“Thù nhà hận nước, chúng ta còn sống, làm sao có thể quên?
Đúng lúc này, Vân Cơ đi tới, cúi người lẩm bẩm vài câu bên tai Ngưu Hữu Đạo.
Ngưu Hữu Đạo bóp quân cờ đang định đi trong lòng bàn tay, híp mắt nói:
“Chuyện này đúng là bất ngờ trong bất ngờ, Lam đại thiếu gia không khỏi cũng quá tự đại rồi, để một người ngu ngốc làm việc, thảo nào vấn đề cứ lần lượt xuất hiện.
Vân Cơ:
“Bên kia quan sát được, người của Bách Xuyên cốc dường như không dám hành động thiếu suy nghĩ, hỏi làm sao bây giờ?
Ngưu Hữu Đạo à một tiếng, ánh mắt nhìn vào bàn cờ:
“Nếu như đã lên bàn cờ thì không còn do bọn họ định đoạt nữa. Truyền lời qua đó, chuẩn bị rút lui trước. Trước khi rút lui thì làm cho người của Bách Xuyên cốc biến mất đi một, hai người, làm cho Bách Xuyên cốc biết khả năng chuyện đã bị bại lộ, rung cây dọa khỉ, hù dọa một chút, ta xem Bách Xuyên cốc chúng còn dám giấu giếm không báo hay không!
Hắn tin, bằng vào tu vi và thực lực của Yến Trục Thiên, làm cho bên Bách Xuyên cốc biến mất vài người ở Vô Biên Các căn bản không thành vấn đề.
Mà sở dĩ phải chuẩn bị rút lui trước là vì muốn tránh việc Lam Minh bị bắt, bây giờ Lam Minh vẫn chưa thể rơi vào tay cửu Thánh được.
Bằng vào thực lực của Gia Cát Trì, nếu xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn thì bên Phiêu Miểu Các cũng không bắt được gã, trừ phi cửu Thánh đích thân tới. Mà thư từ qua lại cần có thời gian, cửu Thánh không thể tới nhanh như vậy được. Huống chi hắn còn sắp xếp để Yến Trục Thiên tiếp ứng, theo dõi sát sao để Lam Minh không thể dễ dàng gặp phải nguy hiểm.
Một khi Lam Minh sa lưới, Thiệu Bình Ba sẽ gặp phiền toái. Thiệu Bình Ba mà gặp chuyện, Giả Vô Quần sẽ bại lộ.
Dưới tầng tầng bảo vệ, Ngưu Hữu Đạo hắn cho dù chuyện có bại lộ thì cũng sẽ là người cuối cùng bị tra được.
Đương nhiên cũng có thể diệt khẩu Lam Minh, nhưng bên Lam Minh rốt cuộc có bao nhiêu người biết chuyện Lam Minh liên kết với Thiệu Bình Ba còn chưa rõ lắm, chưa thể vọng động được.
Hiện tại hắn muốn ép Lam Minh đi, một khi Lam Minh trốn đi, tình trạng bên Lam Minh hắn đại khái đã biết rõ, người bí mật tham gia cũng phải chạy hết.
Vân Cơ vâng lệnh, xoay người rời đi làm việc.
Hải Vô Cực ngồi bên cạnh nghe thì mắt lóe sáng, nhìn theo Vân Cơ rời đi, ánh mắt lại rời lại trên người Ngưu Hữu Đạo ở đối diện, chỉ thấy Ngưu Hữu Đạo từ từ hỏi một câu:
“Nếu con trai của bệ hạ có mưu đồ làm Thái tử, Bệ hạ có bỏ qua không?
Hải Vô Cực hơi trầm mặc, lúc này cũng không giả đò kiểu cách gì nữa, hạ thêm một quân cờ:
“Giết không tha!
Ngưu Hữu Đạo cười ha ha nói:
“Đúng vậy, Bệ hạ cũng có thể nhìn đã hiểu ngay, đám người của môn phái kia lại sợ đầu sợ đuôi, thật sự là vô cùng nực cười.
Lời này chỉ là nói cho có mà thôi. Bách Xuyên cốc há có thể không biết, vấn đề là nếu Bách Xuyên cốc gi ết chết con của Lam Đạo Lâm, sau đó sẽ làm gì? Đó dù sao cũng là con trai của Lam Đạo Lâm, nếu như là đệ tử hay gì đó còn dễ nói một chút, liên lụy tới cốt nhục tình thâm thì Bách Xuyên cốc muốn không cố kỵ cũng khó.
Đến cùng là đang làm cái gì, Hải Vô Cực không biết rõ lắm, chung quy vẫn không nhịn được mà thử dò xét:
“Rốt cục là tiên sinh đang để Gia Cát Trì làm chuyện gì?
Ngưu Hữu Đạo:
“Sau khi Gia Cát Trì trở về không có khả năng gạt Bệ hạ đâu.
Ngụ ý là để sau Gia Cát Trì quay lại rồi ngươi hãn hỏi.
Nghe như vậy, Hải Vô Cực thầm thở phào nhẹ nhõm, còn có thể để mình được gặp lại Gia Cát Trì, sẽ không có dự định giết mình nên lại tiếp tục phụng bồi, yên tâm không phải chết.
Ai ngờ Ngưu Hữu Đạo lại nói một câu làm y sợ hết hồn hết vía:
“Bệ hạ cảm thấy ta có nên giết ngươi hay không?
Tiếng lòng Hải Vô Cực căng thẳng quan sát đối phương, nhưng đối phương lại làm như không có chuyện gì, không nhìn ra chút đầu mối nào, hầu kết giật giật nói:
“Tiên sinh giữ lại mạng ta không phải là vì muốn kiềm chế Gia Cát Trì sao?
Y đang nhắc nhở: giết ta, chỉ sợ Gia Cát Trì cũng sẽ mất khống chế.
Ngưu Hữu Đạo mỉm cười:
“Ngươi cũng khá là biết điều, nhưng Bệ hạ làm ta rất lo lắng.
Hải Vô Cực:
“Tiên sinh là dao thớt, ta là thịt cá, có gì phải lo lắng?
Ngưu Hữu Đạo:
“Bệ hạ muốn phục quốc, ta không phản đối, nhưng cần phải phân rõ muốn phục quốc ở thiên hạ của ai, là thiên hạ của cửu Thánh hay là thiên hạ của ta.
Hải Vô Cực:
“Chuyện tới giờ, lẽ nào tiên sinh còn chưa tin ta sao, không còn nơi nào để đi nữa, đương nhiên phải thề chết theo mấy người tiên sinh rồi.
Ngưu Hữu Đạo nhẹ hỏi:
“Chỉ sợ chưa chắc đâu.
Hải Vô Cực:
“Tuyệt không hai lòng!
Ngưu Hữu Đạo:
“Thiên hạ của cửu Thánh, tám thần khí trấn quốc là gốc rễ lập quốc, Bệ hạ sống chết giữ Tinh Thần lệnh không thả, cũng chính là Thương lệnh, là có ý gì? Giả sử là một chuyện lúc nào cũng có thể xảy ra là Gia Cát Trì bán đứng ta, giữ lại có ích lợi gì?
Trong lòng Hải Vô Cực hơi hồi hộp chút, hiểu, đang thắc mắc một nhân vật như vậy tại sao có thể có lòng thanh thản chơi cờ với mình, hóa ra là nhằm vào thần khí trấn quốc của Triệu quốc.
Muốn bắt gã giao Tinh Thần lệnh ra tuyệt đối là một lựa chọn khó khăn, do dự mãi sau mới trả lời:
“Đợi Gia Cát Trì bình an trở về, ta nguyện giao Thương lệnh cho tiên sinh.
Ngưu Hữu Đạo chỉ chỉ bàn cờ, ý bảo gã chơi cờ:
“Gia Cát trì trở về thì như thế nào, không trở lại thì như thế nào, nếu trở về ta không thủ tín, các người cũng không sống được. Bản thân ta là người không thích đánh đánh giết giết, nhưng cũng căm ghét nhất loại cỏ mọc đầu tường*, ta không muốn ép buộc, ván cờ này chính là một quá trình lựa chọn, đánh xong cũng liền có kết quả.
*Cỏ mọc đầu tường: cỏ mọc trên đầu tường vốn yếu ớt nên luôn đong đưa theo gió, chỉ người lập trường không kiên định; gió chiều nào nghiêng theo chiều đó; ngả theo chiều gió
Ánh mắt của Hải Vô Cực rơi trên bàn cờ, đã hiểu, người ta chỉ cho hắn thời gian quyết định là chơi xong một ván này, cứng đầu nữa cũng không được.
Cộp cộp! Ngón tay của Ngưu Hữu Đạo khẽ gõ một cái lên mặt bàn:
“Bệ hạ, ngươi nên hạ cờ rồi.
Hải Vô Cực giương mắt nhìn về phía hắn, khó nhọc nói:
“Nguyện giao Thương lệnh cống hiến cho tiên sinh!
Ngưu Hữu Đạo nở nụ cười đưa tay lên sờ cằm:
“Không vội, trước tiên chơi cờ đã.
Hải Vô Cực chậm rãi hạ xuống, miệng đầy đau khổ, chưa bao giờ nghĩ tới mình sẽ trong hoàn cảnh ung dung này giao thần khí trấn quốc của Triệu quốc ra. Người ta ngồi yên bất động, lời nói xem thường nói ra nhẹ nhàng đã đoạt được chí bảo của mình đi, nỗi đau đớn trong lòng càng thêm khôn kể.
Sau khi trở về Vân Cơ nghe được cuộc nói chuyện phía sau, trong lòng cũng nói thầm. Ta nói mà, sao lại có lòng thanh thản chạy tới bồi một phế đế chơi cờ, hóa ra là muốn cướp bảo bối trên tay người ta, còn cướp một cách nhã nhặn như thế, ăn nói cũng khá là không tệ.
Kết thúc một ván, Ngưu Hữu Đạo đứng dậy:
“Đa tạ bệ hạ, mệt mỏi rồi, ta đi nghỉ ngơi trước đây.
Xoay người rời đi để lại cho Vân Cơ một ánh mắt.
Cũng đích xác là đa tạ, hoặc có lẽ là tâm tư của Hải Vô Cực căn bản không trên bàn cờ, thua rất thảm.
Hải Vô Cực đứng dậy, chắp tay đưa tiễn, sau đó Vân Cơ hỏi thăm một chút, y nói ra bí tàng nơi để Tinh Thần lệnh.
Gần nửa ngày sau, Vân Cơ ra ngoài trở về, trở về đã đặt chân vào phòng của Ngưu Hữu Đạo, giao Cổ Chuyết lệnh bài vào tay Ngưu Hữu Đạo.
Đồ có phải đúng hay không, Ngưu Hữu Đạo vừa nhìn liền biết, nghe tiếng vang của chất liệu một chút, lại xem văn lộ phía trên, hắn từng thấy văn lộ trên tòa kim tự tháp kia, không thể lừa dối được ánh mắt của hắn.
Ngưu Hữu Đạo liếc nhìn vật trên tay, cười nói:
“Chắc là thật!
Vân Cơ:
“Trực tiếp buộc hắn giao ra đây không được sao, sao phải dùng tới thái độ nhã nhặn với phế đế vậy.
Ngưu Hữu Đạo lắc đầu:
“Cách làm đó quá mạnh mẽ, làm hắn cảm giác được không an toàn thì chỉ e hắn chưa chắc bằng lòng đơn giản giao ra.