Mục lục
Đạo Quân
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Người bên này không lui được, quân đội trong hồ có thể lên cạn được hay sao? Trong hồ có tận một triệu binh mã đấy!

Y tin tưởng nhất định vị trí hiểm yếu đó là do người gây ra. Hồ lớn như vậy không phải một cái ao, nhất định đã bị người đào ra lối thoát lớn, nếu không thì mực nước không thể giảm xuống nhanh như vậy, nếu không thì quân Yến sẽ không tiến công đúng vào lúc này.

Dùng nhân lực tạo ra hiểm họa tự nhiên, tiếp theo quân Yến chỉ cần dùng một phần nhỏ binh lực là có thể vây một triệu binh lính quân Triệu trong hồ cho đến chết.

Một triệu quân trong hồ đối với nước Triệu đã không còn bất cứ tác dụng nào nữa, có thể cho là không còn tồn tại.

Có những việc đã rõ ràng, mực nước hồ không thể chỉ giảm mỗi bờ Nam bên này. Không chỉ quân đội bên y không còn đường lui, mà toàn bộ các nhánh quân Triệu ở các hướng khác đều không còn đường lui.

Chiến tranh đến lúc này, y đã không còn cần phải nhìn kết cục nữa, đã biết nước Triệu xong rồi.

Lệ rơi đầy mặt, ngửa lên trời không nói gì. "Yến Sơn Minh" kia chỉ huy thiên quân vạn mã trên mặt đất bao la này bày xuống một cục thế khí thôn sơn hà, muốn giải quyết trong một lượt. Người ta làm được rồi...

Trên hồ, trong đội ngũ đang liều mạng chèo bè, có tướng lĩnh chỉ đằng trước la lớn:

"Đại Đô đốc, thấy bờ, sắp tới bờ rồi."

Bàng Đằng lại giục:

"Nhanh, phải đổ bộ trước khi trời tối. Cần phải hợp lực phá vây với quân đội trông giữ trước lúc chạng vạng tối!"

Ngay bản thân ông ta cũng không tin lời này. Ông ta biết mình chỉ đang cổ vũ sĩ khí lần cuối.

Chờ đến lúc quân đội tuyến đầu tới gần cái gọi là bờ hồ, tất cả tướng sĩ mắt tròn mắt dẹt, choáng váng nhìn sang. Người ngồi trên bè cũng lục tục đứng dậy quan sát.

Chẳng có cái gì bờ hồ, nơi này cách mép nước chừng trăm trượng, từ đó tới bờ cỏ xanh bên kia còn tận một dặm đường.

Đứng trên bè gỗ có thể nhìn thấy trên bờ hồ chân chính đang có rất nhiều người lăn lộn trong bùn nhão.

Tả Thừa Phong, Tương Vạn Lâu, Mễ Mãn sắc mặt đen kịt, cuối cùng mới hiểu vì sao Bàng Đằng nói "Sợ là không kịp".

Tả Thừa Phong lạnh lẽo nói:

"Bàng Đại Đô đốc, ngươi là thống soái toàn quân, giúp đại quân sống sót là trách nhiệm của ngươi. Ngươi có biện pháp gì mang đại quân đi thoát vây?"

Tương Vạn Lâu và Mễ Mãn cũng nhìn Bàng Đằng chằm chằm. Họ muốn vượt qua khu vực bùn lầy kia tất nhiên không thành vấn đề, nhưng họ không thể nào mang nhiều người như vậy qua hết chỉ trong thời gian ngắn, chỉ có thể hi vọng Bàng Đằng thống soái mau chóng nghĩ cách.

Bàng Đằng quay lại nói với ba người:

"Cho một ít pháp sư xuống, xem nơi nào nông hơn, dùng thân thử độ sâu, xếp hàng ngang dò đường về phía trước.

Ba đại phái lập tức có một nhóm đệ tử nhận lệnh đi ra, đáp xuống vùng bùn nhão, xếp hàng ngang, sau đó thu pháp lực lại, lập tức hai chân chìm xuống. Có nơi bùn nhão cao không có hai đầu gối là dừng, có nơi không quá bắp đùi, mà có nhiều chỗ chìm xuống quá thắt lưng, rồi đến ngực, đến vai vẫn chưa dừng.

Những nơi sâu không quá hai đầu gối là dừng kia nhìn có vẻ còn có thể đi tiếp, thực ra đó chỉ là một khu vực nhỏ. Càng đi về phía trước thêm mấy trượng, người dò thậm chí chìm xuống quá đỉnh đầu vẫn không thấy đâu.

Nước bùn trong hồ này đã lắng đọng trong không biết bao nhiêu năm.

Bàng Đằng biết không có cách nào đi qua, chậm rãi nhắm hai mắt lại, gương mặt đầy khổ sở, lòng khốn hoặc không ai biết.

Cả nhà ba cha con liên tiếp làm Đại Đô đốc nước Triệu. Phụ thân và huynh trưởng thống lĩnh quân đội nước Triệu tác chiến, kết cục cuối cùng đều chiến bại, cũng gây tổn thất rất lớn cho nước Triệu. Ông ta xoay chuyển, kết quả bản thân cũng nối gót phụ huynh, chẳng lẽ là mệnh của Bàng gia sao?

"Không cần thử lại, không qua được."

Bàng Đằng mở mắt ra, than nhẹ.

Tương Vạn Lâu cả giận nói:

"Thân làm chủ soái lại nói lời dao động quân tâm như vậy sao? Không qua được cũng phải qua!"

Mễ Mãn nói:

"Nối bè gỗ lại, dùng làm cầu nổi thử xem."

Bàng Đằng nói:

"Vô dụng, bè gỗ trong nước có thể nổi, nhưng lại không nổi được trên loại bùn lầy này, ném xuống là bị nuốt mất. Cho dù nổi được, người đạp lên cũng sẽ chìm."

Mễ Mãn không tin, quan trọng là họ không thể nào chấp nhận được thực tế đó, cứ vậy chịu thua? Không thử không cam lòng.

Rất nhanh, họ tổ chức cho binh lính trên một bè gỗ khác phân chia ra, sau đó để vài tu sĩ dùng pháp lực mang bè gỗ thả xuống khu bùn.

Sự thực chứng minh, về mặt khác, dù là chưởng môn ba đại phái có kiến thức rộng rãi cũng có chỗ không bằng Bàng Đằng.

Bàng Đằng chinh chiến cả đời, mang theo nhân mã bôn ba đi qua quá nhiều các loại địa hình. Quân đội có thể đi ở nơi nào, có thể dựng trại đóng quân ở đâu, đó là tố chất cơ bản của ông ta. Ông ta vừa nhìn địa hình nơi đó đã biết kết quả. Năng lực về phương diện này của ông ta hơn xa tít tắp so với chưởng môn ba đại phái có thể bay tới bay lui.

Kết quả này khiến Mễ Mãn giận dữ, quát mắng Bàng Đằng:

"Làm sao bây giờ?"

Bàng Đằng không hé răng, hai mắt nhìn chằm chằm bên bờ cách vài trăm trượng, trong mắt đầy vẻ bi thống.

Ba vị chưởng môn nhìn theo về phía đó, bên kia bờ hồ dường như có thể nghe thấy tiếng chém giết loáng thoáng.

Nơi này có thể nhìn thấy bên bờ, trên bờ cũng có thể nhìn thấy quân đội bập bềnh trên mặt hồ, nhưng khoảng cách ngăn ngắn đó khiến đôi bên không cách nào gặp gỡ.

Tương Vạn Lâu đột nhiên nói:

"Ta có biện pháp thử một lần. Quân đội có thể thuận theo dòng nước đi về phía cửa bên trái, có lẽ có thể đổ bộ!"

Vừa nói xong, những người khác đều hiểu thâm ý trong đó, là muốn từ bỏ nhánh quân Triệu đang bị vây công trên bờ bên kia, không cứu viện, làm như không nhìn thấy.

Nhưng mà không buông tha cũng không được, không có cách nào cứu viện, Tả Thừa Phong nói:

"Không sai!"

Khi nói ra lời này, Tả Thừa Phong đã tán thành việc mặc kệ sống chết của binh lính bờ Nam, từ bỏ!

Bàng Đằng lên tiếng,

"Vô dụng, hồ nước lớn như vậy, mực nước giảm xuống lại rất nhanh, từ đó có thể tưởng tượng được tốc độ chảy của dòng nước tại chỗ vỡ bờ. Nhiều người xông tới đó như vậy, không cần kẻ địch tấn công, toàn bộ đã xong đời!"

Tương Vạn Lâu cả giận nói:

"Thế này không được, thế kia cũng không được, chúng ta còn cần thống soái như người làm gì? Từ lúc hai nước giao chiến đến nay, Mông Sơn Minh vừa ra tay, ngươi đã rơi vào hạ phong khắp nơi. Trước lúc khởi chiến, là ai tuyên bố chắc chắn thắng? Là ai kiên trì thuyết phục chúng ta phát động chiến sự trước? Nước Yến suy yếu như vậy, Mông Sơn Minh còn có thể xoay chuyển càn khôn, ngươi thì sao? Một nước Triệu tốt đẹp lại bị ngươi đánh như vậy, không công hưởng lộc, đồ quan to rác rưởi!"

Bàng Đằng âm u. Đối phương không nể tình chút nào mắng ông ta như vậy, ông ta nhận:

"Bàng Đằng ta là tội nhân thiên cổ của nước Triệu!"

Các tướng lĩnh chung quang cũng trầm mặc não nề.

Mễ Mãn:

"Có phải tội nhân hay không, nói miệng vô dụng. Bây giờ vấn đề trước mắt thì phải giải quyết. Chẳng lẽ để đại quân chết vô ích? Mặc kệ biện pháp của Tương huynh có được hay không, chí ít đây là biện pháp khả thi duy nhất, ít ra cũng phải thử xem!"

Bàng Đằng nhắm mắt nuối tiếc:

"Không cần thử, cho dù lao ra khỏi Giác hồ... Hạ du tất nhiên đã bị lũ quét biến thành một biển nước mênh mông, chỉ cần xông về phía đó chính là bại! Bàng Đằng ta vô năng, liên lụy đến bách tính nước Triệu. Đáng thương cho bách tính hạ du, không biết có bao nhiêu người vì trận hồng thủy này mà tan cửa nát nhà! Mông Sơn Minh dùng kế tuyệt hậu ác độc bực này, ắt bị trời phạt!"

Tương Vạn Lâu tức giận mắng:

"Trời phạt cái gì? Thân làm Thống soái, đánh thắng trận là thiên chức, đánh không thắng, dùng miệng nguyền rủa đối thủ thì có gì tài ba? Bàng Đằng ngươi có bản lĩnh thì cũng dùng kế tuyệt hậu đi, trời có phạt thì để ta gánh thay cho ngươi là được!"

Tương Vạn Lâu mắng cái gì, Bàng Đằng đều nhận. Kẻ bại không có quyền lên tiếng, dù nghìn vạn lý do cũng không thể biện hộ. Bây giờ không giống như lúc ngụy biện trên triều, thua chính là thua...

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK