Ngưu Hữu Đạo:
"Phương thức tư duy của con người dễ sản sinh quán tính, sau đó ảnh hưởng đến thủ đoạn làm việc, cho nên hình thành nên phong cách hành sự cá nhân. Cái kiểu tìm được chỗ đặt chân, ôm lấy một chỗ ôm cây đợi thỏ, ngươi không cảm thấy phong cách này quen thuộc sao?"
Hắn vừa nói ra, Viên Cương như chợt tỉnh. Thủ đoạn tương tự như vậy không trải qua nhiều ở thế giới này, vừa nhớ tới điều này, trong đầu hắn ta lóe lên một cửa hàng tranh chữ của Thương Lư Huyền. Người nào đó cũng luôn dùng phương thức ôm cây đợi thỏ ở cửa hàng đó đợi người mắc câu. Giống như Vân Cơ nói tới kẻ canh giữ trong các căn nhà chờ người mắc câu vậy, phong cách quả thực giống nhau như đúc.
Là ai, trong đầu đã có đáp án, hắn ta bật thốt lên:
"Lục Thánh Trung? Gã còn chưa chết?"
Ngưu Hữu Đạo hơi buồn cười lắc đầu:
"Núp sau lưng không trực tiếp tiếp xúc với người bị hại, nhìn chằm chằm vào đệ đệ của gã họ Triều và muội muội của họ Thiệu, thủ pháp rất tương tự! Ngươi suy nghĩ thêm những nhân tố khác xem, từ châu Bắc có khả năng rất lớn. Xem ra Thiệu Bình Ba là người yêu nhân tài, không giết hắn. Chắc chắn là tên kia, lại chạy tới làm việc cho Thiệu Bình Ba. Nhân tài quả thực là nhân tài, chỉ là xương hơi mềm chút, đáng tiếc."
Viên Cương yên lặng gật đầu, bất thình lình lại hỏi:
"Chính là vận may kém chút."
Ngưu Hữu Đạo cười ha ha, vừa nói như thế mới nhớ ra, vận may của gã kia quả thực hơi kém. Ở Thương Lư Huyền vì một bài thơ mà đụng vào tường, lần này giả mạo Chu Giang lại rơi vào tay Vân Cơ, vận may này rốt cục kém bao nhiêu mới được?
Nhưng hắn vẫn lắc đầu:
"Lấy đâu ra nhiều vận may như vậy. May mắn là do nhiều phương diện đan dệt với nhau mà thành. Bản thân gã thiếu hụt về phương diện nhận thức nguy cơ, có phần quay đầu mà không để ý mông (*), bằng không đã không bị rơi vào tay người nhiều lần."
(*Ý là trông trước trông sau, không cẩn thận)
Quản Phương Nghi nghe hiếu kỳ, quay đầu lại nhỏ giọng hỏi Viên Phương mặt mũi sưng đỏ:
"Lục Thánh Trung là tên nào?"
Viên Phương nhếch miệng cười:
"Một con rệp bị ta nhét vào hầm."
Quản Phương Nghi: "Nói một chút."
Viên Phương khà khà nói:
"Việc này hai câu ba lời cũng không nói rõ được."
Vân Cơ cũng lắng nghe mấy người đối thoại, Ngưu Hữu Đạo lại quay sang ném cho nàng một câu:
"Phiền phức tránh đi một chút."
Vân Cơ hơi trầm mặc, xoay người ra khỏi thụ bảo. Ngưu Hữu Đạo ra hiệu cho Quản Phương Nghi đi cửa động nhìn chằm chằm, sau đó đi tới chỗ ba tên còn đang té xỉu, dùng kiếm gõ gõ vào thân thể ba người mấy cái.
Ba người bị dằn vặn hồi lâu mới tỉnh tỉnh mê mê tỉnh lại, phát hiện tay chân có thể hoạt động, nhưng không thể nào đề khí thi pháp, đành lảo đảo bò lên.
Nhìn người trước mắt, ba người sợ vô cùng. Triều Thắng Hoài sợ hãi nói:
"Các ngươi muốn làm gì? Các ngươi rốt cuộc là ai?"
"Là ai không quan trọng, quan trọng là ngươi làm gì với chúng ta?"
Ngưu Hữu Đạo vung kiếm, ra hiệu cho Viên Phương.
"Cho gã một cây đao."
Viên Phương không hiểu rõ, có điều vẫn đưa giới đao (*) trong tay cho Triều Thắng Hoài.
(*Giới đao vốn là đao của thầy tu, hòa thượng, dùng để cắt đồ vật chứ không dùng sát sinh)
Đối với Triều Thắng Hoài lúc này, cây giới đao này rất nặng, cầm lên cũng phải cố sức, đáng lo hơn là không biết người ta muốn làm gì.
Viên Phương quay về, Ngưu Hữu Đạo lại vung kiếm ra hiệu:
"Cho hai huynh đệ kia một cái."
Viên Phương sững sờ, nhưng vẫn nghe lời, đưa giới đao khác cho Hà Hữu Kiến, sau đó mau mau tránh ra chỗ khác, sợ Ngưu Hữu Đạo lại lôi mình ra trêu đùa.
Quản Phương Nghi canh giữ ở cửa hốc cây cũng thỉnh thoảng quay lại xem, không hiểu Ngưu Hữu Đạo muốn làm gì.
Ngưu Hữu Đạo chỉ xéo kiếm trước mặt ba sư huynh đệ:
"Ta là người không thích đuổi tận giết tuyệt, nhưng cũng không thể coi như chưa xảy ra chuyện gì. Các ngươi chọc vào ta rồi, dù sao cũng phải bắt các ngươi trả giá một chút. Như vậy đi, ta cho các ngươi một cơ hội. Trong ba người các ngươi, chỉ có hai người có thể sống rời đi, còn lại một người để mạng lại đây. Dụng cụ đã đưa cho các người, để mạng ai lại, tự các ngươi quyết đi."
Lời vừa nói ra, ba sư huynh đệ tâm hoảng ý loạn, ta nhìn ngươi, ngươi nhìn ta.
Hà Hữu Kiến bi phẫn nói:
"Các ngươi rốt cuộc là người phương nào?"
Ngưu Hữu Đạo dừng bước, hờ hững quay đầu lại nói:
"Ta nói không đủ rõ ràng sao?"
Hà Hữu Kiến:
"Có điều kiện gì ngươi cứ việc nói, cũng có thể đàm phán."
Ngưu Hữu Đạo:
"Mạng các ngươi cũng đã nằm trên tay ta, có gì đáng nói? Ta cho các ngươi thêm một cơ hội cuối cùng. Ta đếm đến ba, sau đó nếu không ai ra tay, vậy thì toàn bộ để mạng lại đây đi. Một, hai..."
Đếm rất nhanh, căn bản không cho ba người có cơ hội cân nhắc.
Triều Thắng Hoài hầu như vung đao bổ xuống Hà Hữu Trường đầu tiên.
"Ngươi..."
Hà Hữu Trường kinh ngạc thốt lên, lên, lảo đảo tránh né, trên cánh tay bị vạch ra một vệt máu.
Hà Hữu Kiến lập tức múa đao cứu đệ đệ mình, bang bang chiến đấu với Triều Thắng Hoài.
Hà Hữu Trường bị thương ở tay nên nổi giận, trên tay không có thứ gì, đành phải tay không đọ sức, tùy thời giúp huynh trưởng.
Y và Hà Hữu Kiến là huynh đệ ruột, vào lúc này, chỉ có thể sống hai người, tất nhiên hai huynh đệ phải trừ đi Triều Thắng Hoài.
Đối với hai người đao chặt đao chém, ngươi tới ta lui, giới đao trong tay quả thực nặng nề, vung vẩy mất sức, lại thêm có người bị thương, rất nhanh đã mệt thở hồng hộc.
Thừa dịp động tác của Triều Thắng Hoài chậm một nhịp, Hà Hữu Trường bắt được cơ hội lập tức phối hợp huynh trưởng nhào tới.
Ngưu Hữu Đạo chống kiếm đứng, hờ hững bàng quan, bỗng co ngón tay bắ n ra một luồng kình phong trúng huyệt vị của Hà Hữu Kiến, khiến Hà Hữu Kiến ngã khuỵu chân xuống đất.
Thế liên thủ tấn công của hai huynh đệ lập tức bị phá. Hà Hữu Trường tay không nhào tới khác nào tự nhảy vào lưỡi đao, lập tức bị Triều Thắng Hoài chém một đao ngã lăn xuống đất.
"A!" Hà Hữu Trường thét lên đau đớn.
Triều Thắng Hoài không chịu buông tha, nhân cơ hội múa đao chặt luôn, chặt máu tươi tung tóe, một đao chặt đứt cổ Hà Hữu Trường.
"Hữu Trường!" Hà Hữu Kiến lảo đảo bò dậy liền kêu lên đau thương.
Triều Thắng Hoài quay đầu nhìn sang, đã giết đỏ mắt rồi, lại nhân cơ hội vọt tới, múa đao muốn giết luôn cả Hà Hữu Kiến.
Đối với gã ta mà nói, nếu có thể sống trở về, gã ta không hy vọng Hà Hữu Kiến trở về cùng mình.
Ngưu Hữu Đạo lại cong ngón tay búng một cái, một luồng kình phòng hất bay đao trong tay Triều Thắng Hoài, đồng thời ra hiệu cho Viên Cương một cái.
Triều Thắng Hoài chấn động, liên tục lui bước, vừa vặn hướng về phía Viên Cương. Viên Cương phất tay chém một cái vào gáy Triều Thắng Hoài, đánh ngất gã ta xuống đất.
Đệ đệ ruột thịt chết trước mắt, Hà Hữu Kiến mù quáng bò dậy, vọt tới, muốn thừa cơ chém chết Triều Thắng Hoài vừa ngã xuống.
Viên Cương phóng vọt lên, duỗi tay một cái, có tiếng cọt kẹt, rắc rắc vang lên, thẳng thắn dứt khoát bẻ gãy cổ Hà Hữu Kiến.
Có việc Viên Cương sẽ không làm, mà có việc, Viên Cương sẽ ra tay không chút lưu tình.
Hà Hữu Kiến đầu vặn ra sau lưng trừng to mắt, ánh mắt nhìn về phía Ngưu Hữu Đạo, có vẻ bi phẫn, giống như muốn nói Ngưu Hữu Đạo nói lời không giữ lời.
Ngưu Hữu Đạo chống kiếm đứng cạnh, chẳng thèm nhìn y lấy một cái, hờ hững nhìn chằm chằm cảnh sắc tuyệt đẹp bên ngoài Thụ Bảo, mặt không biểu cảm, lộ vẻ lạnh lẽo vô tình.
Từ sau khi biết Triều Thắng Hoài là cháu của Triều Kính, hắn không định giết Triều Thắng Hoài, giết một Triều Thắng Hoài không có ý nghĩa gì cả. Sở dĩ biết ba người muốn hại mình và vẫn tiến vào huyễn giới là vì Triều Thắng Hoài. Ai bảo Triều Thắng Hoài có Vạn Thú môn làm chỗ dựa, tính mạng của người như vậy luôn đáng giá hơn, sao có thể dễ dàng giết được.
Hà Hữu Kiếm cũng mềm oặt ngã xuống dưới chân Viên Cương, máu chảy ra từ miệng và mũi, co quắp.
Viên Cương đá hai thanh đao dưới đất về phía Viên Phương, Viên Phương đón cặp giới đao, sững sờ nhìn màn trước mặt.
Quản Phương Nghi cũng kinh ngạc nhìn Ngưu Hữu Đạo chống kiếm bước tới.