Mục lục
Đạo Quân
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Nguyên mỗ bắt nữ nhi của huynh không có ý gì khác, chỉ xin La huynh tránh đi để không bị dính phải hiềm nghi.

La Thu nghiêm nghị nói.

“Miệng nói bậy nói bạ, ngươi lập tức thả người ngay!

Nguyên Sắc vẫn không quan tâm đến hắn, tự quyết định.

“Hồ Tộc, chúng ta phải diệt trừ bọn họ. Cho dù không thể diệt hết toàn bộ Hồ Tộc, vậy thì ít nhất phải diệt hết đám dẫn đầu Hồ Tộc, nhưng quan hệ giữa La huynh và nữ nhân kia không làm cho người khác yên lòng được.

Hắn ngẩng đầu lên nhìn sắc trời không tệ bên ngoài.

“Ta đã nói như vậy, con gái của huynh có ích rất lớn cho việc tru diệt Ngân Cơ, có lẽ còn có giá trị lợi dụng khác. Bây giờ La huynh lại đòi người, ta sẽ không cho, nếu như La huynh muốn cướp đoạt trắng trợn, vậy thì xin mời, nếu thật sự dám dùng sức mạnh, vậy thì ta không thể không mời mấy vị khác đến tham gia vào chuyện này. Mấy người chúng ta liên thủ lại, có lẽ vẫn không làm được gì La huynh, nhưng ta không tin huynh có thể dẫn theo một người vướng bận nữa để chạy thoát thân khỏi tay chúng ta.

“Chắc La huynh đã hiểu ý của ta rồi, nếu muốn bảo toàn nữ nhi, vậy thì để cho ta diệt trừ Hồ nữ kia, nếu không huynh chẳng gánh nổi con gái của mình nữa đâu.

“Chỉ cần La huynh tránh đi tị hiềm, không can thiệp vào việc này, vậy thì ta sẽ đảm bảo với La huynh, ta sẽ không để lộ chuyện này với người khác. Đợi đến lúc giết chết Hồ nữ kia, con gái yêu của huynh sẽ được trả về nguyên vẹn, tuyệt đối sẽ không chịu chút đau khổ nào, ta cũng không cần tranh chấp gì với La huynh vì chuyện này nữa. Nhưng nếu La huynh muốn phân cao thấp với ta, huynh cũng biết hậu quả rồi đấy, nếu như có người khác tham gia vào, con gái và nữ nhân, có lẽ huynh chẳng giữ nổi người nào.

”Ta nghĩ ta đã nói rõ ý của mình rồi nhỉ? Muốn chọn lựa thế nào, ta cũng không thể ép buộc được, La huynh xin tự nhiên. Nếu như phải dùng sức mạnh, Nguyên mỗ sẽ tiếp đến cùng, nhưng mà ta cũng dám cam đoan, người này, huynh không thể dẫn đi được, dù có đưa đi thì cũng chỉ đưa được thi thể ra ngoài.

La Thu nói.

“Ăn nói bậy bạ, ta không nghe hiểu ngươi đang nói cái gì!

Nguyên Sắc cười ha ha nói.

“La huynh, có hiểu hay không thì trong lòng huynh tự biết, ta không đùa giỡn gì với La huynh, ta khuyên ngươi tốt nhất là đừng làm bậy.

Mặc kệ ngoài miệng La Thu cứng rắn thế nào, nhưng thực tế là đã bị người ta nắm được điểm yếu, cuối cùng giận dữ mà đến, kìm nén lửa giận rời đi, không thể làm gì cả.

Đuổi được người đi, Nguyên Sắc cười ha ha đưa mắt nhìn.

Trải qua chuyện này, hắn đã xác nhận được, chắc chắn La Thu cũng biết Ngân Cơ vẫn còn sống, nếu không thì sao hắn có thể nhịn xuống mà rời đi được.

La Thu rời đi, cuối cùng Nguyên Phi cũng dám lộ diện, trước đó nàng nói mình muốn phụ trách việc nhìn La Phương Phỉ chỉ là một nguyên nhân nhỏ, quan trọng nhất là vì sợ hãi.

Đạo lý rất đơn giản, bên này bắt con gái của La Thu, rất có thể La Thu sẽ ăn miếng trả miếng ra tay với tâm phúc của Nguyên Sắc, nên nàng không thể không tránh đi, hơn nữa trước khi La Phương Phỉ được thả ra thì nàng cũng phải thật cẩn thận mới được.

“Hắn cứ vậy mà đi sao?

Nguyên Phi cảm thấy ngoài ý muốn, bắt La Phương Phỉ đến đây, nàng rất sợ hãi, vốn còn nghĩ rằng sẽ có một trận ác chiến xảy ra chứ.

“Con tin trong tay chúng ta, hắn không dám làm loạn.

Nguyên Sắc vui tươi hớn hở, nhưng thật ra hắn không hoàn toàn nói thật, nguyên nhân thật sự chỉ có hắn biết rõ nhất.

Lời nói của Ngân Cơ đúng làm hắn động tâm thật, nhưng phương pháp nào để cho Ngân Cơ phối hợp làm việc tích cực nhất, không phải đã có rồi sao? Con gái của Ngân Cơ chính là điểm yếu tốt nhất.

Hơn nữa Nguyên Sắc cũng lo lắng một vấn đề khác, đó là lần ra tay vội vàng ở Hoàng Trạch Tử Địa, không biết có làm cho chuyện hỏng bét không nữa.

Hắn sợ Ngân Cơ sẽ đi hợp tác với những người khác, đây không phải điều mà hắn muốn nhìn thấy, phải tránh đi.

Bây giờ Nguyên Sắc bât con gái Ngân Cơ lại, chắc chắn có thể làm cho Ngân Cơ kiêng kị phần nào.

Đương nhiên, nếu thật sự Yêu Nữ kia vô tình, không quan tâm đến sự sống chết của con gái, vậy thì hắn phải tìm cách khác, nhưng dù thế nào đi nữa, Nguyên Sắc phải cố hết sức thử một lần.

Nhưng nếu bắt con gái La Thu nữ thì cũng không phải việc nhỏ, chắc chắn La Thu sẽ không bỏ qua cho hắn, cũng không thể lừa gạt được, người bình thường không thể nào tùy tiện đi vào Đại La Thánh Địa bắt người được, mà hắn lại tưj mình ra tay, sao có thể giấu được chứ? Tất nhiên cũng biết La Thu sẽ tìm đến tận cửa.

Những lời vừa rồi hắn nói với La Thu, không công bố chuyện này ra ngoài, giấu diếm giúp Là Thứ, còn cam kết Là Phương Phỉ an toàn, chỉ có một mục đích.

Hắn không muốn làm cho những người khác biết bí mật này, Nguyên Sắc muốn một mình đọc chiếm bí mật trong tay, hắn muốn lặng lẽ hợp tác với Ngân Cơ, đồng thời cũng không muốn La Thu làm lớn chuyện này lên, phải ổn định được La Thu.

Đây chính là lý do hắn bắt La Phương Phỉ đưa đến nơi này, đưa theo bên người, không cho La Thu có cơ hội cứu người đi...

Tình hình của Mao Lư Sơn Trang nhanh chóng được truyền đến trong sơn động trong núi ngoài thành.

“Là La Thu.

Lữ Vô Song nghe xong miêu tả ngoại hình người đến sơn trang, lập tức đoán ra đó là ai.

Ngưu Hữu Đạo khẽ gật đầu, hắn đã gặp La Thu, nên vừa nghe là biết.

“Bắt La Phương Phỉ, dẫn La Thu đến đây cũng là chuyện trong dự đoán. Nhưng mà…Vậy mà không hề có dấu vết đánh nhau, Là Thứ cứ như vậy mà rời đi, xem ra chuyện Ngân Cơ và Là Phương Phỉ đã trở thành nhược điểm trong tay Nguyên Sắc.

Lữ Vô Song nói.

“Ta nghĩ ta biết mục đích của Nguyên mập mạp khi mang con tin theo bên người, rồi dẫn đến nơi này rồi, thủ đoạn dùng Ngân Cơ làm mồi nhử của ngươi đã thành công, Nguyên mập mạp muốn hợp tác, lại muốn giữ quyền chủ động, hắn còn muốn ổn định La Thu để hắn không làm lớn chuyện khiến người khác nhưng tay vào. La Thu không biết chuyện Nguyên mập mạp hợp tác với Ngân Cơ, chỉ sợ hắn đã bị Nguyên mập mạp lừa gạt rồi.

“Hừ!"

Ngưu Hữu Đạo cười lạnh một tiếng.

...

Trong một khu vực của kính thành Tống Quốc, trên một trang viện đã được tu sửa hoàn toàn, cũng là nơi đặt chân của tông môn Thượng Thanh Tông.

Sau khi Tông Môn bàn bạc xong, trưởng lão Đường Tố Tố nhắc lại chuyện xưa.

“Chưởng môn, ngày hôm trước báo cáo với Phiêu Miểu Các, Nguyên Tòng kia đến cùng là có thân phận gì, chúng ta hoàn toàn không biết, nếu như có chuyện gì xảy ra thì Thượng Thanh Tông chúng ta không chịu nổi trách nhiệm được, cần gì phải ôm chuyện báo cáo những người này cho Phiêu Miểu Các trong tay chứ?

Chưởng môn Đường Nghi bình tĩnh nói.

“ Không phải đã nói rồi sao, thân phận thật sự của Nguyên Tòng là Giản Sơn Nguyệt.

Đường Tố Tố nói.

“ Cho dù có phải là Giản Sơn Nguyệt hay không, chúng ta cũng không nên ôm chuyện này vào người, trong kinh thành cos bà môn phái, không đến lượt chúng ta đâu.

La Nguyên Công thở dài, nói.

“Không phải vì nể mặt mũi của Giả Vô Quần sao? Nếu Giả Vô Quần đã có ý kia, Nguyên Tòng lại thêm cả Ngụy Đa, không phải thuận tiện hơn sao?

Tô Phá cũng nói.

“Đường trưởng lão, đều đã như vậy thì còn nói những thứ này làm gì nữa, chẳng lẽ bây giờ lại nói với Phiêu Miểu Các là chúng ta mặc kệ sao?

Đường Tố Tố thở dài, nói.

“Sao ta lại có cảm giác thiên hạ này càng ngày càng không giống bình thường, thân ở tu hành giới nhiều năm như vậy, vẫn chưa bao giờ gặp được lần rung chuyển thế này, trong lòng luôn cảm thấy không nỡ, thêm một qua là cảm thấy thiên hạ này làm sao càng ngày càng không được bình thường, thân ở tu hành giới nhiều năm như vậy, chưa bao giờ gặp như vậy rung chuyển qua, trong lòng ta là càng ngày càng không nỡ, thêm một chuyện không bằng bớt một chuyện!

Những người còn lại đều im miệng không nói, thật ra đâu chỉ nhìn mặt mũi của Giả Vô Quần, chuyện của Nguyên Tòng, ngay cả Triệu Hùng Ca đều đưa tin tức đến, để cho bên này phối hợp.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK