Mục lục
Đạo Quân
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Viên Cương nói:

“Nàng ta nắm giữ rất nhiều tình huống của Thánh Cảnh, cũng hiểu biết rất rõ về Lục Thánh. Hiện tại nàng rơi vào trong tay của chúng ta cũng vô lực phản kháng. Giao nàng cho Đạo Gia, đối với Đạo Gia mà nói có lẽ chỉ có giá trị lợi dụng to lớn. Nếu Đạo Gia cảm thấy không cần thiết giữ lại nữa, đến lúc đó có giết cũng không muộn.

Vân Cơ vừa nghe xong đạo lý này, lập tức cúi người trước mắt Lã Vô Song, đưa tay ấn vào ngực của Lã Vô Song.

Sau khi dò xét thương thế của nàng, phát hiện đích xác sắp tử vong rồi, Vân Cơ nhanh chóng thi pháp bảo vệ tâm mạch cho không chết, đồng thời lấy ra một viên linh đan và nhét vào trong miệng Lã Vô Song, giúp nàng nuốt xuống đồng thời thi pháp thôi phát dược tính.

Một tay kia cởi ấm nước bên hông xuống, thi pháp mở nút lọ ra, đặt miệng lọ quay vào miệng Lã Vô Song như người tàn tật kia, chậm rãi rót nước chảy nhỏ giọt vào.

Một hồi lâu sau, Vân Cơ mới nhả ra tay ấn trên người Lã Vô Song, rút pháp lực về, căng thẳng nói:

“Mệnh xem ra là bảo vệ được rồi, thương thế nghĩ kỹ lại e rằng không dễ dàng như vậy.

Viên Cương đưa tay lấy lọ nước từ trong tay nàng ta, uống ừng ực một hơi, hắn cũng khát quá mức a.

“Ngươi là ai?

Lã Vô Song nhìn Vân Cơ chằm chằm, hỏi.

Câu hỏi khiến Vân Cơ phải trả lời như thế nào? Và cũng không có ai trả lời.

Viên Cương giải cơn khát xong, bỗng chỉ vào Lã Vô Song nói:

“Ngươi thi pháp kiểm tra xem, nàng ta nói tu vi của nàng đã bị phế đi. Ngươi xem có như thật vậy hay không.

Vẫn lo lắng bị lừa bịp, thật sự là tu vi quá mức của Lã Vô Song làm cho người ta không yên lòng. Đây cũng là nguyên nhân lớn nhất khiến cho hắn không để ý tới thương thế của bản thân, vội vã ly khai Đệ Ngũ Vực.

Vân Cơ ngẩn ra, bấy giờ đưa tay ấn vào bụng của Lã Vô Song. Sau khi có kết quả kiểm tra liền kinh ngạc rút tay trở về.

Viên Cương vội hỏi:

“Thế nào?

Vân Cơ lắc đầu than thở:

“Khí hải đan điền của nàng ta bị phá hủy triệt để rồi. Tu vi một thân mất sạch, đoán chừng ngoại trừ nhục thân mạnh hơn người bình thường, hiện giờ đã không có gì khác biệt so với phàm phu tục tử. Tại sao có thể như vậy?

Đường đường là Vô Song Thánh Tôn lại trở nên như vậy, đã thế còn rơi vào tay của bọn họ, quả thật nàng khó có thể tin a!

Ánh mắt của Lã Vô Song biểu lộ thần sắc không chịu nổi, chậm rãi nhắm hai mắt lại, tựa hồ ngay cả chính nàng cũng không nguyện đối mặt trước kết quả như thế.

Viên Cương lên tiếng:

“Chuyện này nói sau đi, nơi này không nên ở lâu, trước hết đi gặp Đạo Gia a.

Lã Vô Song cho hay:

“Đạo Gia đang chờ ngươi ở giáp vùng sa mạc, chắc hẳn cũng sốt ruột lắm a. Đi thôi!

Dứt lời, hai tay mỗi tay bắt lấy một người rồi bay lên trời, rơi vào trên người phi cầm tọa kỵ đang xoay quanh không trung, khống chế phi cầm tọa kỵ lên, bay tới nơi Ngưu Hữu Đạo đang chờ.

Về phần Sa Hạt trên mặt đất, sau khi thoát ly khỏi sử dụng của Viên Cương, ắt sẽ tự động rời đi.

Viên Cương cưỡi gió bay đi, yên lặng một lúc lâu, đột nhiên hỏi:

“Đạo Gia biết ta ở chỗ này, tại sao chờ ta ở biên giới sa mạc?

“Đạo Gia là người như thế nào, không phải là ngươi không biết a. Dựa theo đầu óc của hắn, chút trò lừa này của ngươi căn bản không qua được tay của hắn. Hắn chỉ để ý một chút thì đã biết ngươi lén rời khỏi Yêu Ma lĩnh đi đâu rồi. Lúc chúng ta tiến đến Tề kinh, ngươi đã bị người mang đi. Lập tức Đạo Gia đã đoán được người bắt ngươi đi chính là Lã Vô Song, cũng đoán được Lã Vô Song muốn dẫn ngươi đến Vô Biên sa mạc. Do đó hắn nhanh chóng tới bên này, tìm ngươi đã lâu, đã đợi ngươi từ rất lâu rồi a.

Vân Cơ thở dài giải thích một phen, quay đầu lại nhìn hắn, đặc biệt chú ý tới cánh tay của hắn, không khỏi lắc đầu:

“Hầu Tử, ngươi càng ngày càng quá đáng, chuyện lớn như vậy cũng không bẩm báo cho Đạo Gia trước một tiếng. Ngươi nhìn hình dạng hiện tại như quỷ của ngươi mà xem, để ta xem ngươi ăn nói với Đạo Gia như thế nào.

Đích xác là khó có thể phân bày a. Viên Cương trầm mặc....

Bọn họ vừa rời khỏi vị trí của Ngưu Hữu Đạo không xa, ít nhất đối với phi cầm tọa kỵ mà nói, khoảng cách vượt qua cũng không tính là xa.

Dưới ánh nắng mặt trời chói chang, Ngưu Hữu Đạo ngồi trên núi đá, nhìn ra xa xa thấy được phi cầm tọa kỵ đang bay tới. Đợi phi cầm tọa kỵ tới gần để nhìn rõ người ngồi bên trên, Ngưu Hữu Đạo lập tức đứng lên.

Phi cầm tọa kỵ hạ trên núi, Vân Cơ ôm Lã Vô Song nhảy xuống.

Sau đó Viên Cương nhảy xuống, nhìn Ngưu Hữu Đạo đang đứng chắp tay, lạnh lùng nhìn mình chằm chằm. Hắn biết vị này đã thủ ở đường tới Yêu Ma lĩnh từ trước, một mực canh giữ nơi này chờ mình, trong lòng cảm động nói không ra lời, cũng không biết nên nói gì cho phải.

“Ngươi đoán không lầm, quả nhiên đi Nam Châu đấy, vừa mới bị ta phát hiện.

Vân Cơ giải thích một câu.

Không biết Ngưu Hữu Đạo có nghe được hay không, thậm chí cũng không hỏi người trông như cháy sém mà Vân Cơ đang ôm trong lòng là người nào, vẫn lạnh lùng nhìn Viên Cương, nhất là nhìn chằm chằm vào cánh tay gần như đứt gãy trên bờ vai của Viên Cương, rõ ràng hai gò má động một cái.

Viên Cương từ từ tiến lên, thấp giọng nói:

“Đạo Gia.

“Không dám nhận danh xưng ấy từ ngươi.

Ngưu Hữu Đạo hờ hững đáp một câu, lạnh lùng tiếp lời:

“Ngươi không định cho ta một lời giải thích hay sao?

Viên Cương không nói nên lời, không biết nên trả lời như thế nào.

Bốp! Ngưu Hữu Đạo chợt giơ tay tát một cái. Một cái tát vang dội lanh lảnh. Một cái tát ngay chính Viên Cương cũng lảo đảo lùi lại mấy bước.

Đánh người không đánh mặt, nhất là tát mặt nam nhân, nhưng Ngưu Hữu Đạo làm như vậy, hơn nữa xuất thủ thẳng tay với lực đạo không nhỏ, nếu không thì không đủ để Viên Cương với vóc người to lớn như vậy phải lảo đảo.

Vậy mà vẫn chưa xong, Ngưu Hữu Đạo đi lên lại đá thêm một cái, ầm! Một đá đá bay Viên Cương ra ngoài.

Viên Cương bị đá bay, rơi xuống đất nhào lộn đụng vào trên tảng đá, ho khan vài tiếng, miệng sặc ra huyết.

Đối mặt trước xuất thủ của Ngưu Hữu Đạo, thân thể hắn không chuẩn bị cho chống cự, mà cũng không chống cự, không hề phòng bị đã trúng đòn một cước nghiêm trọng, trực tiếp bị đánh tổn thương.

Vân Cơ đang ôm người, bất đắc dĩ lắc đầu, không ngăn trở cũng không nói gì. Nàng ta chính mắt thấy Ngưu Hữu Đạo đã mong đợi từ mấy ngày nay, đã biết Viên Cương trở về phải bị trừng trị.

Dĩ nhiên, cũng biết Ngưu Hữu Đạo không thể nào giết Viên Cương. Nếu không cần gì phải lo lắng không yên nghĩ cách cứu người.

Giống như người hắn càng thân cận thì càng dễ dàng khiến cho hắn lộ tính tình chân thật, càng trở nên dễ dàng chọc giận hắn, nếu là người ngoài, chỉ sợ rất khó khiến cho hắn tâm tình có thay đổi gì.

Lã Vô Song nằm trong tay của nàng, mắt thấy tình cảnh ấy, thần thái ảm đạm trong tròng mắt bỗng có chút lập lòe, dường như cũng hơi bất ngờ.

Không phải nàng không biết Viên Cương, đã từng ngược đãi bằng mọi cách. Tên Viên Cương kia xương cốt cứng rắn bao nhiêu, nàng ta biết rất rõ. Một người có thể khiến cho Viên Cương – thuộc loại rắn rỏi ngay cả chết cũng không sợ “lại trở thành một người dễ bảo như vậy, quả thật khiến cho nàng rất kinh ngạc.

Cánh tay của Viên Cương chống giữ đao, từ từ bò dậy, lại cúi thấp đầu từ từ đi trở về, đến trước mặt Ngưu Hữu Đạo, thấp giọng nói:

“Nếu ta nói với ngươi, ngươi sẽ không để cho ta đi.

“Không cho ngươi đi thì sao? Ngươi còn muốn làm gì?

Ngưu Hữu Đạo chỉ trước mũi của hắn, đột nhiên gầm lên, lửa giận ngút trời nói:

“Ta cho ngươi sống ở Yêu Ma lĩnh là vì sao? Vì sao mà ngươi sống ở Yêu Ma lĩnh đấy, có nghĩ tới không? Đồ khốn, ngươi cứ mãi như vậy, trong đầu óc có nước hay sao? Không hề biết Lã Vô Song nhìn chòng chọc vào ngươi hay sao?

Lã Vô Song nghe được, hít thở hơi khác thường. Vân Cơ cúi xuống nhìn nàng một cái.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK