Cung Lâm Sách à một cái, không nhìn thêm một lần rời đi.
Kẻ phản bội, không môn phái nào tha cho, cũng không ai cổ vũ, không đáng được đồng tình. Mấy nhân vật nhỏ, không đáng để ông ta để bụng.
Người gần như đi hết, Đổng Kim Hoàn khóc lóc bám víu Triệu Đăng Huyền, không ngờ Triệu Đăng Huyền dám quỳ xuống trước mặt mọi người vì nàng ta, nhất thời cảm động vô cùng.
Triệu Đăng Huyền động viên Đổng Kim Hoàn:
"Không sao, không sao, không sao cả."
An Diệu Nhi và Lâm Phi Yến khó mà vượt qua được, cũng rất ước ao giống như ng Kim Hoàn. Hai nam tử mà họ ủy thân cho căn bản không có dũng khí lớn như Triệu Đăng Huyền, hay nói cách khác là họ không dám khẳng định thái độ cuối cùng của hai gã kia là gì, hay sẽ bỏ mặc họ lại rồi bỏ chạy.
Nếu Tiêu Dao cung đã bỏ mặc Triệu Đăng Huyền để gã ta tự chùi đít cho sạch, vậy thì chuyện dễ giải quyết. Một mình Đổng Kim Hoàn không dám về Lưu Tiên tông, Triệu Đăng Huyền tự đi với nàng ta.
Có người của Tiêu Dao cung cùng đi, Đổng Kim Hoàn an lòng hơn khá nhiều.
An Diệu Nhi và Lâm Phi Yến thì có thể làm sao? Trừ khi có thể trốn tránh vĩnh viễn không bị bắt, bằng không thì phải quay về, ra khỏi bí cảnh không về Lưu Tiên tông còn có thể đi đâu?
Các môn phái trong thiên hạ có nhiều điểm khác nhau, nhưng có chỗ lại tương đồng, đó là tuyệt đối không khách khí với kẻ phản bội!
Đây là gốc rễ duy trì của các môn các phái trong thiên hạ, một khi đã gánh cái tiếng phản bội sư môn sẽ nửa bước khó đi, trừ khi ngươi tự có đủ thực lực để tự lập.
Nếu quả thực kiếm một nơi trốn trước, không về sư môn báo cáo, làm theo lời của hai đệ tử Linh Kiếm sơn kia, một khi bị xác nhận là kẻ phản bội thì đừng mong còn hy vọng gì được hai gã kia nữa. Môn phái như Linh Kiếm sơn có thể dung túng cho đệ tử trong môn thân thiết với kẻ phản bội sư môn sao?
Giống như Triệu Đăng Huyền, đi Mao Lư Sơn Trang một chuyến, sau lại lấy danh tiếng của Linh Kiếm Sơn ra, có lẽ còn có thể tránh được một kiếp.
Nếu không như vậy rất có thể sẽ bị sư môn truy sát. Mà không chỉ sư môn, với thế lực của Ngưu Hữu Đạo, một khi hắn quyết tâm muốn đuổi bắt các nàng thì các nàng sẽ rất phiền phức.
Nếu chỉ là sư môn của họ thì còn may, với thế lực của sư môn họ, sẽ rất khó tìm kiếm khắp thiên hạ chỉ vì họ.
Nhưng Ngưu Hữu Đạo lại khác. Hắn là nhân vật có sức ảnh hưởng to lớn đến cả bảy quốc gia, chỉ cần hắn đồng ý nhường lợi ích, các môn phái trong thiên hạ và châu phủ khắp nơi sẽ hỗ trợ để ý. Họ không phải đàn ông, mà thói đời này, hai người phụ nữ độc thân đi đâu cũng sẽ bị chú ý đến.
Họ không có thực lực tự vệ, lại càng mất đi thế lực chống đỡ sau lưng, cũng không có giá trị lợi dụng, bằng vào số tiền thưởng hậu hĩnh của Ngưu Hữu Đạo, các tán tu tứ lung tung kia cũng dám động đến họ.
Trốn ra hải ngoại có thể là một biện pháp. Phàm là kẻ không dám đặt chân trên đại lục thường sẽ trốn ra hải ngoại. Thế nhưng, Ngưu Hữu Đạo có quan hệ với các chủ nhân Tứ Hải, họ cũng đã thấy rồi, sợ rằng hải ngoại cũng không tha cho họ.
Đương nhiên, có thể mai danh ẩn tích trong rừng sâu núi thẳm, nhưng trước khi hi vọng chưa bị cắt đứt hoàn toàn, hai cô gái trẻ sao có thể hạ được quyết tâm này?
Ẩn cư sơn dã thường là chuyện mà lũ đàn ông mới làm, có mấy người phụ nữ có thể dứt bỏ chốn phồn hoa thế gian?
Thấy Triệu Đăng Huyền tự tin tràn đầy, hai cô gái cũng cảm nhận được thực lực khổng lồ của ba đại phái nước Yến. Ngưu Hữu Đạo không thể không e ngại. Họ có thể đi cùng, cùng đi Mao Lư Sơn Trang đối mặt...
Ba con phi cầm cùng bay lên. Trên đường, mấy người Phí Trường Lưu náo loạn.
Ba vị chưởng môn dù gì cũng muốn nghe được sự tình trong bí cảnh, Vân Hoan lại chẳng có hứng kể cho họ. Ngưu Hữu Đạo làm ra một số chuyện là không nên để lộ.
"Ai, ba phái chúng ta phái đi đệ tử phụng dưỡng Đạo gia sợ là đã gặp nạn rồi đúng không?"
Phí Trường Lưu ngồi cùng một con phi cầm với Vân Hoan, lên tiếng hỏi.
Trong lúc Ngưu Hữu Đạo không ở đây, lo lắng Ngưu Hữu Đạo không về được, ba phái tự chuẩn bị đường lui cho chính mình mà đã làm bao nhiêu chuyện có lỗi với Ngưu Hữu Đạo. Lúc này đề cập đến chuyện đệ tử ba phái là họ đang viện cớ, đó là ba phái cũng đã hi sinh cho Đạo gia, muốn Vân Hoan nói chuyện giúp.
Không đề cập tới việc này cũng còn tốt, vừa nói tới việc này, Vân Hoan chợt tỏ vẻ quái dị, nhìn hai phi cầm bay song song hai bên, chậc chậc nói:
"Ba phái các vị dạy đồ đệ tốt thật, ăn cây táo rào cây sung, chơi rất ra trò."
Ba vị chưởng môn cứng đờ. Hạ Hoa hỏi:
"Vân Huynh, sao nói lời ấy?"
Vân Hoan hỏi ngược lại:
"Các vị không nhìn thấy ba đệ tử của các vị đang ở chung với ai sao?"
Ba người nhìn nhau. Họ còn chưa nhìn thấy mấy người Đổng Kim Hoàn, cũng vì ba cô gái kia có tật giật mình nên cố ý tránh né họ.
Náo loạn một hồi, họ còn tưởng ba đệ tử kia đã hi sinh.
Trịnh Cửu Tiêu:
"Vân huynh, có chuyện gì kính xin nói thẳng."
Vân Hoan đoán chắc ba người phụ nữ kia xui xẻo rồi, cười lạnh nói:
"Không bao lâu sau khi tiến vào bí cảnh, ba đệ tử kia của các vị lập tức ruồng bỏ Ngưu Hữu Đạo..."
Vân Hoan kể lại vắn tắt chuyện Ngưu Hữu Đạo trở mặt với Chử Phong Bình bị trục xuất, nhấn mạnh vào chuyện nói ba cô gái kia ruồng bỏ Ngưu Hữu Đạo thế nào.
"Các vị thật sự không nhìn thấy hay giả vờ không thấy. Ba ả tiện nhân kia bây giờ còn đang quấn quýt lấy người của ba đại phái kia kìa."
"Nghiệt đồ!" Hạ Hoa quát mắng.
Ba vị chưởng môn nằm mơ cũng không nghĩ tới sẽ xuất hiện chuyện như vậy. Tuy họ có thể hiểu được ba nữ đệ tử kia vì sao lựa chọn như thế, cũng chỉ vì tự vệ, nhưng hiện giờ Ngưu Hữu Đạo sống sót đi ra, bảo họ làm sao trả lời với Ngưu Hữu Đạo?
Có thể nói, ba vị chưởng môn nháy mắt đã ngơ ngẩn...
Cùng có vẻ mịt mù khó hiểu là bốn vị chủ nhân Tứ Hải đang trở về hải ngoại. Trên đường về, họ đã hỏi rõ chuyện xảy ra trong bí cảnh.
Lúc này, Tây Hải yêu vương mới biết ba trăm triệu kim tệ trên tay mình rốt cuộc bỏng đến mức nào, khiến mặt ông ta méo cả đi.
Không chỉ cướp một nhà mà là vài nhà, mà nếu chỉ như vậy thì cũng thôi, bảy quốc gia cũng chưa đến mức quay lại gây sự với họ, quan trọng là trong tay họ bây giờ có một món tài sản khổng lồ.
Vừa khiến người ta đỏ mắt theo dõi, còn có cái cớ cực tốt cho người ta bắt lấy, ông ta có thể tưởng tượng được sau này rất có thể sẽ bị nhóm lớn người truy sát.
"Ngươi làm sao không nói sớm?"
Tây Hải yêu vương tức nổ phổi, rống lên với Phù Hoa/
Phù Hoa dở khóc dở cười:
"Đại vương, ngài bảo ta nói thế nào. Nhất thời có thể nói rõ được sao? Trước con mắt mọi người, lẽ nào từ chối nhận số tiền kia? Từ chối thì chúng ta còn được cái gì, mà đây là ba trăm triệu kim tệ!"
Tây Hải yêu vương cắn răng nói:
"Lúc đi đã từng dặn ngươi, Phiêu Miễu các không có ý tốt, tận lực tự vệ, ngươi còn làm ngược lại."
Phù Hoa:
"Ta cũng chẳng còn cách nào khác. Chúng ta không ra tay, người của bảy quốc gia cũng sẽ tiêu diệt chúng ta để bàn giao cho Phiêu Miễu các. Chúng ta không thể chờ chết chứ?"
"Thằng cháu trai Ngưu Hữu Đạo kia chẳng có ý tốt. Mẹ nó, người như thế mà các ngươi còn kết nghĩa với hắn? Hiện giờ người trong thiên hạ đều biết các ngươi kết nghĩa huynh đệ với hắn đấy!"
Tây Hải yêu vương chửi ầm lên.
"..." Phù Hoa cũng chẳng biết nói gì hơn. Bây giờ nghĩ lại, lần kết nghĩa kia quả thực chẳng có đạo lý gì.
"Đằng sau có người tới." Đông Hải Đại Thánh đột nhiên hô to.
Mọi người quay đầu nhìn lại, chỉ thấy xa xa quả nhiên xuất hiện nhiều bóng người lờ mờ.