Trong thư phòng, Đại Tư Đồ của nước Yến Cao Kiến Thành một thân thường phục, ngồi ở trước thư án viết chữ, người gầy như một cây củi, chòm râu cũng không mấy sợi, nhưng người lại hiện ra tinh khí tràn trề, không thấy già.
Cao Thiếu Minh đi vào bái kiến: "Phụ thân."
Cao Kiến Thành ừm một tiếng, hỏi: "Hỏi như thế nào rồi?"
Cao Thiếu Minh: "Con nói hết lần này đến lần khác, không phải con làm, con không có ngốc đến mức này, con làm sao có thể ở thời điểm này ra tay với Tống sứ, nhưng bọn họ lại hỏi đi hỏi lại không để yên, hỏi đến con miệng đắng lưỡi khô, kiệt sức."
Cao Kiến Thành ngừng bút, hai tay đặt ở phần bụng, dựa vào thành ghế: "Như thế nào? Cảm thấy uỷ khuất con?"
Cao Thiếu Minh hơi im lặng, lắc đầu nói: "Từ Cáo dù sao cũng là người bên cạnh con, đích thực là sơ suất của con, để người ta khoan một lỗ. Từ Cáo không còn có khả năng sống sót, đoán chừng đã biến mất khỏi thế gian này, cho nên đây chính là món nợ không rõ ràng, căn bản tra không ra chân tướng, cho dù không phải con làm, con cũng chịu tội khó thoát."
Cao Kiến Thành gật đầu: "Ở lại tổ chức gián điệp mấy năm nay coi như không uổng phí, con hiểu là tốt rồi. Chỉ có điều triều đình cũng không hồ đồ, trong lúc mấu chốt này, không dùng não cũng có thể đoán ra là có người giở trò, nhưng mà Bệ hạ tức giận! Trách nhiệm rơi trên đầu của con, con cứ thành thật chịu lấy, đừng có oán thán bất cứ lời gì, một số việc ta đã thương lượng xong với Đồng Mạch."
Cao Thiếu Minh gật đầu: "Nhi tử đã hiểu, khiến phụ thân phiền lòng rồi."
Cao Kiến Thành đứng dậy rời khỏi bản: "Sơ suất này của con, xem như là làm lớn chuyện rồi. Nước Tống liên tục khiển trách, yêu cầu chúng ta giao ra hung thủ, Từ Cáo biến mất rồi, bên phía nước Tống lại xuất hiện tên Triều Thắng Hoài, nhất định cắn chặt nói Từ Cáo là một trong những hung thủ, hơn nữa tên đó lại là cháu trai của trưởng lão Vạn Thú môn Triều Kính, Vạn Thú môn từ trước đến nay không cuốn vào tranh chấp các nước, bối cảnh như thế xuất hiện chỉ điểm rất có trọng lượng. Nước Tống cũng không có thể nào đem tên Triều Thắng Hoài đó gia cho chúng ta thẩm vấn."
"Nước Tống chiếm được lý, không chỉ là ngoài miệng đúng lý không tha người, phía sau cũng tiến hành động tác, theo tin tức của tổ chức gián điệp tình báo, nước Tống đang điều động nhân mã, bên phía nước Hàn cũng bí mật tăng thêm binh về phía Nam, một khi triều đình tiếp tục động thủ với Nam Châu, cho bên ngoài thừa cơ hội, hai nước ắt sẽ có một nước động thủ, nước còn lại tất nhiên cũng thừa nước đục thả câu, đây là muốn thừa loạn mà chia cắt Đại Yến ta."
"Sự việc kinh động đến Tiêu Dao cung, Tử Kim động, Linh Kiếm sơn, ba vị chưởng môn đích thân đến hoàng cung, tạo áp lực ở ngay trước mặt Bệ hạ, Bệ hạ bị ép bất đắc dĩ, bố trí quân sự nhằm vào Nam Châu đã thu hồi mệnh lệnh đã ban, bắt đầu triệu tập nhân mã đi về hai hướng Nam Bắc bày biện pháp phòng ngự. Thu hồi cơ hội tốt đẹp huỷ hoại Nam Châu trong phút chốc, bao nhiêu tâm huyết uổng phí hết, con bảo Bệ hạ làm sao có thể không nổi nóng? Nếu không phải cha của con ta đây ở trong triều còn có chút thế lực, nếu không phải quần thần lấy lý do bây giờ giết con ngược lại làm cho chỉ trích của nước Tống càng thêm vững vàng để ngăn cản Bệ hạ, con cho rằng đầu của con còn có thể giữ nổi hay sao? Chỉ dựa vào huỷ diệt uy phong triều đình, tăng thêm khí thế của Thương Triều Tông, Bệ hạ đã không tha cho con!"
Cao Thiếu Minh nghe mà toát mồ hôi lạnh toàn thân, hỏi: “Ý của phụ thân là, chờ cái tiếng này trôi qua, Bệ hạ sẽ tìm con tính sổ?”
Cao Kiến Thành đáp: “Ta còn ở trong triều, ít nhiều Bệ hạ cũng phải nể mặt một chút, qua được cái hố này, sau này Bệ hạ có tìm con để tính sổ cũng không quá mức. Nhưng có một điều chắc chắn, tiền đồ của con coi như dừng bước tại đây, sau này, trong danh sách thăng chức, Bệ hạ sẽ vung bút gạch một cái trên tên của con. Vị trí sứ thần nước Triệu, để tránh nước Tống bị gièm pha, tạm thời sẽ không động đến. Danh tiếng mất đi, những người nhìn chằm chằm vào vị trí này trong triều sẽ bỏ đá xuống giếng, Bệ hạ cũng sẽ thuận nước đẩy thuyền, có chỗ nào nhàn rỗi sẽ điều con tới hưởng gió. Con có một vết nhơ có quan hệ tới Thương Triều Tông, phạm vào tối kỵ của Bệ hạ, không ai làm người tốt nói đỡ cho con đâu.”
Cao Thiếu Minh buồn bã cười gượng lắc đầu: “Nếu thế thì thôi con cũng đành nhận, có nơi nào mát mẻ thì đi hóng gió vậy.”
“Hồ đồ!” Cao Kiến Thành giận tím mặt, đột nhiên đổi tính chỉ vào mũi con trai mà mắng ầm lên: “Giờ là thế đạo gì? Là thời thế đại tranh, như đi ngược dòng nước, không tiến ắt sẽ lùi! Trên triều đình, chệch một bước, các bước sau sẽ sai lầm, không ai có thể chủ đụng bảo ngươi phải thối vị nhượng chức. Cái gương Tống Cửu Minh còn đấy, xuống rồi có dễ dàng lên được nữa không? Muốn chờ đến biến động một triều Thiên tử một triều thần, còn không biết Đại Yên còn kéo dài được đến lúc đó không nữa!”
“Đồng Mạch ở Tướng vị, rất được Bệ hạ tín nhiệm, vững như bàn thạch. Đại Tư Đồ ta lên không được, có không ít người đang nhìn chằm chằm vào vị trí này của ta, kẹp ở giữa rất khó làm. Nếu ngay cả nhi tử của mình, người kế tục Cao gia ta cũng không gánh nổi, sẽ có không ít người bên dưới mượn gió bẻ măng. Ngươi có nghĩ tới hậu quả chưa? Tường đổ mọi người đẩy, trống hỏng nhiều người đánh!”
“Thiếu Minh, nhớ kỹ, chỉ có người leo lên đến một vị trí nhất định, tay nắm được tài nguyên nhất định, mới là người có ích. Đến lúc đó, dù Đại Yên không còn nữa, mặc kệ thuộc vệ ai, chỉ cần con còn có ích, dù cuộc sống không được bằng lúc trước, nhưng cũng có một chỗ an thân, Cao gia còn có thể tạm thời an toàn. Người không có phận sự sẽ không có cơm ăn, còn không bằng cả tên ăn mày đầu đường.”
Cao Thiếu Minh: “Không phải phụ thân muốn con thành thành thật thật tiếp nhận sao?”
“Bảo con tiếp nhận là để con biết tiến biết thối, không phải để cho con không gượng dậy nổi! Hôm nay, sau khi tra hỏi con theo thường lệ, đại nội tổng quản Điền Ngữ muốn chiêu con vào cung, nhưng bị ta tìm lý do ngăn lại, hoãn cho con sáng mai mới tiến cung. Có biết vì sao lão thái giám Điền Ngữ kia lại muốn con tiến cung không?”
Cao Thiếu Minh hơi suy tư: “Hẳn là không có nguyên nhân nào khác chuyện ở Kim Châu.”
“Con không nhìn ra cái gì khác sao?”
Cao Thiếu Minh chắp tay: “Nhi tử không biết, xin phụ thân chỉ rõ.”
“Tạm thời không có cách nào xuống tay với Nam Châu, nhưng triều đình sẽ không bỏ qua cho Ngưu Hữu Đạo kia. Năm xưa, Tống Long bị giết, triều đình muốn xử trí hắn, nhưng bị tên kia lôi Băng Tuyết Các ra lừa gạt, sau này mới hiểu. Về sau, đêm trước hôm Thương Triều Tông đánh Nam Châu, Ca Miểu Thuỷ cùng Chu Quý phi đến quận Thanh Sơn tìm hắn, kết quả, trúng gian kế của hắn, không chỉ để cho Thương Triều Tông chiếm được Nam Châu, còn khiến Bệ hạ tự bê đá đập chân mình, phải phong Thương Triều Tông làm Thích sứ Nam Châu. Bệ hạ có nỗi khổ không nói được.”
“Sau đó, vì đủ loại nguyên nhân, vì lấy đại cục làm trọng, Bệ hạ vẫn không động vào hắn. Sau tất cả mọi chuyện, có thể nói, Ngưu Hữu Đạo này chính là trợ lực lớn nhất sau lưng Thương Triều Tông. Trước kia, ai có thể ngờ được một tiểu tốt vô danh lại có khả năng này, đều không coi hắn vào mắt! Lần này hắn xuất hiện tại Kim Châu, Tống Sử lại xảy ra chuyện, tám chín phần mười không thoát được có dính líu đến hắn. Thù mới hận cũ, Bệ hạ há có thể buông tha cho hắn sao? Dù không phải hắn làm, Bệ hạ cũng muốn chém cánh tay này của Thương Triêu Tông. Lão thái giám Điền Ngữ kia tự mình hỏi đến chuyện này, chẳng lẽ con còn chưa hiểu sao?”
Cao Thiếu Minh bừng tỉnh đại ngộ: “Cung Lý Diện muốn đích thân ra tay?”
Cao Kiến Thành gật đầu.
Cao Thiếu Minh chần chừ nói: “Đã quyết vậy, Bệ hạ phái luôn ba phái lớn ra tay không được sao?”