử trung thừa, là trợ thủ của Đại tư đồ, tuy không có đại quyền, nhưng có trách nhiệm và quyền hạn kết tội bách quan, nếu đánh chết thật, sợ là sẽ gặp phiền phức. Y bèn quát lên: “Vứt xuống hồ nuôi cá đi!”
Bảy tám người vây đánh nghe vậy mới dừng tay, khiêng ba người kia ném thẳng vào trong hồ đánh tùm một cái, bọt nước văng lên tung tóe.
Ba ngươi lóp ngóp dưới nước một hồi cũng không dám lên bờ, chỉ chật vật chạy trốn gần bờ.
Hô Diên Uy nhảy xuống ngựa, đi tới bên cạnh Viên Cương, hỏi: “An huynh, xảy ra chuyện gì vậy?”
“Không có gì…” Viên Cương kể lại đại khái chuyện vừa rồi. Hiện giờ ở nước Tề, tên của hắn ta là An Thái Bình.
“…” Hô Diên Uy trợn mắt há mồm, dở khóc dở cười chỉ chỉ tỳ nữ sau lưng hắn ta: “Chỉ vì một nữ tử thanh lâu, đáng sao? Người ta bỏ tiền ra mua nụ cười, ngươi cản người ta làm gì?” Y quay lại nhìn ba người đang liều mạng lết trong hồ, thở dài: “Xem ra vừa rồi ta sai thật rồi!”
Theo quan niệm của y, cũng không thể nói là của y, là quan niệm của phần lớn người thời này, nữ tử thanh lâu vốn là để làm chuyện này mà, hầu hạ người ta là thiên kinh địa nghĩa, nói cái gì tôn nghiêm không phải là chuyện cười sao? Chuyện như vậy mà cản người ta, y cảm thấy mình vô lý thật, là mình có lỗi với ba vị kia, đánh người ta lại càng vô lý.
Viên Cương cũng lười lý luận với y. Hắn biết, thế giới quan khác nhau quá xa, không thể nói thông được.
Hô Diên Uy cũng lười lý luận với hắn ta: “Được rồi, An huynh là người thẳng thắn, nói cái này với ngươi cũng vô dụng.”
Viên Cương quay người lại nói với tỳ nữ kia: “Nếu không muốn làm nghề này thì đừng có làm.”
Tỳ nữ kia có vẻ vẫn còn sợ hãi, ngơ ngác nhìn Viên Cương.
Viên Cương lại bổ sung thêm một câu: “Ta chuộc thân cho ngươi, tiền chuộc thân hết bao nhiêu?”
Hắn ta nói vậy là vì vừa rồi thấy nàng không muốn bán da thịt vì tiền, nếu nàng đã có tự trọng, hắn ta cũng đành lòng nhìn nàng trong hố lửa.
Hô Diên Uy không biết chuyện, nghe vậy sững sờ, hồ nghi hỏi: “An huynh, ngươi thích cô nương này sao?”
Trong khoang thuyền, Tô Chiếu và Tần Miên cũng nhìn nhau.
Tỳ nữ kia không biết trả lời Viên Cương thế nào, Hô Diên Uy đã nói chen vào: “An huynh, ngươi nói chuyện chuộc thân với nàng thì có ích lợi gì, a….” Y liếc nhìn chiếc thuyền có treo đèn lồng ghi chữ “Bạch Vân”: “Đến tìm Tần ma ma nói mới được.”
Y vừa nói xong, một nữ từ cầm quạt tròn xuất hiện ở đầu thuyền uyển chuyển hỏi: “Ai gọi ta đó?”
Mọi người quay đầu lại, Hô Diên Uy cười ha ha: “Nhắc đến Tần ma ma, Tần ma ma liền tới. An huynh, huynh nói chuyện chuyện chuộc thân với nàng ta đi.” Y vỗ vỗ vai Viên Cương, chỉ chỉ Tần Miên phe phẩy quạt đứng trên đầu thuyền.
Dứt lời, y đi trước, nhảy thẳng lên thuyền, giữa ban ngày ban mặt, trước mặt bao nhiêu người, đưa tay sờ sờ mông Tần Miên, có thể thấy y cũng là khách quen của Bạch Vân.
Tần Miên cười khanh khách uốn éo thân thể, đưa quạt tròn chặn lại, không chút biến sắc mà tách ra: “ Tam thiếu gia, sao ngài rảnh rỗi chạy đến đây chơi vậy?”
Hô Diên Uy không chiếm được tiện nghi không chịu bỏ qua, Tần Miên hết cách, cuối cùng đành để cho y bóp mông mấy cái mới đẩy ra.
Sờ được tú bà, Hô Diên Uy mới nhíu mày nói: “Ta nói này, Tần ma ma, người của ngươi gặp phiền phức ngươi không ra mặt, còn trốn xem trò vui là sao? Ngươi mà đứng ra, mấy tên kia dám không nể mặt ngươi sao?”
Tần Miên thở dài: “Người có tiền đều là đại gia, ngài bảo ta làm sao bây giờ?”
“Dễ làm!” Hô Diên Uy chỉ chỉ Viên Cương dưới thuyền: “Huynh đệ này của ta muốn chuộc thân cho cô nương kia, ngươi ra giá đi!”
Tần Miên lắc đầu: “Đây là nha hoàn trong nhà, không bán!”
“Vậy là ngươi không nể mặt ta rồi! Tần ma ma, nếu hôm nay ngươi không đưa người cho người ta, ta sẽ không đi đâu.” Hô Diên Uy bỏ lại một câu, nghênh ngang xoay người đi vào trong khoang thuyền, xem chừng chắc chắn hôm nay sẽ ăn vạ ở đây.
Y vừa vào trong khoang thuyền, toàn thân lập tức cứng lại. Viên Cương thấy vậy cũng đi vào theo, thấy trong khoang thuyền có một nữ tử mặc áo trắng đang cầm sách ung dung lật xem, có vẻ rất tập trung, nhàn tĩnh, thân thể đầy đặn mềm mại, khuôn mặt kiều mị, da thịt trắng như sứ phủ men, là một mỹ nhân thực sự.
Tầm Miên đi vào, gọi: “Đông gia, khách tới.”
Tô Chiếu ngẩng đầu nhìn, đôi mắt sáng như nước nhìn Viên Cương, thân thể và khí chật của người nam nhân trước mắt này khiến cho nàng có cảm giác gì đó khó mà nói ra được.
Hô Diên Uy cười gượng chắp tay chào: “Hóa ra là Tô lão bản, không ngờ Tô lão bản đang ở trên thuyền, tự tiện xông vào, quấy rối nhã hứng của Tô lão bản rồi, thực mạo muội.”
“Hóa ra là tam thiếu gia Hô Diên gia. KHông sao, không sao.” Tô Chiếu mỉm cười gật đầu, lại nhìn sang Viên Cương hỏi: “Vị này thật lạ, không biết là đại thiếu nhà ai?”
Hô Diên Uy vội giới thiệu: “Đây là huynh đệ ta, An Thái Bình!”
Tô Chiếu “Ồ” một cách sâu xa, hỏi: “Hai vị công tử lên thuyền có chuyện gì muốn dặn dò?”
“Cái này…” Hô Diên Uy gãi gãi đầu, ấp úng.
Viên Cương hơi kinh ngạc liếc nhìn y.
“Bọn họ muốn chuộc thân cho Quyên Nhi…” Tần Miên lại gần kể lại đại khái chuyện vừa rồi.
Tô Chiếu gật đầu, cười nói: “Đây là nha hoàn được dạy dỗ để dùng, không có chuyện chuộc thân, sợ là khiến cho tam thiếu gia mất hứng rồi.”
“Không sao, không sao, không thích hợp thì thôi. A, Tô lão bản bận bịu, chúng ta không quấy rầy nữa. Cáo từ!” Hô Diên Uy xua tay, kéo cánh tay Viên Cương lôi hắn ta đi.
“Tần ma ma, tiễn hai vị công tử giúp ta.”
“Vâng!” Tần Miên đi theo ra ngoài.
Rời thuyền, Hô Diên Uy không nhịn được mà hỏi: “Tần ma ma, sao Tô lão bản lại đến đây rồi?”
Tần Miên thở dài, nhìn sang quán đậu hũ chép miệng: “Không phải nghe nói có thứ đồ hay mới lạ muốn đến thử sao. Ai biết nháo thành ra như thế.” Bà ta chỉ xuống một đống nát bét dưới đất.
Hô Diên Uy vỗ ngực nói: “Cái này thì dễ thôi, Tần ma ma cứ vào nhắn Tô lão bản chờ một lát, sẽ có người đưa thứ này đến cho Tô lão bản. Chỉ cần Tô lão bản không chê, coi như ta mời khách.”
Tần Miên cười khanh khách: “Vậy cũng được sao? Vậy ta xin cám ơn trước!”
Hô Diên Uy cũng vui cười hớn hở kéo Viên Cương đi, chỉ thủ hạ dặn tới quán lấy một suất đậu hũ đến.
Đi xa một chút, Viên Cương hỏi: “Hô Diên huynh, sao ta thấy ngươi có vẻ sợ nữ nhân trên thuyền?”
“Không phải sợ, mà là không muốn trêu chọc vào nàng. Người đẹp như thế, lại có thể kinh doanh thanh lâu lớn nhất Kinh thành có thể là người bình thường sao? Nữ nhân này không phải nam nhân nào cũng chạm vào được đâu, là Tây Viện Đại Vương độc chiếm, ai dám làm xằng bậy với nàng thường đều chết mà không rõ nguyên nhân. Nếu nàng không đồng ý cho chuộc thân thì thôi, ngươi cũng đừng cố chấp, không dễ trêu đâu.” Hô Diên Uy thấp giọng nhắc nhở vài câu.
Viên Cương còn muốn nói gì đó nữa, nhưng nghĩ đến muc đích của chuyến đi này, lại nhớ lại vừa rồi người trong thuyền nói nàng kia chỉ là nha hoàn, không phải bán mình, cũng chỉ đành trầm mặc.
“Ngươi không sao chứ?” Hô Diên Uy chỉ chỉ mấy chỗ quần áo bị đánh rách trên người hăn ta.
“Không sao!”
“Cũng phải, ngươi da dày thịt béo!”
Trong khoang thuyền, cách bức rèm che, Tô Chiếu nghiêng mắt nhìn theo bóng lưng Viên Cương rời đi.
Tần Miên quay lại, đi tới bên cạnh, cũng nhìn ra ngoài cửa sổ, chẹp miệng: “Thân thể này đúng là nam nhân mà.”
Bà ta nói vậy giống như nói nam nhân khác đều không giống nam nhân vậy.
“An Thái Bình!” Tô Chiếu lẩm bẩm, nói: “Tra người này một chút!”
Tần Miên đáp: “Thuộc hạ chưa gặp người này bao giờ, nhưng tên tuổi cũng đã điều tra!”