Chẳng lẽ ngoại trừ lão nương ra, tất cả mọi người đều gặp được Nguyên Sắc của Cửu Thánh rồi?
“Các ngươi chắc chắn chứ?
Quản Phương Nghi nghi ngờ không thôi.
Lữ Vô Song nói.
“Ta quá quen thuộc hắn, chắc là không sai.
Ngưu Hữu Đạo hồ nghi, hơi kinh hãi nói.
“Vì sao Nguyên Sắc lại đến Mao Lư Sơn Trang?
Đám người ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, không ai trả lời được vấn đề này.
Vân Cơ chần chờ nói.
“Nếu thật sự đến đây vì chúng ta, vậy thì sao có thể bình tĩnh như vậy chứ?
Lữ Vô Song nói.
“Không giống, nếu thật sự biết chuyện gì đó mới đến đây, cho dù là đối phó với ta, hay muốn đối phó Thánh La Sát, hay biết ta đã mất đi tu vi, Nguyên mập sẽ cẩn thận, tuyệt đối không phải là kẻ đến tận cửa kiếm chuyện. Còn nếu muốn bắt Ngưu… Bắt Đạo Gia và Viên Cương, hắn sẽ trực tiếp ra tay lúc phát hiện ra mục tiêu, cũng sẽ bố trí chu đáo mọi thứ, không để cho chúng ta tùy tiện chạy thoát được. Hồng Nương, ngươi có thể nói rõ tình huống một lần không, đừng bỏ sót chi tiết gì, ta hiểu rõ hắn, cũng có thể biết được hắn muốn cái gì.
Ngưu Hữu Đạo gật đầu ra hiệu với Quản Phương Nghi, để cho nàng làm theo.
“Lúc đó chúng ta nói chuyện trong mật thất, Đạo Gia để cho ta đi liên hệ với Vương Gia, để cho ngài ấy đừng lo lắng chuyện triều đình xuất bình, nhưng ta vừa ra đến ngoài sân nhỏ, thì đụng phải bọn họ xông vào cửa nhà, cầm lệnh bài Phiêu Miểu Các để giữ chân thủ vệ canh cửa, tiếp đến bọn họ trực tiếp xông vào nhà, nhanh chóng khống chế toàn bộ biệt viện.
Quản Phương Nghi nhớ lại, nói ra mọi chuyện đã xảy ra.
Cả đám người lắng nghe, Lữ Vô Song hơi suy tư, đợi nghe xong lời kể, cả đám người đang suy nghĩ, nàng đã lên tiếng hỏi.
“Nguyên mập mạp lén lén lút lút, mà có tin chính xác là Lục Thánh đang chuyển từ sáng qua tối, có thể hắn là người trong Lục Thánh phụ trách xử lý chuyện này ở Yến Quốc. Ta biết vì sao hắn lại phải xuất hiện ở Mao Lư Sơn Trang rồi.
Mọi người đang nghĩ ngợi, nàng đã hiểu ra mọi chuyện? Ngưu Hữu Đạo cũng xin rửa tai lắng nghe.
“Nói thế nào?
Ai ngờ Lữ Vô Song lại nhìn chằm chằm về phía Viên Cương, mà Viên Cương đang đợi nàng nói câu tiếp theo, lại bị nàng nhìn chằm chằm như vậy, cảm giác ánh mắt của Lữ Vô Song không thích hợp, làm cho hắn không thoải mái, tránh ánh mắt đó cũng không đúng, không tránh cũng không đúng.
Mấy người khác cũng theo ánh mắt của Lữ Vô Song nhìn Viên Cương, trong lòng kinh ngạc, chẳng lẽ Viên Cương bị lộ rồi, bọn chúng đến để bắt Viên Cương sao?
Viên Cương cũng nghi ngờ, hỏi.
“Ta bị lộ rồi sao?
Lữ Vô Song nói.
”Ngươi không bị bại lộ.
Vậy ngươi nhìn chằm chằm ta làm gì? Trong lòng Viên Cương nghĩ như vậy, nhưng không nói ra khỏi miệng.
Lữ Vô Song không buông tha hắn.
“Không biết ta nói ra ngươi có thể tin hay không.
Viên Cương không phản ứng, Ngưu Hữu Đạo vội ho một tiếng, nói.
“Cứ nói trước nghe một chút.
Lữ Vô Song không quan tâm đến hắn, tiếp tục nhìn chằm chằm Viên Cương.
“Ngươi nói đi, có muốn ta nói ra hay không?
Viên Cương đạm mạc, chỉ nói một chữ.
“Nói!
Lữ Vô Song đáp trả.
“Ta nói ngươi sẽ tin sao?
Ba vị còn lại quay đầu nhìn nàng, lại quay sang nhìn Hầu Tử, sao cứ có cảm giác không thích hợp chứ?
Viên Cương nói.
“Tất nhiên nói thật thì chính là thật, nói giả thì chính là giả.
Lữ Vô Song nói.
“Lời giải thích trước đó là thật, ngươi có tin hay không, bây giờ trả lời ta đi.
Quản Phương Nghi không biết chuyện gì xảy ra, nàng không hiểu ra sao, chỉ thấy Ngưu Hữu Đạo và Vân Cơ hai mặt nhìn nhau.
Viên Cương nói.
“Ngươi đã giải thích, chuyện đã qua rồi.
Lữ Vô Song nói.
“Đã giải thích, nhưng ngươi có tin hay không, bây giờ hãy trả lời ta.
Viên Cương nói.
“Tin thì thế nào, mà không tin thì thế nào?
Chuyện gì xảy ra? Quản Phương Nghi xem trái xem phải.
Vân Cơ cười khổ.
Ngưu Hữu Đạo thì vươn tay gãi gãi cái trán, thật xấu hổ, hắn phát hiện chỉ cần đôi cẩu nam nữ này dính lên, trong lúc này, hắn không biết nên nói giúp ai nữa, thanh quan khó quản việc nhà mà.
Viên Cương nói.
“Dùng chuyện này để áp chế ta, ngươi thấy có ý nghĩa gì không?
Lữ Vô Song nói.
“Đúng! Hoàn toàn không có ý nghĩa, ta nghe lời ngươi, vậy thì nói chuyện có ý nghĩa, từ đó đến nay ngươi vẫn chưa viên phòng với ta, ngươi có ý gì vậy?
Sắc mặt Viên Cương đột biến, rất đặc sắc, biểu hiện trên khuôn mặt rất phong phú, thậm chí có thể dùng chữ “kinh diễm” để hình dung, rõ ràng bị nghẹn, muốn nói rồi lại thôi, còn phải tranh thủ một chút nhìn phản ứng của ba người khác.
Sắc mặt của ba người bên cạnh cũng rất đặc sắc, vì sao lại có cảm giác đến nhầm chỗ thế này? Trời đã sáng, còn sáng nửa buổi, ban ngày ban mặt, thảo luận chuyện này trước mặt bao người, có thích hợp không?
Rõ ràng chủ đề nói chuyện lúc đầu rất nghiêm túc, rất chân thành, rất nghiêm trọng, bỗng nhiên cua một phát kinh người, thật quá đáng, nhưng lại làm cho người ta không nói được gì.
Ngưu Hữu Đạo thật sự rất bất đắc dĩ, lần trước nữ nhân này chời bài này, hắn đã giúp Viên Cương giấu diếm được, nhưng lần này cũng dùng, có thôi đi đi không, chẳng lẽ cao cao tại thượng đã quen, chơi lưu manh cũng không cần nhìn tình hình nữa sao?
Mà hắn xem như đã nhìn thấu, đời này Hầu Tử đừng hòng chạy thoát khỏi lòng bàn tay nữ nhân này, nếu như lâu dài như vậy, Hầu Tử sớm hay muộn gì cũng không chịu nổi, bị nàng ta chơi cho nằm xuống luôn.
Viên Cương có chút thẹn quá thành giận, nói.
“Lữ Vô Song, ngươi đừng quá đáng!
Lữ Vô Song nói.
“Được, ngươi không muốn giải thích, vậy thì không cần giải thích, nếu ngươi cảm thấy quá đáng, vậy ta nghe lời ngươi, lùi một bước. Nhưng ta muốn nói rõ một chuyện, nhìn thái độ ngươi nói chuyện với ta, làm cho ta thấy không hài lòng. Nếu như muốn ta nói ra cũng được, ta có thể nói ra những lời ngươi muốn nghe, nhưng như vậy thì ngươi có phải nên nói ra lời mà ta muốn nghe hay không?
Viên Cương tức giận hỏi.
“Ngươi muốn nghe cái gì?
Lữ Vô Song nói.
“Muốn nghe ngươi nói dịu dàng chút được không?
Viên Cương trả lời.
“Thật xin lỗi, ta không biết nói.
Lữ Vô Song dùng đạo của người trả lại cho người, giọng điệu kịch liệt vang lên.
“Thật xin lỗi, ta cũng không biết nói.
“Cái kia…
Cuối cùng Ngưu Hữu Đạo cũng phải lên tiếng, thật sự là cứ để cho hai người này kéo dài cũng không phải là chuyện tốt, chuyện chính quan trọng, còn phải tranh thủ thời gian nữa, nếu như tiếp tục như vậy, Quản Phương Nghi rời Sơn Trang lâu thì sẽ làm cho Nguyên Sắc nghi ngờ.
“Lữ Vô Song, ta hiểu tên Hầu Tử này, hắn là người ăn nói vụng về, không biết nói những lời dễ nghe…
Lữ Vô Song lập tức đánh gãy lời nói của hắn.
“Được, ta cho Đạo Gia ngươi mặt mũi, lùi một bước, ta chỉ cần nghe hắn nói ra hai chữ là được.
Vì sao lại cảm giác có hố chứ? Tính cảnh giác của Ngưu Hữu Đạo rất cao, nhưng do dự một chút, chỉ hai chữ thôi? Là hai chữ nào? Tâm tư của nữ nhân này thật là khó hiểu! Hắn suy nghĩ một lúc, thử hỏi.
“Hai chữ nào?
Lữ Vô Song nói.
“Các ngươi không cảm thấy hắn mở miệng ngậm miệng gọi ta là Lữ Vô Song quá chói tai sao? Lời dễ nghe thì không nói, các ngươi nói miệng hắn đần, ta nhận, vậy đổi xưng hô được không? Sau này hắn gặp ta, chắc chắn phải gọi hai chữ “phu nhân”. Ta đã bái đường thành vợ chồng với hắn, yêu cầu này không quá đáng chứ?
Viên Cương vô ý thức nắm chặt hai tay, không phải là muốn đánh người, mà là… Không biết phải biểu đạt điều gì.
Tóm lại, bây giờ hắn đã hối hận đến xanh ruột rồi, hối hận không nên cưới nữ nhân này.
Ngưu Hữu Đạo ha ha cười, chỉ có thể làm người khuyên can.
“Không quá đáng, không quá đáng, ta thay hắn đồng ý, cái kia, có thể nói chuyện chính được không?
Lữ Vô Song nói.
“Chẳng lẽ chuyện này không phải là chuyện chính? Đối với ta mà nói thì đây mới là chuyện chính. Các ngươi nhìn thái độ của hắn xem, nắm tay làm gì? Muốn giết ta sao?
Ngưu Hữu Đạo hàm hàm hồ hồ nói.
“Không có chuyện đó, tính tình hắn quá cẩu thả, cái kia, ta đảm bảo với ngươi rồi, hay là bây giờ cứ nói chuyện chính trước đi.