Đoạn Hổ nhìn Công Tôn Bố rồi lại nhìn Hắc Mẫu Đơn: “Gặp nguy hiểm sao? Vậy chúng ta phải làm sao bây giờ?”
Hắc Mẫu Đơn hỏi: “Ngươi đi với ta một chuyến. Ta và ngươi sẽ giúp Đạo gia thoát khỏi nguy hiểm. Ngươi có sợ hay không?”
Đoạn Hổ ưỡn ngực: “Tỷ không sợ, ta có gì phải sợ?”
Công Tôn Bố giật mình, nói: “Mẫu Đơn muội tử, giúp Đạo gia thoát khỏi nguy hiểm gì chứ? Muội đừng nói giỡn! Mặc dù Đạo gia còn trẻ tuổi, nhưng so với những người mà ta đã gặp qua, luận trí óc và bản lĩnh, không ai qua được hắn. Đạo gia đã sắp xếp xong, chúng ta cứ theo lời Đạo gia mà làm, không cần các ngươi đi giải cứu làm gì!”
Nhưng Hắc Mẫu Đơn lại biết rõ tình huống trong lòng, cũng hiểu Ngưu Hữu Đạo hơn so với những người khác. Tình huống lần này không giống, người đối đầu rất có thể là Hiểu Nguyệt các!
Cho dù không phải Hiểu Nguyệt các, vẫn sẽ có tình huống cực kỳ nguy hiểm xuất hiện. Nếu không đi chung, hắn sẽ không trong thời điểm chuẩn bị gặp mặt lại chia thành hai nhóm làm việc. Theo lý, nhân thủ nhiều hơn, khả năng thành công khi đối đầu với nguy hiểm vẫn cao hơn.
Hắc Mẫu Đơn nói: “Công Tôn huynh, thật ra ta và ngươi đều biết rõ trong lòng, trước mắt Đạo gia chia mọi người thành hai nhóm, nói rõ một khi có việc, nhiều người cũng không dùng được.”
Công Tôn Bố nói: “Chính vì vậy, các ngươi lại càng không thể đi. Biết rõ sẽ gặp nguy hiểm mà còn chạy đến, nếu ngay cả Đạo gia cũng ứng phó không nổi, các ngươi đến thì có tác dụng gì?”
Hắc Mẫu Đơn nói: “Công Tôn huynh, chúng ta theo Đạo gia lâu như vậy, Đạo gia vốn đang trong tình huống phức tạp, nhưng ngài ấy có bạc đãi qua người nào trong chúng ta không? Ngài ấy luôn chiếu cố chúng ta rất tốt. Quận Thanh Sơn cũng vì nể mặt Đạo gia mà tạo điều kiện cho chúng ta. Trong tình huống chúng ta không có uy tín và bản lĩnh, thế lực khắp nơi sẽ không để chúng ta vào mắt. Chỉ có uy tín và bản lĩnh của Đạo gia mới có thể trấn trụ các phương. Đạo gia trời sinh là người cầm lái. Rời khỏi ngài ấy, ta không ổn, huynh không ổn, tất cả chúng ta đều không ổn. Khi chúng ta bị tách ra, Ngũ Lương Sơn huynh sẽ đi theo con đường nào? Cho nên, cho dù là vì chúng ta, Đạo gia tuyệt đối không thể xảy ra chuyện!”
Công Tôn Bố than thở: “Không cần muội nói đạo lý đó, ta cũng biết. Các ngươi định làm gì?”
Hắc Mẫu Đơn đáp: “Có cách chứ! Không phải Đạo gia và Hồng Nương chung một chỗ sao? Ta và Đoạn Hổ vừa vặn cũng tạo thành một cặp!”
Công Tôn Bố hiểu ý của nàng ta, nhưng gương mặt vẫn do dự.
Hắc Mẫu Đơn an ủi tiếp: “Huynh yên tâm đi, tình huống chưa chắc đã xấu như chúng ta đã nghĩ, có thể là do chúng ta sợ bóng sợ gió. Về sau, nếu gặp phải nguy hiểm gì, khả năng đối phương nhận ra hai chúng ta sẽ không cao. Vừa nhìn là biết chúng ta không phải Đạo gia và Hồng Nương, chúng ta hoàn toàn có thể giả bộ hồ đồ mà đi qua. Còn nữa, một khi hai chúng ta hành động xong, lập tức thoát thân ngay, không chờ đối phương đến tìm chúng ta.”
Công Tôn Bố khuyên: “Đừng làm rộn. Đạo gia nói trời sáng, chúng ta phải xuất phát ngay. Các ngươi cũng biết quy củ của Đạo gia rồi, không thể chờ được!”
Hắc Mẫu Đơn nói: “Nếu trước khi trời sáng mà chúng ta còn chưa trở về, huynh cứ việc theo ý của Đạo gia mà rời đi. Chúng ta sẽ đến chỗ của Thẩm Thu gặp mặt mọi người.”
Công Tôn Bố nói: “Muội tử, muội đừng tự tiện chủ trương như thế, chúng ta nên liên lạc với Đạo gia, nghe Đạo gia quyết định đi.”
Hắc Mẫu Đơn nói: “Bên cạnh Đạo gia không có Kim Sí truyền tin, làm sao mà liên lạc?”
Công Tôn Bố im lặng.
Cuối cùng, Công Tôn Bố đành phải trơ mắt nhìn Hắc Mẫu Đơn và Đoạn Hổ bay khỏi thuyền.
Ông ta có ngăn cũng không được. Bây giờ, phụ trách chỉ huy là Hắc Mẫu Đơn. Trong tình huống không có Ngưu Hữu Đạo, Hắc Mẫu Đơn chính là đại diện cho Ngưu Hữu Đạo. Nàng ta nói làm sao thì làm như vậy.
Bóng đêm mông lung trải dài khắp thảo nguyên. Hai bóng đen lướt đi trên thảo nguyên, sau đó dừng lại bên ngoài một nông trường, gọi người gác cổng.
“Hai vị có việc gì không?”
Người gác cổng nông trường hoài nghi hỏi một câu, đánh giá một nam một nữ trước mặt. Đêm hôm khuya khoắt, hai người này lại còn mang theo nón lá.
“Ta muốn mua hai con ngựa!” Người nữ lấy ra một tờ kim phiếu.
Có tiền thì dễ nói chuyện rồi. Người bên trong nông trường nhanh chóng hoạt động, chuẩn bị ngựa cho khách mua.
Hai con ngựa được dắt đến. Người nữ kiểm tra một chút, sau đó nói với người nam:”Đạo gia, được rồi!”
Hai người nhảy lên lưng ngựa, chạy vào trong màn đêm.
Vừa ra khỏi nông trường, người nam hỏi: “Như vậy có được không?”
Người nữ đáp: “Chắc là được. Nếu đối phương muốn tìm kiếm, nhìn thấy nông trường chắc chắn sẽ nghe ngóng.”
Lửa rốt cuộc cũng đã được dập tắt. Nông trường cũng toàn là tro tàn. Đám dân du mục bắt đầu tìm kiếm súc vật bị thất lạc khắp nơi dưới ánh trăng.
Từ Dung đang đứng bên cạnh đống tro bỗng nhiên ngẩng đầu, đột nhiên thấy được mấy con chim lớn xẹt qua bầu trời.
Chưa đầy một lát, một con Kim Sí bay đến, rơi vào tay Từ Đức Hải. Từ Dung thấy vậy, vội vàng bước nhanh đến.
Nhìn qua mật tín một lần, Từ Đức Hải liền bất mãn.
Từ Dung đến gần, hỏi: “Thế nào?”
Từ Đức Hải đáp: “Bên trên có trả lời, hình như đã phát hiện được tung tích của Ngưu Hữu Đạo ở hướng Cửu Đạo Xuyên.”
Từ Dung hỏi tiếp: “Vì sao lại là hình như?”
Từ Đức Hải nói: “Trong thư không nói rõ nguyên nhân. Bên trên bảo chúng ta chuyển lời cho Từ tiên sinh, cứ kiên nhẫn chờ tin tức. Nếu phía kinh thành lên tiếng, bọn họ sẽ cố hết sức, phái người gần đó đuổi theo.”
Dưới bầu trời đầy ánh trăng, hai bóng người bay lượn trên mặt biển, rơi xuống một hòn đá ngầm cao ngất, nhìn chung quanh một lát, sau đó lướt đến chỗ con thuyền thấp thoáng đằng xa.
Hai người không phải ai khác, chính là Ngưu Hữu Đạo và Quản Phương Nghi.
Hạ thấp xuống thuyền, Ngưu Hữu Đạo lấy thanh kiếm đánh ra một chiêu thức.
Cửa khoang thuyền mở ra, Công Tôn Bố xuất hiện, nhưng đối phương đứng chỗ khuất, ông không dám xác nhận.
Nhìn thấy Công Tôn Bố, Ngưu Hữu Đạo lột râu quai nón xuống.
Công Tôn Bố mừng rỡ vô cùng, chắp tay nói: “Đạo gia, rốt cuộc ngươi cũng đã đến!”
Ngưu Hữu Đạo nhìn xung quanh, thở phào một hơi, nói: “Đúng vậy, cuối cùng ta cũng đã đến. Đi thôi, lái thuyền!”
“À...” Công Tôn Bố khó xử: “Đạo gia, Hắc Mẫu Đơn và Đoạn Hổ đã lên bờ, vẫn còn chưa trở lại.”
Ngưu Hữu Đạo đang định bước vào căn buồng nhỏ, lập tức ngừng lại, quay đầu nhìn vào bờ: “Lên bờ?”
Công Tôn Bố thở dài: “Hắc Mẫu Đơn lo ngươi gặp nguy hiểm, đã cùng với Đoạn Hổ lên bờ, nói giúp ngươi thoát khỏi nguy hiểm.”
“Giúp ta thoát khỏi nguy hiểm?” Ngưu Hữu Đạo nheo mắt, quay hẳn người lại, nhìn thẳng vào Công Tôn Bố, quát lớn: “Tình huống như thế nào?”
Tiếng quát này khiến cho Lục Ly Quân phải nhìn lại.
“Trước đó, chúng ta nhận được tin tức yêu cầu chúng ta phải xuất phát vào lúc sáng sớm. Hắc Mẫu Đơn đoán rất có khả năng Đạo gia đang gặp nguy hiểm...” Công Tôn Bố đem tình huống lúc đó thuật lại rõ ràng.
Quản Phương Nghi chớp mắt, trong lòng thổn thức. Mặc kệ Hắc Mẫu Đơn làm đúng hay sai, không thể phủ nhận nàng ta là một thuộc hạ trung thành. Trong thế đạo bây giờ, người như vậy rất khó có được!
“Hồ nháo!” Ngưu Hữu Đạo mắng to, đập thanh kiếm mấy lần xuống boong thuyền: “Ta không cho thuyền cập bờ chính là muốn các ngươi chờ trên biển, bọn họ còn chạy lên bờ làm gì? Ai bảo các ngươi chạy lên bờ?”
Câu hỏi này khiến Công Tôn Bố không biết trả lời như thế nào? Nhưng Công Tôn Bố cũng đã nhìn ra, có thể khiến cho Ngưu Hữu Đạo tức giận như vậy, nguy hiểm là có thật, trong lòng không khỏi lo lắng cho Đoạn Hổ và Hắc Mẫu Đơn.
Sắc mặt Ngưu Hữu Đạo vô cùng khó coi, đi qua đi lại trên boong thuyền, thỉnh thoảng nhìn lên bờ, ánh mắt hiện lên sự lo nghĩ.
Trước đó hắn đã cảm thấy rất lạ. Sau khi thoát thân khỏi nông trường, hắn đi đường rất thuận lợi, hoàn toàn không cảm nhận được dấu hiệu bị theo dõi.