“Nàng cũng là người thông minh, nàng có nghĩ qua cảm thụ của hắn hay không. Hắn nếu không thích nàng, cưới nàng, cũng chưa hẳn là nơi chốn mà nàng cần.
Lữ Vô Song nói:
“Thiên hạ bao nhiêu anh hùng hảo hán ta đều có thể giẫm đạp dưới chân, ngươi cho là hắn có thể cao minh đi nơi nào hay sao? Ngươi yên tâm, đây không phải là những chuyện khác, trở thành vợ chồng, sẽ không có cách đêm thù đấy. Nếu ngay cả hắn đều bắt không được, ngươi nói ta thông minh là đang châm chọc ta. Hắn muốn thục nữ, ta có thể biến thành thục nữ, hắn muốn dâm phụ, giữa vợ chồng không làm sao cả, ta cũng làm được, tóm lại ta sẽ khiến hắn hài lòng đấy. Điều này với ta mà nói không coi là việc khó khăn gì.
“Ngươi nghĩ quá nhiều lo lắng vớ vẩn, ta cũng không sợ, ngươi sợ cái gì? Hắn cưới ta, là phúc khí của hắn, chẳng lẽ không đúng sao? Về phần Phùng Quan Nhi đó, ngay cả tư cách làm đối thủ cạnh tranh của ta cũng không có, không cần để ý. Ngươi cũng không cần đi quản Phùng Quan Nhi gì cả, việc nhà của ta sẽ do ta tự xử lý, sẽ cho mọi người một lời đáp hài lòng, sẽ không tùy tiện khiến cho nữ nhân bắt gà đuổi chó không yên, ít nhất sẽ không để cho Viên Cương có ý kiến gì.
“Viên Cương cũng không có ý kiến, ta xử trí như thế nào Phùng Quan Nhi kia. Xem ra ngươi cũng sẽ không có ý kiến gì chứ hả?
“....
Ngưu Hữu Đạo không ngờ lại không lời chống đỡ. Nữ nhân có thể nói chuyện thành như vậy, hắn cũng là đầu gặp được.
Không có cách, đời trước cũng chưa gặp gỡ qua nữ nhân sống mấy trăm năm, thật sự không biết cảm tình trên mặt của người như thế là thứ ý nghĩ gì.
Lữ Vô Song nâng khẽ mắt xem xét phản ứng của hắn, tiếp tục thưởng thức trà.
Chính lúc này, Quản Phương Nghi vội vã đi tới, thấy Lữ Vô Song cũng có mặt, lúc này dừng bước, cho Ngưu Hữu Đạo một cái ánh mắt.
Lời của đối phương, Ngưu Hữu Đạo cũng đích thật là cần tiêu hóa một chút, hắn liền nói với Vân Cơ:
“Trước tiên đưa nàng ta đi xuống nghỉ ngơi đi.
Không đợi Vân Cơ lên tiếng, Lữ Vô Song đã rất tự giác đứng lên, vào lúc nàng ta đi ngang qua cạnh Quản Phương Nghi, hơi gật đầu chào hỏi, tới thác thân mà qua, đã đi ra.
Ngưu Hữu Đạo nhìn theo bóng lưng nàng ta rời đi, nhíu lông mày, phát hiện cục diện dường như có chút đảo lộn rồi, là ai thuyết phục ai đây?
Đợi người đã đi xa, Quản Phương Nghi mới lên tiếng nói:
“Đạo gia, đã xảy ra chuyện rồi.
Ngưu Hữu Đạo uống trà chậm rãi:
“Chuyện gì?
Quản Phương Nghi đáp:
“Quận chúa dẫn Ngân nhi đến rồi, nói muốn gặp Vương Khiếu.
Ngưu Hữu Đạo thần tình cứng đờ, lập tức không có tâm tư uống trà nữa, đặt chén trà xuống, buông tiếng thở dài:
“Tên hám ăn ơi là tên hám ăn, biết ngươi không đáng tin cậy mà, không nghĩ tới nhanh như vậy liền bán đi lão tử rồi!
Quản Phương Nghi than thở, ai nói không phải chứ. Mặc dù có chuẩn bị tâm tư, coi như là chuyện trong dự liệu, nhưng mà vẫn không nghĩ tới có thể nhanh như vậy, ngay cả nửa ngày cũng chưa trôi qua. Ngân nhi này đích thật rất không đáng tin cậy. Nàng ta bèn cất tiếng hỏi:
“Làm sao bây giờ?
Ngưu Hữu Đạo đáp:
“Còn có thể làm sao? Biết đều biết rồi, dù có trốn trốn tránh tránh cũng không có ý nghĩa nữa, cho mời đi.
Quản Phương Nghi thử hỏi một câu:
“Ngươi không sợ sao?
Ngưu Hữu Đạo lập tức tức giận nói:
“Ta sợ cái gì? Ta có gì phải sợ? Đi thôi, có một số việc ta cũng đang muốn hỏi nàng ta một chút.
Mạnh miệng ha! Quản Phương Nghi nói thầm trong lòng một câu, không nói nhiều, xoay người đi.
Hai người họ ra mật thất, qua mật đạo, đi ra đình viện phía ngoài.
Thương Thục Thanh đứng dưới trăng sao, chờ trong sân, rất khẩn trương. Nàng ta thấy Quản Phương Nghi xuất hiện lần nữa, lại khẩn trương trong lòng bàn tay đổ mồ hôi, nắm chặc không buông tay của Ngân nhi.
“Quận chúa, đi theo ta.
Quản Phương Nghi đi tới, đưa tay mời.
Thương Thục Thanh bảo sao nghe vậy gật đầu, đi theo, kết quả phát hiện vẫn là đi tới chỗ ở của Quản Phương Nghi, lúc này cất tiếng yếu ớt:
“Hồng tỷ, ta muốn gặp mặt Vương Khiếu tiên sinh.
Ý tứ muốn đi tới bên Vân Cơ.
Quản Phương Nghi thở dài:
“Muội tử, là gặp Vương Khiếu, người ta nói, ở chỗ này của ta gặp nàng.
Thương Thục Thanh lúc này không nói, vừa khẩn trương lại lo lắng, vạn nhất bản thân mình phán đoán sai lầm, tên Vương Khiếu kia không phải Đạo gia làm sao bây giờ?
Hai người được Quản Phương Nghi trực tiếp dẫn vào gian phòng của mình, chỉ thấy Quản Phương Nghi lấy một tấm vải che, cười nói với Ngân nhi:
“Ngân nhi, chúng ta chơi một trò chơi được không?
Ngân nhi gương mặt khinh bỉ nhìn nàng ta, không để ý.
Quản Phương Nghi lúng túng, lại không tiện miễn cưỡng, mấu chốt không dám mạnh bạo với tên tham ăn này. Nàng không làm gì khác hơn là rỉ bên tai Thương Thục Thanh nói:
“Làm phiền quận chúa che mắt nàng ấy lại.
Thương Thục Thanh hồ nghi không hiểu, có vẻ như đang hỏi, có cần thiết này sao?
Quản Phương Nghi gật đầu, "Quận chúa làm theo là được.
Làm như vậy cũng là không có cách, thật sự Ngân nhi rất không đáng tin cậy, nếu để cho Ngân nhi thấy lối vào của mật đạo, đã biết phương thức tìm Ngưu Hữu Đạo, sau này không có người kiềm chế năng lực hơn nữa thẳng thắn đột nhiên xông đến tìm Ngưu Hữu Đạo làm sao bây giờ? Không thể để cho tên tham ăn này biết được đường đi.
Nàng ta nắm giữ sự việc đã nhiều năm như vậy, không đến nổi ngay cả chút phòng bị hậu hoạn này cũng không biết.
Thương Thục Thanh bất đắc dĩ, không làm gì khác hơn là lừa gạt Ngân nhi, lời của nàng vẫn có tác dụng. Nàng thuận lợi che mắt của Ngân nhi, dắt tay nàng bé đi theo Quản Phương Nghi.
Bức tường tủ được đẩy ra, lộ ra một cửa vào của mật đạo, tiến vào mật đạo, phát hiện trong mật đạo còn có mật đạo ẩn giấu.
Đợi cho nhóm người cuối cùng xuất hiện trong mật thất, Thương Thục Thanh nhìn thấy người nam nhân ngồi ngay ngắn sau bàn thưởng thức trà, chính là vị Vương Khiếu kia.
Thương Thục Thanh vô cùng khẩn trương, nhìn lại hoàn cảnh trong mật thất. Trên tường treo không ít bản đồ, còn có bản đồ của Thánh Cảnh mà nàng ta chưa thấy qua.
Quản Phương Nghi bỏ qua một bên hai người, đi tới một bên đứng vững, ánh mắt nhìn chung quanh, cũng không biết hai người này hội kiến sẽ xảy ra chuyện gì.
“Nghe nói quận chúa muốn gặp ta?
Ngưu Hữu Đạo kìm nén cổ họng, chỉ dùng thanh âm của Vương Khiếu, chưa đến một bước cuối cùng, theo bản năng vẫn muốn có thể giấu diếm thì cứ giấu diếm.
Thương Thục Thanh bỏ tay của Ngân nhi ra, nửa ngồi hành lễ:
“Bái kiến tiên sinh.
“Không cần đa lễ!
Ngưu Hữu Đạo đưa tay tương thỉnh, mời đối phương ngồi đối diện.
Nhưng Ngân nhi nghe được thanh âm khác, lại không còn bị dắt tay nữa cũng không khách khí, giơ tay lên một phen kéo xuống vải che trên mắt, hồ nghi nhìn chằm chằm Ngưu Hữu Đạo, không nhận ra.
Hết cách rồi, Ngưu Hữu Đạo cất bước ở bên ngoài không có khả năng đẩy khuôn mặt của Vương Khiếu làm việc, là một gương mặt giả khác, huống chi lại có ý định che giấu giọng nói.
Thấy Ngân nhi không nhận ra, Thương Thục Thanh có chút lúng túng.
“Ngồi đi!
Vương Khiếu lần nữa đưa tay mời mọc.
Thương Thục Thanh giữ lễ, khách tùy chủ tiện, đi tới đối diện ngồi xuống, không biết nên mở miệng như thế nào, băn khoăn dị thường.
Ngưu Hữu Đạo châm trà rót nước, đưa một chén trà đến trước mặt Thương Thục Thanh, mời nàng uống.
Thương Thục Thanh hạ thấp người đã cám ơn.
“Quận chúa tìm ta có việc gì sao?
Ngưu Hữu Đạo hỏi.
Thương Thục Thanh hơi thấp đầu, giọng ấp úng đáp:
“Thanh nhi có một yêu cầu quá đáng, hy vọng tiên sinh thành toàn.
Ngưu Hữu Đạo:
“Ta xin rửa tai lắng nghe.
Thương Thục Thanh ngẩng đầu, lấy dũng khí nhìn hắn:
“Thanh nhi mạo muội, tiên sinh có thể bỏ xuống mặt nạ, lộ ra hình dáng nhìn một chút được không?
Ngưu Hữu Đạo hỏi bình tĩnh:
“Nhất định phải như vậy sao?
Hắn nói không tính là, Ngân nhi đã chạy qua, níu hắn, muốn kéo mặt nạ của hắn xuống.
Thương Thục Thanh cả kinh, quát:
“Ngân nhi, không được vô lễ!
Ngưu Hữu Đạo trở tay biến thành trảo chụp một cái, đã từ cánh tay khác của Ngân nhi, ấn nàng lên trên. Ngân nhi của trạng thái này không phải đối thủ của hắn.