Suy nghĩ một lát, hắn càng cảm thấy không đúng, bỗng nhiên tăng nhanh tốc độ quay về, chuẩn bị báo tình hình này cho Đại Nguyên Thánh Địa.
...
Vô Song Thánh Địa, núi sông đẹp như tranh vẽ, lầu các tô điểm ở giữa, nhìn qua như tiên cảnh.
Mấy con phi cầm tọa kỵ bay xuống chủ phong giống như ảo mộng, Viên Cương bị trói như bánh chưng được đưa vào trong Quỳnh Lâu Ngọc Vũ.
Viên Cương bị ném xuống đất như con thú bị nhốt, hắn ô ô giãy dụa khỏi trói buộc.
Chờ một lát sau, Lữ Vô Song mặc y phục trắng noãn, nhẹ nhàng khoan khoái chậm rãi đi đến, thấy Viên Cương bị quấn chặt ném trên mặt đất, xung quanh còn dính vết máu của hắn.
Thấy người vẫn đang cố gắng giãy dụa, Lữ Vô Song hỏi.
“Chuyện gì xảy ra?
Hoa Mỹ Như chắp tay nói.
“Sư tôn, cẩu tặc kia dám chống lại pháp chỉ của sư tôn ở Vấn Tiên Thành, không nói lời nào đã ra tay với đệ tử, đệ tử không có cánh nào nên đành bắt người này lại.
Lữ Vô Song nói.
“Cứ rêu rao trói một đường đến đây sao?
Hoa Mỹ Như nói.
“Sư tôn, mặc dù hơi chướng tai gai mắt, nhưng ngài không biết đâu, người này rất cổ quái. Ở trên đường đi chúng ta thấy hắn không ngừng giãy dụa, nên thi pháp phong bế huyệt vị của hắn, nhưng pháp lực lại không có tác dụng gì, đệ tử chưa nghe đến loại chuyện này bao giờ, là lần đầu nhìn thấy. Hắn liều mạng phản kháng như vậy, cả người đều là man lực, đệ tử không có cách nào, đánh phải trói hắn lại đưa về.
Lữ Vô Song kinh ngạc, nói.
“Có chuyện như vậy sao?
Hình như nàng không tin, chậm rãi đi đến trước mặt Viên Cương đang giãy dụa, từ trên cao nhìn xuống, thử bấm tay bắn mấy chỉ pháp lực ra.
Vài tiếng nổ nhỏ vang lên, Viên Cương đang giãy dụa lập tức buông lỏng thân thể, không nhúc nhích, cũng không giãy dụa nữa.
“...
Hoa Mỹ Như ngạc nhiên, phong cấm được rồi?
Lữ Vô Song nhìn thấy phản ứng của nàng, lại xoay người cúi người xuống, tự mình dùng bàn tay nhấn xuống người Viên Cương đang bị trói, thi pháp điều tra, nàng phát hiện tất cả huyệt vị trên người Viên Cương đã bị phong bế, gân mạch bị khống chế, không thể động đậy được.
Xác nhận chính xác xong, Lữ Vô Song đứng thẳng người dậy, dùng ánh mắt ý vị thâm trường nhìn Hoa Mỹ Như.
Hoa Mỹ Như đọc hiểu ánh mắt đó, sư phụ đang nghi ngờ mình cố ý ngược đãi người sao?
Sao có thể phong bế được? Hoa Mỹ Như không thể tin nổi, lúc đi trên đường nàng đã dùng mọi cách cũng không phong lại được, Hoa Mỹ Như cũng ngồi xổm xuống, vươn tay ấn lên người Viên Cương để thi pháp điều tra, kiểm tra xong tình hình, nàng nghẹn họng một lúc, đúng là bị phong bế thật!
Lại tra xét thêm mấy lần nữa, mới "Lưu luyến không rời" đưa tay ra khỏi người Viên Cương, chắp tay đứng lên nói.
“Pháp lực của sư tôn thật tinh diệu, đệ tử còn lâu mới sánh được.
Lữ Vô Song lạnh nhạt nói.
“Ta chỉ dùng cách phong bế huyệt vị bình thường, không khoa trương như ngươi nói.
“Cái này…
Hoa Mỹ Như lập tức gấp đến mức mặt đỏ tới mang tai, cuống quít giải thích.
“Sư tôn, đệ tử không hề nói láo, đệ tử không dám lừa gạt ngài, sư tôn không tin có thể hỏi những người khác...
“Được rồi.
Lữ Vô Song không muốn dông dài với chuyện này, phất tay ra hiệu.
“Mở trói cho người này, như vậy thì ta không tra hỏi được.
“Vâng!
Hoa Mỹ Như nghẹn đến hoảng, nhưng nàng ta không dám cãi cọ nhiều, chỉ có thể thành thật lĩnh mệnh, ra hiệu cho đám người đi lên cởi trói.
Một đám người lập tức bước lên, tự mình thi pháp rút "Thiên Tằm Phi Lưu" ra.
Từng lớp dây lụa như nước chảy mây trôi bay về tay áo của chủ nhân, Viên Cương thoát khỏi trói buộc lẳng lặng nằm trên mặt đất.
Có mấy lời không thể cho những người khác nghe được, Lữ Vô Song nói với những người khác.
“Các ngươi đều lui ra đi.
Đợi đến lúc những người khác lui xuống, Lữ Vô Song nhìn chằm chằm Viên Cương nằm trên đất, nói.
“Không ngờ chúng ta lại gặp mặt nhanh đến vậy nhỉ?
Viên Cương nằm im không rên một lời.
Lữ Vô Song nói.
“Không điểm á huyệt của ngươi, không cần giả vờ câm điếc.
Nàng đưa tay ra hiệu nhấc người lên.
Hoa Mỹ Như tuân mệnh, túm bả vai Viên Cương, trực tiếp lôi người dậy, nhưng ngại thân hình Viên Cương quá cao, nên nhấc chân đá vào đầu gối hắn, muốn bắt hắn quỳ xuống trước mặt Lữ Vô Song.
Ai ngờ trong mắt Viên Cương hiện lên ánh sáng lạnh, bỗng nhiên hít sâu một hơi, bộ ngực nổi lên, trong cơ thể phát ra tiếng vang trầm đục.
Lữ Vô Song kinh ngạc, nhìn ra những huyệt vị phát ra tiếng trầm đục là những huyệt vị bị phong bế.
Nàng kinh ngạc, cổ tay của Hoa Mỹ Như đã đau nhức kịch liệt như bị nứt ra, bàn tay ấn trên vai Viên Cương đã bị hắn túm chặt.
Cho dù là dùng cách phong cấm pháp lực của tu sĩ, hay là dùng cách phong bế huyệt vị của phàm nhân, đối với nhục thân của Viên Cương mà nói, tất cả đều vô dụng.
Hắn muốn bị phong bế, như vậy mới bị phong bế lại, còn nếu Viên Cương không muốn bị khống chế, phương pháp phong bế huyệt vị này không có hiệu quả gì với hắn cả.
Cho dù đã bị phong bế, nếu hắn muốn phá giải, huyết khí trong cơ thể hắn cũng có thể dùng phương thức siêu việt phá tan phong cấm.
Không ai nói cho Viên Cương biết nguyên nhân là gì, cũng không ai nói cho hắn biết chuyện gì xảy ra, vì vậy chính Viên Cương cũng không biết được đáp án.
Hoa Mỹ Như giật nảy cả mình, còn không có kịp phản ứng, đã bị một lực kéo to lớn kéo lật người, nàng thoáng nhìn thấy khuôn mặt nổi giận của Viên Cương, thể cốt xiết chặt, nàng đã bị Viên Cương ôm.
Hoa Mỹ Như thi pháp khó mà tránh thoát, có thể nói là khó có thể tin nổi, tên này vừa giãy giụa giày vò, vậy mà còn có sức lực lớn như vậy, giống như không hề dùng hết sức lực trong người.
Cạch! Hoa Mỹ Như dùng hết toàn bộ tu vi, đánh một chưởng vào lồ ng ngực Viên Cương, muốn tránh ra.
Cơ thể Viên Cương vốn bị đánh trọng thương, nay bị thương lần nữa, "Phốc" một ngụm máu tươi phun ra.
Nhưng dù miệng phun đầy máu tươi nhưng Viên Cương vẫn liều chết ôm người không chịu thả, một chưởng kia của Hoa Mỹ Như không thể đánh Viên Cương bay ra được.
Thuật pháp của nàng cao xa hơn Viên Cương nhiều, nhưng phương pháp dùng sức mạnh này không chiếm được bao nhiêu ưu thế, thua thiệt giống như lúc trước nàng đứng chịu một đao kia.
Mà Viên Cương cũng biết hắn đánh không thắng người ta, nên giả vờ bị chế trụ, chính là vì có thể đánh lén.
Mà hắn dùng cách gắt gao ôm đối phương thế này, chính là sợ Hoa Mỹ Như chạy.
Cái ôm này, mặc kệ bị trọng thương, cũng mặc kệ mình có phun máu tươi ra không, trực tiếp dùng đầu điên cuồng đánh vào đầu của Hoa Mỹ Như, đây là đấu pháp ngọc đá cùng tan, chỉ cần có thể gi ết chết đối phương, hắn không tiếc đồng vu quy tận với kẻ địch.
Ầm! Man lực to lớn điên cuồng đập tan màn máu mà Hoa Mỹ Như đang thi pháp ngăn lại, cũng đập xuống đầu nàng ta.
Màn máu phun ra bị phá vỡ, trên mặt Viên Cương dính đầu máu tươi, trên mặt Hoa Mỹ Như cũng nhiễm đỏ hết, hai người đập đầu vào nhau chảy máu.
Mà nhục thân của Viên Cương cường hãn hơn Hoa Mỹ Như rất nhiều.
Hoa Mỹ Như bị đâm cho ngốc, trong đầu vang lên tiếng ong ong, hai mắt trắng dã, nhưng trong tiềm thức vẫn liều mạng thi pháp chống cự.
Cũng may là nàng có pháp lực phòng ngự, ngăn lại một phần va đập của đối phương, nếu không Viên Cương vừa đập đầu vào, đầu óc nàng đã vỡ toang rồi cũng nên.
Viên Cương vội vàng không nghĩ nhiều như vậy, thấy không đập chết nàng, nhân dịp Hoa Mỹ Như ngửa đầu ra sau, hắn mở to miệng, cắn xuống, cắn chỗ nào trí mạng chỗ đó, chỗ nào yếu thì cắn luôn, giống hệt như dã thú, cắn lên yết hầu của Hoa Mỹ Như.
Lần đầu tiên thấy loại người điên cuồng như dã thú thế này, Lữ Vô Song sợ ngây người, nhận thức về phương diện nam nữ cũng bị kinh hãi.
May nàng phản ứng cũng nhanh, bỗng nhiên ra tay, một tay ấn xuống bả vai Viên Cương, dùng pháp lực mạnh mẽ trùng kích.