Mục lục
Đạo Quân
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Còn có, vốn dĩ Côn Lâm Thụ lấy danh nghĩa Thiên Hỏa Giáo đi vào Thánh Cảnh, nhưng lại bị Ngưu Hữu Đạo tìm mọi cách cướp về làm thuộc hạ cho hắn. Nói đến những người tu luyện công pháp Hỏa Tính mà có quan hệ sâu với Mao Lư Sơn Trang, sợ rằng không có người nào thích hợp hơn hắn nữa.

“Thê tử của Côn Lâm Thụ là Nhiếp Vân Thường, cũng là sư muội của hắn, tên hiệu Hỏa Phượng Hoàng, vốn dĩ luôn ở Mao Lư Sơn Trang, nhưng sau khi Ngưu Hữu Đạo chết, Mao Lư Sơn Trang bị trục xuất khỏi Tử Kim Động, cô gái này ở Nam Châu một thời gian, sau đó bỗng nhiên mất tích, không rõ hướng đi. Chuyện này xảy ra sau khi Côn Lâm Thụ mất tích.

“Mặt khác, sau khi Ngưu Hữu Đạo chết, bên Mao Lư Sơn Trang loạn một trận, nhưng sau đó lại được Thương Triều Tông ổn định lại, nhưng nhìn trên dưới Nam Châu, bên trong hay bên ngoài gì cũng được giải quyết hết. Nhưng bây giờ xem ra Thương Triều Tông cũng không thể làm được việc này.

Ô Thường lẩm bẩm một câu.

“Côn Lâm Thụ!

Hắc Thạch nói.

“Lúc điều tra những chuyện này, bốn còn định liên hệ nội ứng trong Mao Lư Sơn Trang, cũng chính là chưởng môn Ngũ Lương Sơn kia, ta mới phát hiện ra người may mắn sống sót như hắn đã mất tích trong lần bại lộ thứ hai, phát hiện lộ ra nên chạy, nhưng từ đó đến nay, hắn không hề liên lạc với Phiêu Miểu Các.

“Nhiều chuyện trước kia không làm người khác chú ý, nhưng bây giờ nghe theo Thánh Tôn, cố ý điều tra, lập tức phát hiện ra có nhiều vấn đề, mà những vấn đề này lại bí mật không bị lộ ra, mọi chuyện đều có lý do hợp tình hợp lý. Có thể thấy được nước trong Mao Lư Sơn Trang này rất đục, trước đó không hề phát hiện ra được mánh khóe, nội ứng nằm vùng cũng không phát hiện gì khác thường.

Ô Thường hừ lạnh, nói.

“Nguyên Sắc tham ăn, lại xâm nhập ổ trộm cướp, đúng là tự tìm đường chết!

Nghe được những lời này, Hắc Thạch nhịn không được mà buồn cười, đồng ý nói.

“Dùng Mao Lư Sơn Trang chắc chắn là vấn đề lớn, nguyên nhân cái chết của Nguyên Sắc cũng rõ ràng hơn. Giống như lời của Thánh Tôn, vốn dĩ Mao Lư Sơn Trang là ổ trộm cướp, Nguyên Sắc bỗng nhiên xông vào, những người kia bị dọa cho hoảng sợ, ai có thể ngờ rằng Nguyên Sắc bỗng nhiên chạy đến, sao ngồi yên được chứ? Tất nhiên là nghõ hết cách để diệt trừ.

Ô Thường cầm bút lên, nhìn chằm chằm đầu bút lông, từ từ nói.

“Vậy nên chuyện Ngân Cơ liên lạc với Nguyên Sắc không phải là sự trùng hợp, Ngân Cơ cố ý bại lộ thân phận Hồ Tộc của mình, vì vậy Nguyên Sắc mới muốn bắt La Phương Phỉ, nàng vừa bị bắt, tất nhiên La Thu sẽ ra mặt. Nếu như La Thu làm lớn chuyện, chỗ ở của Nguyên Sắc sẽ bại lộ, dù kết quả thế nào, Nguyên Sắc đều phải rời khỏi Mao Lư Sơn Trang, nguy cơ của bọn họ cũng được loại bỏ.

“Kết quả Nguyên Sắc không rời đi, mà là mất tích, xem ra trong đó có cái gì đó không muốn cho người ta biết.

Hắc Thạch nói.

“Thánh Tôn, đã tìm được nguồn gốc, đợi đám người Đốc Vô Hư quay về, có nên ra tay luôn không?

Ô Thường tiếp tục dùng bút lông vẽ lên giấy, vừa vẽ vừa nói.

“Đã biết được nguồn gốc, vậy thì không cần vội vàng, ra tay sớm, ra tay muộn, cũng chẳng phải vấn đề. Mấy ngày nay ta vẫn luôn suy nghĩ, nếu như Thánh La Sát trên tay vọn họ, mà đám người Nguyên Sắc cũng bại trận, vậy thì vì sao không thấy dấu hiệu của Thánh La Sát ra tay? Theo lý thuyết, bọn họ có trợ lực tốt như thế, phải sử dụng mới đúng, không biết đám người La Thu ở Hoang Trạch Tử Địa có đụng đến không?

Cũng bởi vì câu nói sau cùng, mắt của Hắc Thạch sáng lên, bỗng nhiên hắn hiểu rõ gì đó.

Bên kia làm bẫy giết Tuyết bà bà, nên sẽ đề phòng bên này lợi dụng La Phương Phỉ, nói cách khác, ở Hoang Trạch Tử Địa có lẽ có mai phục từ trước, nếu làm không tốt còn sẽ dùng Thánh La Sát, không biết ba vị đi đến đó sẽ gặp phải chuyện gì.

Bây giờ hắn đã hiểu vì sao Ô Thường lại không đi, có sự nguy hiểm không rõ đang tồn tại, cứ để ba vị kia đi thử nghiệm đi, cố gắng làm cho một trong ba người không về được thì càng tốt, rõ ràng là mượn đao giết người mà!

Sau khi Ô Thường hạ bút xuống, nhìn chằm chằm tác phẩm, lại dặn dò.

“Theo sự phán đoán của ta, có thể, bây giờ có một chuyện ngươi phải đặt lên hàng đầu.

Hắc Thạch chắp tay nói.

“Mong Thánh Tôn chỉ rõ.

Ô Thường nói.

“Ra tay với Mao Lư Sơn Trang thì dễ, nhưng mười hai tu sĩ Nguyên Anh Kỳ không thể giấu ở trong Mao Lư Sơn Trang được, nếu như ra tay thì sẽ làm bọn họ cảnh giác, muốn tìm ra bọn họ cũng khó. Chọn người có thể tin được, chuyên phụ trách việc này,

“Thư của Mao Lư Sơn Trang là nguồn gốc, bọn họ chắc chắn vẫn còn liên lạc với những tu sĩ Nguyên Anh kia. Nếu giải mã thư, có thể biết được những tu sĩ Nguyên Anh kia là ai.

“Nhớ kỹ, ngày nào còn chưa tìm được toàn bộ đám người kia, vậy thì không thể ra tay.

“Nhớ kỹ, không ra tay thì thôi, nếu ra tay, phải hốt gọn một mẻ!

“Nhớ kỹ, cần phải cẩn thận, thà chậm chạp, cũng không được phép đánh cỏ động rắn.

“Còn có, đừng để mấy vị khác biết việc này.

Hắc Thạch nghiêm nghị chắp tay nói.

“Vâng!

...

La Thu đứng nguyên chỗ gần như không di chuyển, không ngủ không nghỉ, cứng rắn đứng ở chỗ này hai ngày, vẻ mặt cũng không hề thay đổi.

Toa Như Lai khoanh chân ngồi tĩnh tọa ở cách đó không xa, bóng người như bị bóng tối bao phủ.

Thời gian dần trôi qua, La Thu kiên nhẫn đứng đợi ở chỗ này hai ngày đã nói cho hắn biết, La Thu đã hạ quyết tâm rồi.

La Phương Phỉ đội vòng hoa trên đầu cũng yên tĩnh, nàng hơi mệt, lại không thể thi pháp duy trì tỉnh táo, nằm nghiêng trên mặt đất, gối đầu lên đùi Toa Như Lai, ngủ đến thơm ngọt, hình như trong mơ nàng ngửi được mùi thơm của hoa.

La Thu ngẩng đầu, nhìn vị trí của mặt trời, từ từ xoay người, hai mắt nhìn bốn phía xung quanh.

Toa Như Lai đang lẳng lặng lập tức nhìn chằm chằm phản ứng của hắn.

Bỗng nhiên, La Thu tức giận thi pháp kêu lên.

“Đã đến hai ngày, Ngân Cơ, ta biết ngươi đã đến, ngươi đi ra!

Tiếng kêu quanh quẩn bốn phía.

La Phương Phỉ bị đánh thức, mãnh liệt ngẩng đầu bò lên, nhìn chằm chằm phụ thân rồi nhìn ra bên ngoài một lúc, cuối cùng nàng nhìn về phía trượng phu, mê mang hỏi Toa Như Lai.

“Sao vậy?

Toa Như Lai đưa tay gọi nàng lại, cũng đứng lên nhìn bốn phía.

La Thu tức giận nói.

“Không phải ngươi muốn gặp con gái sao? Ta đã đưa con gái đến, ở ngay chỗ này, nên đối mặt, không ai tránh thoát được, đi ra!

“…

La Phương Phỉ ngây người, cũng chầm chậm bò dậy, trên mặt toàn dấu chấm hỏi, giống như đang hỏi, con gái? Đang nói nàng sao?

Xung quanh vẫn yên tĩnh, La Thu lạnh lẽo đứng đợi một lúc, sau đó phất tay đánh ra một trảo, dùng pháp lực quét ngang, Toa Như Lai không khống chế được cơ thể, bay thẳng đến trước mặt hắn.

Ầm! La Thu thuận thế đánh một chưởng, đánh vào ngực Toa Như Lai, huyết nhục nổ tung, trực tiếp đục một lỗ thủng trên ngực Toa Như Lai.

Toa Như Lai mở to hai mắt nhìn, khó có thể tin được, hắn ý thức được nguy hiểm đến gần, nhưng không ngờ La Thu không hề cho hắn nói một câu, cứ vậy mà ra tay.

“…

La Phương Phỉ cũng trừng lớn hai mắt, hai mắt trợn tròn, sợ ngây người, sợ đến mức run rẩy cả bờ môi, giống như không tin đây là sự thật, xem như mình đang gặp ác mộng.

“Đi ra!

La Thu gầm thét, xoay tay lại, La Phương Phỉ còn đang ngây người phạch một cái bay đến trước mặt của hắn, bị hắn dùng một tay bóp cổ.

“Không!

Một tiếng hét thảm thiết của nữ nhân vang lên, một bóng người bắn ra khỏi đầm lầy, nhảy xuống gần đó không xa.

Người đến chính là Ngân Cơ, nhìn Toa Như Lai ngã trên mặt đất mà co giật, lại nhìn La Phương Phỉ bị La Thu bóp cổ lúc nào cũng có thể mất mạng, sự bi thương trên khuôn mặt nàng có thể diễn tả thay lời nói.

“Thả con gái ra, nàng là con gái của ngươi! Sao ngươi lại nhẫn tâm ra tay độc ác chứ?

Nàng trốn ở trong tối nhìn chằm chằm, vốn dĩ còn ôm một chút may mắn, nghĩ rằng La Thu sẽ không ra tay với con gái, nhưng không ngờ La Thu nói giết là giết, không do dự chút nào, trực tiếp giết đồ đệ cũng là con rể, hoàn toàn dọa nàng sợ, lại thấy con gái rơi vào tay hắn, nên không trốn nổi nữa.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK