Thiệu Bình Ba dùng khăn tay che miệng, ho khan: "Không sai! Đến lúc đó rất nhiều chuyện đều không thể do bản thân Hạo Vân Đồ quyết định hết. Các hoàng tử ở dưới đã chờ ông ta quá lâu, đã sớm thiếu kiên nhẫn. Đến cửa ải đó, không ai sẽ chờ đợi nữa, đều sẽ muốn nhảy ra. Hạo Vân Đồ già, những môn phái tu hành kia cũng sẽ bắt đầu xem xét người thừa kế Hoàng quyền, đó là tất nhiên, cũng phải lựa chọn trong số các hoàng tử. Tâm thái của các hoàng tử thay đổi, tâm thái của môn phái tu hành cũng thay đổi, mặc kệ Hạo Vân Đồ hùng tâm bừng bừng, cũng đành thân bất do kỷ, tâm thái cũng biến đổi theo. Ta tính, qua mười năm nữa, nội bộ nước Tề tất nhiên sẽ bộc phát loạn tượng."
Nói xong, y quay đầu lại: "Ngươi liên hệ với Chiếu Tả, nói cho nàng, bảo nàng không tiếc bất cứ cái giá nào, nhất định phải giúp ta diệt trừ Anh vương phi!"
"Anh vương phi?" Thiệu Tam Tỉnh giật mình. "Giết phu nhân của Anh vương Hạo Chân?"
Thiệu Bình Ba nhìn chằm chằm bản đồ không nói lý do, trầm mặc chính là trả lời.
"Vâng!"
Thiệu Tam Tỉnh đáp, rồi lại dò hỏi:
"Có cần tiện thể hỏi việc chiến mã bị cướp là sao không?"
Nói đến đây, Thiệu Bình Ba lại ho khan mãnh liệt, như muốn ho văng cả phổi ra vậy. Khăn tay buông xuống, lại nhiễm đỏ một vùng.
Y phất tay phủ định:
"Chiến mã đã về quận Thanh Sơn, không ai trong chúng ta có cách nào đi quận Thanh Sơn đòi trả chiến mã lại, còn nhắm vào không bỏ là không cần thiết. Tình huống trước mắt, món nợ bên Ngưu Hữu Đạo chỉ có thể để sang bên, trước tiên giải quyết chuyện lửa xém lông mày đã. Chúng ta còn cần Chiếu Tả hỗ trợ làm việc, hiện tại không phải lúc truy cứu trách nhiệm. Chúng ta cũng không có tư cách truy cứu nàng ta. Chỉ cần nói tình huống cho nàng, câu trả lời mà chúng ta nên được, tự nhiên nàng sẽ nói cho chúng ta. Nếu nàng không nói, hỏi cũng vô dụng. Tạm thời khiến nàng ta áy náy mới có thể khiến nàng tận tâm tận lực giúp chúng ta!"
"Được rồi, lão nô biết nên làm như thế nào." Thiệu Tam Tỉnh đáp lại.
………..
Quận Thanh Sơn, trong sơn tran, Quản Phương Nghi chân thành đi tới lầu các.
Vừa tiến vào, chỉ thấy mấy chục người hầu từ Phù Phương viên của mình đều đã đến đông đủ, đang ngồi trong lầu các, mỗi người một bát cháo hoa, còn cầm một cái que màu vàng óng cắn rôm rốp.
Ngay cả Trần bá và Hứa lão lục cũng không ngoại lệ.
"Ở Tề kinh lại không thấy các ngươi ăn chỉnh tề như thế, mất mặt." Quản Phương Nghi xem thường mắng.
Mọi người nhìn lại, không ít người đều cười hì hì.
Hứa lão lục nuốt thức ăn, cười khan nói:
"Đại tỷ, tỷ đừng nói vậy, cơm canh của đạo gia ở nơi này ngày nào cũng thay đổi, quả khiến người ta chờ mong, mùi vị lại rất tốt. Ở nơi này ăn quen rồi, sau này sợ là không nuốt trôi mấy thứ bên ngoài nữa. Ầy, bánh quẩy, đại tỷ nếm thử đi."
Ông ta chỉ chỉ một đống gậy vàng óng trên bàn.
"Bánh quẩy?" Quản Phương Nghi thì thào, lại một cái tên nàng ta chưa từng nghe tới.
Đã có người múc một bát cháo hoa đặt trước mặt nàng ta. Nàng ta vừa mới cầm bánh lên, chợt thấy Viên Phương dẫn hai hòa thượng gây rối loạn tới, lập tức quay lại hỏi:
"Yêu quái, không hạ độc chứ?"
Viên Phương lập tức trợn mắt nói:
"Thối lắm! Nam Sơn ta tự có bảng hiệu, có khả năng có chuyện đó sao?"
Quản Phương Nghi cười khanh khách, trêu đùa hắn ta xong liền cắn bánh quẩy, phát hiện mùi thơm, vị giòn xốp sảng khoái, càng nhai càng thơm. Mùi vị thức ăn không tệ, nàng ta lại hớp một ngụm cháo hoa, chớp mắt thấy lỗ chân lông toàn thân mở hết ra.
Những người khác cũng cười ha ha theo.
Mọi người đều cảm thấy thú vị. Vị đạo gia kia lại đưa tới một nhóm hòa thượng để hầu hạ, nhìn có phần lạ lẫm, nhưng dường như lại có phong cách riêng. Thỉnh thoảng nhìn thấy đám hòa thượng này qua lại khiến lòng người có phần thư thái hơn.
Nếu những người biết Viên Phương trước kia dẫn tăng chúng của chùa Nam Sơn đi làm gì, e là không còn dám cười nữa, có khi còn phải cẩn thận kiểm tra thức ăn lại một lượt nữa.
Viên Phương ra hiệu cho hai hòa thượng dọn dẹp xong, hừ lạnh, đi về phía viện của Ngưu Hữu Đạo.
Trước bàn trang điểm, Ngưu Hữu Đạo nhắm mắt tĩnh tọa.
Thương Thục Thanh sau lưng tỉ mỉ chải tóc cho hắn, chờ một chút mới nói:
"Đạo gia, người bên châu Kim đã tới, bảo là muốn mua một nhóm chiến mã từ chỗ chúng ta. Ca ca của ta muốn hỏi ý huynh một chút."
Ngưu Hữu Đạo từ tốn nói:
"Ta mặc kệ việc này, bảo Vương gia tìm Thiên Ngọc môn thương lượng."
"Ừm!" Thương Thục Thanh đáp.
"Đạo gia!"
Viên Phương bên ngoài gọi, đi vào, chắp tay chào Thương Thục Thanh, cười nói:
"Quận chúa."
Hắn ta đã quen thuộc với cảnh chải đầu này.
Viên Phương tới cạnh Ngưu Hữu Đạo, cúi người bẩm báo:
"Bên kia đã trả lời, nói là đã biết."
Thương Thục Thanh nhìn hắn ta. Nàng không hiểu hắn ta đang nói gì nhưng cũng không hỏi.
Ngưu Hữu Đạo thì hiểu. Gần đây, hắn đã dặn Viên Phương gửi một tin nhắn cho Trần Quy Thạc.
Có câu trả lời hắn cũng yên tâm. Với hắn, quân cờ Trần Quy Thạc rất quan trọng. Đây cũng là một trong những nguyên nhân hắn vẫn giữ chặt Quỷ mẫu.
Chiến mã này là cướp được từ nước Tề. Hãm Âm Sơn lại phản bội, giúp hắn một chút việc. Người khác nhìn vào ai cũng sẽ tưởng vấn đề là ở chỗ Hãm Âm Sơn, cho rằng do người này để lộ tin tức, không ai ngờ được vấn đề lại ở chỗ đường thuỷ nước Hàn, cũng sẽ không nghi ngờ đến Trần Quy Thạc. Bên này hắn phải bảo vệ Trần Quy Thạc cho tốt. Dù đã mưu đồ rất ổn thoả, nhưng vì lý do an toàn, hắn vẫn để cho Trần Quy Thạc dừng liên hệ với phe ta, phòng ngừa bất kỳ việc ngoài ý muốn nào có thể xảy ra.
Dọn dẹp sạch sẽ cho Trần Quy Thạc là vì chính mình, cũng là trách nhiệm với y.
“Biết rồi.” Ngưu Hữu Đạo nhàn nhạt thờ ơ đáp lại.
Không có việc gì khác, Viên Phương cũng rời đi.
Lát sau, Đoạn Hổ đi vào, bẩm báo: “Đạo gia, ngoài sơn cốc có người cầu kiến ngài.”
“Người nào?”
“Người tới không tự giới thiệu bản thân, chỉ nói là nhận lời mời của ngài mà tới.”
Đột nhiên Ngưu Hữu Đạo mở hai mắt, nhìn chằm chằm vào ảnh chiếu của mình trong gương, nói: “Khách quý tới, bao nhiêu người?”
“Chỉ có một!”
“Cho mời! Ngoài ra, dặn Hồng Nương chuẩn bị phòng cẩn thận cho người đó! Báo cho nhân thủ ba phái đề cao cảnh giới, phát hiện bất cứ dị thường gì phải báo cho ta ngay lập tức!”
“Rõ!” Đoạn Hổ nhận mệnh rời đi.
Thương Thục Thanh bới tóc nhanh tay hơn, nghe Ngưu Hữu Đạo dặn dò nhiều người như vậy, đương nhiên nàng hiểu có việc gấp.
Ngẫm lại chuyện lúc trước, nàng chỉ có thể thở dài. Nàng vẫn còn nhớ tình cảnh khi mình mời vị này xuống núi.
Vị này bị giam lỏng trong Đào Hoa Nguyên, làm việc gì cũng phải nhìn nét mặt người khác. Nhưng chỉ trong chớp mắt, chẳng biết từ bao giờ, hắn đã có nhiều người dưới quyền như vậy. Có ba môn phái nghe hắn hiệu lệnh, mà phái nào cũng mạnh hơn Thượng Thanh Tông khi ấy. Còn Thượng Thanh Tông bây giờ thì sao? Chỉ sợ đang hối hận không thôi!
Mà lúc trước, hai huynh muội nàng như chó nhà có tang, cũng là được hắn nâng đỡ.
Mỗi lần như vậy, nàng lại nhớ tới câu nói khi ấy của Viên Cương. “Với các ngươi, bản thân Đạo gia quan trọng hơn tu vi của hắn…”
Ngưu Hữu Đạo chuẩn bị xong xuôi liền ra khỏi cửa, thấy Quản Phương Nghi đang bước nhanh tới.
Quản Phương Nghi gật đầu chào Thương Thục Thanh đi theo sau Ngưu Hữu Đạo, rồi quay sang hỏi hắn: “Tình hình sao rồi?”
“Ngươi chuẩn bị Thiên Kiếm Phù đi, người của Hiểu Nguyệt Các tới!”
“A! Nhanh vậy sao?” Quản Phương Nghi hơi bất ngờ, trong lòng hơi căng thẳng.
Thương Thục Thanh nhìn theo bóng lưng hai người khuất sau cửa viện.
Người làm đã chuẩn bị sẵn điểm tâm, đình đài lầu các đã sẵn sàng, Ngưu Hữu Đạo ngồi trong đình uống trà lặng lẽ chờ.
Quản Phương Nghi đứng bên cạnh đề phòng.
Chỉ lát sau, Đoạn Hổ dẫn một người áo đen đi vào trong.
Người tới trùm kín đầu, còn đeo mặt nạ, thong thả ngồi xuống đối diện Ngưu Hữu Đạo.
Ngưu Hữu Đạo phất tay ra hiệu cho Đoạn Hổ lui xuống, tự mình chấp ấm châm trà, đưa tay ra hiệu cho người áo đen đối diện đang chăm chú nhìn mình dò xét: “Mời dùng trà!”
“Không cần!” Người áo đen từ chối, giọng nói khàn khàn, rõ là giọng giả, và vẫn chăm chú nhìn hắn.