Kim Vô Quang đang thoi thóp liền kích động, hô hấp gấp rút.
Tào Ngọc Nhi bị nắm chặt tóc giãy dụa gào thét: “Ngưu Hữu Đạo, cẩu tặc, ta làm quỷ cũng không bỏ qua cho ngươi!”
“Mang đi!” Trịnh Cửu Tiêu phất tay, quát to một tiếng.
“Ô ô....” Kim Vô Quang rên lên, miệng mũi toàn máu đen, kích động vô cùng.
“Cẩu tặc! Cẩu tặc! Ngưu Hữu Đạo, ngươi sẽ chết không yên lành.” Tào Ngọc Nhi bị kéo đi điên cuồng gào lên, tiếng kêu tràn ngập sự tuyệt vọng.
Hai người không nghĩ đến Ngưu Hữu Đạo ra tay lại độc ác như vậy. Hắn muốn hủy diệt Chân Linh viện và Phi Hoa các một cách triệt để.
Đường đường là Chưởng môn lại bị treo ngoài tường thành, còn có Trưởng lão, sư huynh, đệ tử Chân Linh viện và Phi Hoa các sẽ đến cứu sao?
Cứu? Lấy cái gì mà cứu? Cao thủ trong môn tổn thất hầu như không còn. Chỉ bằng đám tiểu đệ tử tu vi không ra hồn, còn có thể đi cứu người sao? Tính mạng của Chưởng môn, Trưởng lão, sư huynh nằm trong tay người khác, ném chuột sợ vỡ bình, còn có thể đến cứu à? Chẳng lẽ chạy đến để chịu chết?
Tìm cao thủ khác đến cứu? Ngưu Hữu Đạo không phải tu sĩ bình thường, lại có thể chi phối tu sĩ có đại quyền nhất định ở thế tục, liên quan không nhỏ. Người không có bối cảnh tương đương sẽ không dễ tham gia vào những chuyện này. Huống chi, xuất động nhân thủ nhiều như vậy để tập sát mà còn thất bại, ngay cả cao thủ xếp thứ bảy trong Đan bảng là Tông Nguyên mà còn chết ở đây, ai dám tùy tiện nhúng tay chứ?
Không cứu? Giới tu hành và thế tục có sự khác nhau, coi trọng chính là sư thừa và truyền thừa môn phái. Đây chính là căn bản của giới tu hành!
Hậu quả không cứu cũng có thể nghĩ. Về sau, đệ tử Chân Linh viện và Phi Hoa các không thể ngẩng đầu trong giới tu hành. Không có lực lượng cạnh tranh bên ngoài, kết quả chính là tan đàn xẻ nghé. Sau khi đi rồi, không ai dám nói mình là đệ tử của Chân Linh viện và Phi Hoa các nữa. Hai phái đến đây xem như tan thành mây khói.
Điều này so với giết bọn họ còn khó chịu hơn. Tâm huyết của lịch đại tổ tiên xem như hủy trong tay thế hệ này của bọn họ.
Cho dù hai người bọn họ chết, chỉ cần hai phái vẫn còn người, sẽ còn có cơ hội phục hưng tái khởi.
Bây giờ, Ngưu Hữu Đạo muốn hủy luôn căn cơ của hai phái, muốn hai phái triệt để tan rã, xóa hai phái khỏi giới tu hành.
Thử hỏi, Chưởng môn hai phái sao có thể không kích động chứ?
Ban đầu, đám tu sĩ còn chưa hiểu kịp dụng ý của Ngưu Hữu Đạo. Về sau, ai nấy đều hiểu ra, dù gì tất cả cũng đều là người trong giới tu hành.
“Bảo bọn chúng ngậm miệng lại, chữa trị cho tốt, đừng để bọn họ chết.”
Thấy Tào Ngọc Nhi không ngừng nguyền rủa, không ngừng mắng Ngưu Hữu Đạo, Hạ Hoa phất tay quát một tiếng. Đệ tử bên dưới lập tức bắt Tào Ngọc Nhi im miệng. Tào Ngọc Nhi không phát ra được âm thanh nào nữa, ngửa mặt lên trời gào khóc ư ư, nước mắt hòa với máu. Đúng là mắt nhìn trời cao, lòng rỉ máu.
Chưởng môn ba phái cảm thấy thống khoái vô cùng, cho rằng nên thế. Không diệt tận hai phái, không đủ để xả mối hận này, cũng coi như cho người chết và người sống trong môn một công đạo.
Ba phái cực kỳ tán thành cách làm này, phối hợp một cách thống khoái, không chút do dự. Mặc kệ người ta có phải đến vì Ngưu Hữu Đạo hay không. Dù sao cũng là ba phái phòng ngự Mao Lư sơn trang. Diệt Phi Hoa các và Chân Linh viện, thanh danh ba phái xem như đại chấn trong giới tu hành. Đây tuyệt đối là chiến tích mà ba phái đã lập ra.
Đám người Đại Thiền Sơn hoàn toàn không có ý kiến về cách làm này, trong lòng cũng là thái độ tán thành. Tiêu diệt hai môn phái luôn lăm le Nam Châu cũng tốt, tránh sau này không có việc gì, rảnh quá lại sinh chuyện. Nhưng thủ đoạn này không khỏi quá hung tàn, chẳng khác nào trảm thảo trừ căn, so với chém chém giết giết còn ác hơn.
Hoàng Liệt thản nhiên nói: “Lão đệ, ngươi đem người ta treo lên đầu thành, mọi người sẽ biết bọn họ làm việc cho triều đình, triều đình sẽ cứu hay không cứu? Ngươi đang đánh vào mặt triều đình đấy.”
Ngưu Hữu Đạo lạnh lùng hỏi: “Hoàng chưởng môn muốn nói giúp cho triều đình sao?’
Lại nữa rồi, giọng điệu này là muốn nhắc đến chuyện “nội ứng ngoại hợp”, Hoàng Liệt khoát tay nói: “Ta không phải có ý này, nếu chẳng may triều đình muốn tìm lý do đòi người với ngươi thì làm sao bây giờ? Công khai kháng chỉ sao?”
Ngưu Hữu Đạo nói: “Muốn người thì buộc ta phải cho à? Giết trên đầu ta, lại còn bắt ta trả người về? Nếu triền đình không muốn mất mặt, tốt nhất đừng mở miệng. Chuyện thật sự mất mặt vẫn còn ở đằng sau.”
Hoàng Liệt mỉm cười, cũng không nói nữa. Nếu ngươi thích đấu đá với triều đình, vậy thì ngươi cứ chậm rãi đấu đá, đừng trách Đại Thiền Sơn ta thờ ơ lạnh nhạt!
Tâm tư đám người Đại Thiền Sơn cũng chẳng tốt lành gì.
Quản Phương Nghi đứng ngoài quan sát, biết rõ trong lòng.
Ngưu Hữu Đạo rất ít khi làm những chuyện cứng đối cứng. Lần này, hắn thật sự quyết tâm cứng rắn đến cùng với triều đình!
Thương Thục Thanh im lặng lắng nghe, gương mặt phiền muộn. Nàng ta rất ít khi tham gia vào mấy chuyện của Ngưu Hữu Đạo. Đây là lần đầu tiên nàng ta tận mắt nhìn thấy sự lãnh khốc, vô tình của hắn trong giới tu hành, nhưng nàng ta cũng biết được đạo lý nhân từ quá cũng khó mà nắm giữ được binh.
Người đàn ông áo bông vẫn luôn đứng ngoài quan sát, cũng không can thiệp vào, chỉ muốn xem tên tiểu bối quật khởi trong vài năm ngắn ngủi kia sẽ xử lý chuyện này như thế nào.
Người bịt mặt dọn dẹp thi thể dưới núi xong trở về, đồng thời mang luôn cơ thể đã không còn nguyên vẹn của Tông Nguyên. Người có thân phận, sau khi chết rồi, đãi ngộ vẫn đặc biệt hơn, không thể qua loa.
“Đây là ai vậy?” Hạ Hoa hỏi một câu.
Quản Phương Nghi nói: “Cao thủ xếp thứ bảy Đan bảng, một trong những người tập kích sơn trang...”
“Thứ bảy... Ông ta là Tông Nguyên?” Hạ Hoa sợ hãi, còn Phí Trường Lưu và Trịnh Cửu Tiêu thì khiếp sợ không thôi. Tông Nguyên mà cũng chết ở đây?
Trước đó bận rộn chém giết, bọn họ cũng không để ý đến trận chiến giữa Tông Nguyên và người đàn ông áo bông.
Quản Phương Nghi gật đầu.
Ba vị Chưởng môn cùng nhau nhìn Ngưu Hữu Đạo. Lúc này, bọn họ xem như có nhận thức mới về thực lực của hắn, ngay cả Tông Nguyên cũng bị hắn xử lý.
Hạ Hoa lại hỏi: “Có cần treo ngoài tường thành chấn nhiếp người khác hay không?”
Người đàn ông áo bông lạnh lùng lên tiếng: “Đem thi thể của ông ta treo lên tường thành sẽ khiến cho người ta nhìn các ngươi không vừa mắt, mà đều là những người các ngươi không chọc nổi. Không phải người nào cũng có thể tùy ý làm nhục. Ta khuyên các ngươi tốt nhất đừng gây phiền phức cho mình.”
Ngưu Hữu Đạo khẽ gật đầu: “Tìm một chỗ an táng thích đáng đi.”
Hạ Hoa cũng biết mình lỡ lời, vội ra lệnh cho đệ tử môn hạ khiêng thi thể Tông Nguyên đi xử lý.
Trải qua một trận chiến đấu, mặt trời đã gần xuống núi, chim mệt mỏi bay về rừng. Một đám người đứng ngoài cửa lớn sơn trang tắm nắng hoàng hôn, nghe những người khác đến báo cáo tình huống.
Kiểm tra lại, tổn thất của ba phái không nhỏ. Người chết và bị thương gần ba ngàn người.
Nhân mã đồn trú tổn thất càng nặng nề hơn. Đối mặt với cuộc tấn công của hơn vạn tu sĩ, tử thương gần bảy ngàn người.
Mà vẫn chưa phải chính diện giao phong. Vẫn là Viên Cương thấy tình huống không ổn, yêu cầu quân đồn trú rút lui. Nếu không, tử thương sẽ càng thêm thảm trọng, sẽ bị hai phái kia tùy tiện đánh tan.
Tổn thất của Chân Linh viện và Phi Hoa các cũng không thua kém. Kiểm kê thi thể, con số đạt đến hơn chín ngàn người. Đại đa số đều ngã xuống trong mưa tên. Người của hai phái đào thoát được bất quá cũng chỉ gần hai trăm người, còn có mấy trăm người thụ thương bị bắt sống.
Từ kết quả thống kê có thể thấy được, mặc dù đánh thắng, nhưng nhìn vào con số tử thương, thật ra cũng chẳng chiếm được lợi gì.
Sự thật chứng minh thực lực của Chân Linh viện và Phi Hoa các mạnh hơn bọn họ rất nhiều. Nếu không nhờ mấy vạn đại quân dùng lợi khí công kích từ xa để hỗ trợ, tiêu hao hết lực lượng của đối phương, bọn họ căn bản không thể ngăn được hai phái tấn công.