Thật ra trong lòng người của Lưu Tiên tông đều hiểu, đám người Lưu Tử Ngư nói là chết trong tay của Ngưu Hữu Đạo, trên thực tế thực sự hạ sát thủ chính là đám người Bạch Diêu của Thiên Ngọc môn, nhưng Lưu Tiên tông không thể trêu vào Thiên Ngọc môn, chỉ có thể tìm bàn tay đen phía sau màn Ngưu Hữu Đạo này tính sổ trước, huống hồ nhà họ Tống cũng có ý như vậy.
Thôi Viễn: "Bây giờ quan trọng nhất chính là, hắn muốn để đám người Hắc Mẫu Đơn dẫn đầu, thám tử mà chúng ta xếp vào bên cạnh hắn cũng không có cách nào nắm giữ hành tung cụ thể của hắn, chẳng ai biết cuối cùng hắn sẽ rời đi lúc nào, cũng có thể là đêm nay sẽ lén rời đi…” Chỉ chỉ vào huyện Sơn Hồ, "Chỉ có thể ở đây chờ hắn tự chui đầu vào lưới."
Cao Túc Thông nhìn chằm chằm vào bản đồ thở dài: "Đi một chuyến thì chạy một chuyến đi, tóm lại không thể tiếp tục để cho hắn chạy, dưới tình huống hiện nay nếu còn để hắn và con gấu yêu kia chạy trốn, sư môn không có cách nào bàn giao với nhà họ Tống, chúng ta cũng không mặt mũi nào bàn giao với sư môn."
Hắn đưa tay chỉ chỉ hai người, "Hai người các ngươi, một người ở lại trông chừng cửa hàng, giữ vững liên hệ tin tức trong ngoài, một người khác thì tiếp tục về quán trọ nhìn chằm chằm, có biến cố gì phải kịp thời thông báo, ta mang bốn người khác tự mình đi một chuyến đến huyện Sơn Hồ, lần này cần phải giải quyết cho xong kẻ này mới được."
Hoàng Ân Bình vội nói: "Chỉ là một tên Ngưu Hữu Đạo sao có thể để sư thúc tự mình chạy chân như vậy, cứ để bọn con đi giải quyết là được."
Cao Túc Thông lắc đầu nói: "Không có gì là chạy chân hay không, nếu cứ tiếp tục để cho hắn chạy, Lưu Tiên tông gánh không nổi người kia, nếu không phải sư môn cách nhau quá xa, không kịp điều động nhân thủ, ta chắc chắn sẽ xin sư môn tăng số nhân thủ tới giúp đỡ, bảo đảm tuyệt đối không sơ hở. Cho nên, lần này ta chẳng những phải đích thân ra ngựa, còn phải tìm nhân thủ ở các đường của Linh Tú sơn và Phù Vân tông tập trung lại đồng loạt ra tay, lần này nhất định phải bố trí sẵn sàng Thiên La Địa Võng ở huyện Sơn Hồ, một lần thành công bắt hắn, không thể xảy ra sơ sót!"
Hai người nhìn nhau, Linh Tú sơn và Phù Vân tông cũng coi là thế lực một phương như nhà họ Tống, bình thường quan hệ giữa ba phái không thể nói là tốt đẹp bao nhiêu, thậm chí còn có cạnh tranh. Chẳng qua nói đi thì cũng phải nói lại, đối với chuyện như thế này, chắc hẳn Linh Tú sơn và Phù Vân tông không dám không tận lực, Tống Cửu Minh tuy đã xuống đài, nhưng có tin tức nói, Đại Tư Không Đồng Mạch vẫn thường xuyên triệu kiến lão ta, bởi vậy có thể thấy được mờ ám trong đó, Tống Cửu Minh có thể tái xuất bất cứ lúc nào, không ai dám khinh thường lão ta.
Lần này sư thúc lại mời nhân thủ của hai phái này hỗ trợ một tay, thật đúng là không phải coi trọng bình thường, khiến hai người có cảm giác chuyện bé xé ra to.
Nếu Cao Túc Thông đã nói tới nước này, hai người cũng chỉ có thể tuân mệnh làm theo.
Cao Túc Thông viết một phần mật báo, để cho người ta lại bắt một con Kim Sí đến, gửi tin tức cho Lưu Tiên tông bẩm báo tình huống thêm lần nữa.
Sau đó Cao Túc Thông mang theo bốn tên đệ tử đứng dậy, xuất phát ngay trong đêm, như lời Thôi Viễn nói vậy, không biết Ngưu Hữu Đạo sẽ rời đi lúc nào, cũng có thể là đêm nay sẽ lén rời đi, bọn họ phải đến huyện Sơn Hồ tiến hành bố trí trước.
Mấy người mang theo hai con Kim Sí tùy thân, lặng lẽ rời đi từ cửa sau của cửa hàng, đi thẳng đến cửa hàng của Linh Tú sơn và Phù Vân tông, rất nhanh tập trung một hai chục người rời khỏi thành Trích Tinh…
Cạnh đèn, Ngưu Hữu Đạo vẫn cầm thanh kiếm kia như cũ.
Viên Phương không biết Ngưu Hữu Đạo đang làm gì, ôm kiếm rồi lặp đi lặp lại chà lau sạch sẽ như vậy, cảm thấy Ngưu Hữu Đạo bình tĩnh có hơi kỳ lạ, đây là lần đầu tiên y nhìn thấy Ngưu Hữu Đạo có biểu hiện này.
Cốc cốc, tiếng đập cửa lên, Viên Phương đứng dậy ra ngoài xem sao.
"Khách quan, rượu của ngài."
"Rượu? Bọn ta không kêu rượu mà!"
Ngưu Hữu Đạo nâng kiếm nhàn nhạt một tiếng, "Là ta kêu."
Thế là động tĩnh ở cửa ra vào trở nên yên tĩnh, tiếng đóng cửa, Viên Phương cầm một vò rượu đi tới, đặt ở bên cạnh Ngưu Hữu Đạo, kỳ quái hỏi: "Đạo gia muốn uống rượu ư?"
Ngưu Hữu Đạo bình tĩnh đáp: "Cho ngươi uống."
"Ha ha, Đạo gia, đừng đem ta ra giỡn, ngài biết ta không uống rượu, bình thường cùng lắm là vì che giấu thân phận mới vờ vịt thế thôi."
"Con yêu tinh nhà ngươi làm quá không có tí sức lực nào, rượu không uống, thịt không ăn, không uống thì cứ để đó đi."
Ngưu Hữu Đạo không quan trọng một tiếng, lúc này ánh mắt nhìn chằm chằm thân kiếm mới dời đến trên vò rượu, trong mắt hiện lên một tia lạnh lẽo.
Kiếm quang trong tay lóe lên, soạt một tiếng trở vào bao, ném kiếm một bên, vung tay áo quét ra một đạo kình phong, tắt đèn, trong bóng tối nói một câu, "Sớm nghỉ ngơi đi."
Vừa còn nói cười, đột nhiên bèn rơi vào hắc ám, Viên Phương rất câm nín.
Thời gian y đi theo Ngưu Hữu Đạo vẫn còn quá ngắn…
Sáng ngày hôm sau, mấy người gặp mặt trong sảnh quán trọ cùng nhau dùng bữa sáng, sau đó tất cả trở về phòng của mình.
Chưa đầy một lát, đám người Hắc Mẫu Đơn chuẩn bị xong đi tới chỗ Ngưu Hữu Đạo bên này, gõ cửa xin vào, cáo từ đi trước.
"Đạo gia, bọn ta đi đầu một bước, đến huyện Sơn Hồ đợi ngài." Đám người Hắc Mẫu Đơn cùng nhau chắp tay cáo từ.
Ngưu Hữu Đạo đứng đưa lưng về phía cửa sổ từ từ xoay người, ôm kiếm trước người, nói với Viên Phương nói: "Thu dọn đồ đạc, chúng ta cũng trả phòng, cùng đi đi."
"…" Đám người Hắc Mẫu Đơn ngạc nhiên, vừa rồi lúc cùng ngồi dùng bữa sáng còn chưa có ý rời đi, giờ sao lại thay đổi ý định rồi?
Lại đổi ý nữa rồi? Viên Phương khó hiểu hỏi: "Đạo gia, chẳng phải chúng ta cần ở lại đây mấy ngày ư?” Y hỏi đúng thắc mắc của những người khác.
Ngưu Hữu Đạo: "Ta nghĩ đi nghĩ lại, hình như không cần thiết phải phiền phức như vậy, chỉ cần bí mật rời khỏi đây, sẽ không có vấn đề gì lớn, mọi người đi cùng nhau, trên đường cũng tiện chăm sóc lẫn nhau cho tốt."
Mấy người hai mặt nhìn nhau, Lôi Tông Khang hỏi một tiếng, "Đạo gia, vậy chúng ta có cần thiết phải đến huyện Sơn Hồ không?"
Ngưu Hữu Đạo: "Gặp mặt thì không cần nữa rồi, có điều vẫn phải đến huyện Sơn Hồ." Phất tay ra hiệu Viên Phương nhanh chóng thu dọn đồ đạc.
Viên Phương dạ một tiếng, thật ra cũng không có gì để mà thu dọn, cột kỹ tay nải, vác lên lưng, coi như xong việc.
Mấy người ra khỏi phòng, xuống lầu đi thẳng đến sảnh lớn quán trọ trả phòng.
Thôi Viễn ngồi trong lâm viên chậm rãi ung dung uống trà chú ý tới bọn họ, ngoài mặt là uống trà, bên trong thực ra là theo dõi, thấy sau lưng Viên Phương cũng đeo tay nải, hơi sửng sốt.
Ánh mắt vội vàng nhìn chăm chú về phía Lôi Tông Khang, Lôi Tông Khang thoáng trao đổi ánh mắt với gã, bên cạnh có người, không tin truyền tin tức gì rõ ràng, đưa mắt nhìn gã một cái cũng không biết gã nhìn có hiểu hay không.
Đi vào sảnh lớn, Viên Phương đương nhiên đưa biên lai ngàn tám kia ra, nhiều trả thiếu bù nha, số tiền này đối với người thích tiền như y mà nói, không có khả năng ném đi không cần.
Bạch Ngọc Lâu ngồi phía sau quầy đứng lên, bản thân lại không có qua tay, ra hiệu cho một bên tiểu nhị tới.
Sau khi kết toán rõ ràng rồi, tiểu nhị hỏi: "Muốn đi đường sáng hay là đi đường ngầm?"
Hắc Mẫu Đơn đáp: "Đường ngầm!"
Tiểu nhị lập tức kêu người đến dẫn đường tiễn đưa.
Bạch Ngọc Lâu chắp tay nhìn theo nói: "Chư vị quý khách đi thong thả!" Ánh mắt khẽ chạm vào ánh mắt của Ngưu Hữu Đạo một cái, bề ngoài hai người không nhìn ra bất cứ dị thường nào.