Phía bên Linh Kiếm sơn, là đại đệ tử Thái Kim Tề của Chử Phong Bình đích thân dẫn dắt, không chỉ tập trung hai mươi người của Vạn Động Thiên Phủ, còn âm thầm hạ lệnh tập kết một đám người từ các môn phái nhỏ khác cùng một vài tán tu khác, để có thể bắt gọn Ngưu Hữu Đạo, bọn chúng điều động tầm hơn một trăm người trong một lúc, không để cho Ngưu Hữu Đạo chút cơ hội thoát thân nào.
Điều động nhiều người như vậy, trên một trình độ nào đó mà nói thì cũng tức là đang khẳng định năng lực của Ngưu Hữu Đạo, không dám coi thường, sợ sẽ có chuyện gì ngoài ý muốn.
Nhiều người như vậy rồi thì cũng không cần lo lắng phải động đến hai nhà còn lại, bởi vì phương hướng mà bọn họ đang đi cũng là phương hướng mà Linh Kiếm sơn phụ trách.
Trung khu của nước Yến đang nghỉ ngơi trên đường lại bắt đầu tiến lên, Nghiêm Lập đi cùng họ liếc mắt nhìn Chử Phong Bình như chưa có chuyện gì xảy ra, sau khi nhìn tới nhìn lui, ông ta chợt nói một câu: “Sao lại không thấy Tư Đồ Diệu đâu?”
Mọi người nghe vậy liền nhìn xung quanh.
Nghiêm Lập lại nói như có ý gì đó: “Chử huynh, hình như trước đây Tư Đồ Diệu từng gặp huynh rồi, hẳn là huynh biết hắn ta đi đâu nhỉ?”
Nghe thấy câu đó, trưởng lão Sơn Hải của Tiêu Dao cung lập tức trở nên cảnh giác, nhanh chóng nhìn ra xung quanh.
Chử Phong Bình nói: “Chân mọc trên người ông ta, không phải chạy qua chạy lại cũng là chuyện bình thường sao? Lê Vô Hoa, chưởng môn của các ngươi đâu rồi?”
Lê Vô Hoa nghe thấy liền đi tới: “Chưởng môn đi đâu cũng không báo cho ta, ta cũng không biết.”
Sơn Hải quan sát bốn phía, nhíu mày nói: “Nhan Bảo Như, người phụ nữ đó vẫn luôn đi theo chúng ta, sao đột nhiên lại không thấy nữa?”
Lê Vô Hoa vô thức nhìn ra chung quanh, trong lòng thầm nói, xem ra mình đã đoán đúng rồi, hẳn là người phụ nữ kia đứng về phía Ngưu Hữu Đạo không cần biết đến lí do, mong rằng người phụ nữ kia có thể âm thầm báo cho Ngưu Hữu Đạo để thoát hiểm kịp thời.
Với tình hình trước mắt, ông ta cũng không thể giúp gì, chỉ làm được chuyện này thôi.
Nghiêm Lập nói: “Chử huynh, huynh không lừa ta chuyện gì đấy chứ?”
Chử Phong Bình: “Có chuyện giấu các ngươi không phải là chuyện bình thường sao? Chẳng lẽ có chuyện gì các ngươi cũng nói hết với bọn ta à? Chỉ cần không ảnh hưởng đến việc hợp tác của chúng ta, ta thích làm gì thì làm cái đó, phải báo cáo mọi chuyện với các ngươi sao?”
…
Được người khác dẫn đường, Thái Kim Tề đã dẫn người đến vị trí phát hiện ra Ngưu Hữu Đạo, tàn tro sau khi được đốt cháy ở ngay trước mắt chúng.
Nhìn thấy đám tro tàn kia, tâm trạng của Tư Đồ Diệu phức tạp, ông ta cũng hy vọng Ngưu Hữu Đạo có thể thoát khỏi sự theo dõi, như vậy thì ông ta cũng có thể bớt việc bớt lo, nếu không ông ta phải thật sự đối mặt với Ngưu Hữu Đạo thì cũng rất khó khăn.
Đệ tử của Linh Kiếm sơn đang tìm kiếm xung quanh, vị Phạm sư đệ kia đang nói nhỏ bên cạnh Thái Kim Tề, về tình hình của Ngưu Hữu Đạo khi ở đây.
“Bên này!” Trong khu rừng bên trái đằng trước, có một người đi ra nhắc nhở, ý là đã tìm được dấu hiệu mà đệ tử của Linh Kiếm sơn để lại ở bên kia.
“Đi thôi!” Thái Kim Tề vung bàn tay lớn lên, một đám người bay lên trời, đi thẳng về phương hướng có dấu hiệu.
Khoảng hai canh giờ sau, cuối cùng đoàn người cũng dừng lại, gặp được hai gã đệ tử theo dõi Ngưu Hữu Đạo trước đây.
“Người đâu?”
“Ở ngay phía trước.”
Hai tên đệ tử theo dõi lặng lẽ dẫn đám Thái Kim Tề đến gần một khe núi, một người chỉ vào một hang động trên vách khe núi, nói: “Thái sư huynh, người đã chui vào trong sơn động kia rồi.”
“Chắc chắn người vẫn ở trong đó chứ?”
“Hai người bọn ta thay phiên nhau theo dõi, không thấy hắn đi ra, vẫn còn ở bên trong đó.”
Khi đang nói chuyện, trong sơn động trên khe núi có động tĩnh, chỉ thấy có một người lén lút xuất hiện, đang quan sát đám người ở xung quanh, không phải ai khác, đó chính là Ngưu Hữu Đạo.
Sau khi không phát hiện ra điều gì kì lạ, Ngưu Hữu Đạo lại lui vào trong sơn động.
“Hừ hừ, thằng nhãi này cũng cẩn thận quá đấy.” Thái Kim Tề cười khẩy.
Nhìn thấy Ngưu Hữu Đạo bằng xương bằng thịt rồi, chút may mắn cuối cùng của Tư Đồ Diệu cũng tan biến, Ngưu Hữu Đạo ơi là Ngưu Hữu Đạo, sao ngươi lại không cẩn thận đến như vậy hả, lão đệ này, ngươi cũng đừng oán giận ta, ta cũng là bất đắc dĩ mới phải vậy thôi!
Quả nhiên, Thái Kim Tề vừa mới quay lại đã tìm đến ông ta: “Tư Đồ chưởng môn, là địch hay là bạn, tự ông xem xét đi.”
Tư Đồ Diệu cười khổ: “Trên tay hắn có Thiên Kiếm phù.”
Thái Kim Tề: “Thế trên tay Tư Đồ chưởng môn không có gì sao? Cấp cao của Vạn Động Thiên Phủ dốc toàn lực ra, dựa vào tài lực của Vạn Động Thiên Phủ, ta tin rằng các người sẽ không không chuẩn bị trước.”
Trên tay Tư Đồ Diệu quả thật là có một tấm Thiên Kiếm phù, để phòng ngừa nhỡ đâu nhất thời cần dùng đến, nhưng ông ta không nghĩ tới lại phải dùng trước Ngưu Hữu Đạo, cho dù không phải dùng vì Ngưu Hữu Đạo thì ông ta cũng đau lòng.
Dường như Thái Kim Tề đoán được suy nghĩ của ông ta: “Tư Đồ chưởng môn, có sự che chở của ba môn phái lớn chúng ta, còn hơn cả Thiên Kiếm phù, còn có cả lợi ích thuộc về Kim châu, ông khó lựa chọn lắm sao?”
Tư Đồ Diệu thở dài một hơi: “Ông muốn làm thế nào đây?”
Thái Kim Tề: “Phía trước giao cho các ông, những người khác hợp lại bao vây xung quanh, lần này nhất định không được để hắn trốn được.”
Vẻ mặt Tư Đồ Diệu nặng nề, thở dài một hơi rồi cung tay lên, hai mươi người của Vạn Động Thiên Phủ cùng nhau vút đến, nhảy xuống khe núi.
Thái Kim Tề cũng vung tay: “Bao vây lại! Nếu như có ai dám để cho Ngưu Hữu Đạo chạy mấy, ta sẽ lấy đầu của kẻ đó để chuộc tội!”
Sau câu ra lệnh của ông ta, toàn bộ cả trăm người tới đây đều ra quân, ngay lập tức vây quanh khe núi mà Ngưu Hữu Đạo đang ẩn mình.
“Lão đệ, xuất hiện đi, ta biết ngươi đang ở trong đó.” Tư Đồ Diệu đứng trong khe núi ngẩng đầu lên hét vào sơn động trên vách đá.
Sau một lúc, Ngưu Hữu Đạo đi ra từ trong sơn động, lưng đeo một cái bọc, đứng ở cửa động, chống kiếm mà đứng, nhìn từ trên cao xuống, lạnh lùng quan sát phía dưới: “Tư Đồ Diệu, ông đến đây làm gì?”
Đây là điều mà hắn không hề nghĩ tới, không nghĩ rằng bọn họ lại dẫn Tư Đồ Diệu đến đây, không nghĩ rằng Chử Phong Bình lại để Vạn Động Thiên Phủ đến đây đối phó hắn.
Tư Đồ Diệu: “Lão đệ, hành tung của ngươi đã bị lộ rồi, ta làm vậy cũng là bất đắc dĩ thôi.”
Ngưu Hữu Đạo: “Bất đắc dĩ à? Ông muốn làm gì?”
Tư Đồ Diệu: “Lão đệ, nghe lời ta đi, chỉ cần ngươi buông tay chịu trói, đáp ứng tất cả điều kiện của phía Linh Kiếm sơn kia, chỉ cần ngươi đồng ý phối hợp với bọn họ, chưa chắc đã không có đường lui, dù sao Nam châu cũng đang ở trên tay ngươi, hoàn toàn có thể thương lượng từ từ được, không nhất định phải làm đến mức một mất một còn!”
Thái Kim Tề đang ẩn núp nghe thấy vậy thì nổi giận, mọi chuyện đều đã thành ra phức tạp thế này rồi còn phối hợp cái quần gì nữa, hiện tại quay đầu lại, coi Tiêu Dao cung và Tử Kim động là đồ ngốc sao? Không có sự đồng ý của hai bên kia, Ngưu Hữu Đạo không lấy được hạng nhất thì có khác gì người chết đâu, có tác dụng gì chứ?
Ngưu Hưu Đạo không đổi vẻ mặt, nói: “Nếu như ta không đồng ý thì ông muốn làm gì nữa?”
Tư Đồ Diệu: “Sao ngươi lại phải làm như vậy? Lão đệ, ngươi làm vậy là không cho ta đường lui rồi, nếu như ngươi nhất quyết cố chấp như vậy, vậy lão ca đây chỉ có thể xin lỗi ngươi thôi.”
Trên vách núi đối diệnm Thái Kim Tề lách người đi ra, quát lên: “Tư Đồ Diệu, ông dài dòng làm gì, lúc này không ra tay thì muốn đợi đến khi nào?”
Tư Đồ Diệu quay đầu lại nhìn ông ta, rồi lại quay sang cười khổ với Ngưu Hữu Đạo: “Lão đệ, ngươi cũng thấy rồi đấy, ngươi đã bị bao vây rồi, chỉ có thể xin lỗi thôi.”
Ngưu Hữu Đạo lên tiếng trách móc: “Tư Đồ Diệu, ông còn có đường sống để mà chọn, không muốn tìm chết thì thành thật ngồi yên đi, ở đây không có việc của ông.”