Mục lục
Đạo Quân
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 188: Tuyết Lạc Nhi
Edit : Luna Huang

Không mang theo những người khác, vẫn chỉ mang theo Viên Cương.

Đến chỗ đình vàng điện ngọc, vẫn là nơi hôm qua gặp Hàn Băng, Hàn Băng tạm thời chưa tới, Sở An Lâu tìm Tiểu Dung đến.

Tiểu Dung gọi người đem giá vẽ và các loại dụng cụ tới, hỏi Ngưu Hữu Đạo: “Tiên sinh, ngài nhìn xem mấy dụng cụ này có thể dùng được chưa?” 

Chưa từng làm qua mấy thứ này, nhìn ra, tâm lý Tiểu Dung cũng không chắc chắn lắm, trên thực tế, nàng chính là người liên hệ Sở An Lâu, bảo hắn tới sớm một chút, nàng sợ ở trước mặt Hàn Băng biểu hiện nàng không có chuẩn bị tốt.

Ngưu Hữu Đạo thử tay một chút, có chút không thuận lắm, bèn bảo điều chỉnh lại.

Đều là mấy thứ đơn giản, chỉnh sửa cũng dễ, nhưng Tiểu Dung cũng không dám khinh thị, vội vàng phân phó người nhanh chóng chỉnh sửa tại chỗ.

Mấy loại bút than các thứ, Ngưu Hữu Đạo lại để cho Viên Cương chỉnh sửa, trợ lý nha, dù sao cũng phải tìm chút chuyện để cho Viên Cương làm, để cho người ta nhìn thấy giống như là cái trợ lý chút.

Ngay tại trước mặt Ngưu Hữu Đạo điều chỉnh tất cả dụng cụ, khi Ngưu Hữu Đạo xác nhận không có vấn đề, Tiểu Dung mới thở phào nhẹ nhõm.

Thời tiết hôm nay trông cũng được, bầu trời xanh thăm thẳm, mặt trời vừa lên, Hàn Băng cũng tới.

“Chuẩn bị thế nào rồi?” Hàn Băng đi tới hỏi, sau lưng có mấy nha hoàn đi theo.

Tiểu Dung cúi thấp người bẩm: “Hồi Đại tổng quản, đều đã chuẩn bị xong.”

Hàn Băng gật đầu, lại hỏi Ngưu Hữu Đạo: “Có thể bắt đầu chưa?”

“Có thể!” Ngưu Hữu Đạo gật đầu.

Hàn Băng: “Chọn lựa bối cảnh xong chưa? Nếu như chọn xong rồi, các ngươi đi tới chỗ bối cảnh đã chọn đứng chờ chút.”

Ngưu Hữu Đạo nhìn ánh sáng mặt trời chiếu tới, bảo Viên Cương cầm sổ ghi chép tới, thấp giọng thương nghị với Viên Cương, về việc ánh sáng chiếu lên trên bối cảnh sinh ra bóng râm, sẽ tạo ra ảnh hưởng gì khi vẽ.


Mấy người ở bên cạnh lắng nghe, Hàn Băng nghe được khẽ gật gật đầu, nghe ra rất chuyên nghiệp, càng nghe càng yên tâm.

Sở An Lâu nhìn thấy dụng cụ vẽ đã cảm thấy rất kỳ quái rồi, giờ lại được nghe đàm luận, cảm giác lật đổ mọi ấn tượng của hắn với việc vẽ tranh, không nghĩ tới vẽ vẽ vậy thôi mà còn cần phải để ý đến nhiều thứ như vậy.

Trước đó, nghe Hàn Băng nói tranh của vị này vẽ là độc nhất vô nhị, hiện tại, hắn trái lại cũng có chút mong đợi.

Về phương diện thời gian, Viên Cương còn nắm chắc hơn cả Ngưu Hữu Đạo, sau khi kết hợp bối cảnh đã chọn, hướng chiếu sáng, ước chừng thời gian vẽ mỗi bức tranh, hắn cân nhắc đưa ra thứ tự vẽ của mười cái bối cảnh, “Trước đi tới chỗ này, rồi lại tới chỗ này, lại đến chỗ kia . . . Theo thứ tự vẽ xuống hẳn là có hiệu quả tốt nhất.”

Đám Hàn Băng tựa hồ minh bạch vì sao Ngưu Hữu Đạo muốn mang theo Viên Cương đến đây, mang theo người phụ tá như thế rất là cần thiết.

“Tốt! Cứ như vậy đi.” Ngưu Hữu Đạo khẽ gật đầu, trả lại bản ghi cho Viên Cương, chắp tay với Hàn Băng nói: “Đại tổng quản, mặt trời vừa mới lên, trước tiên đi tới bờ hồ ven sông đi.”

Hàn Băng lập tức quay sang nói với cả đám theo sau: “Theo hắn nói mà làm, đi tới bên kia đuổi mấy người không liên quan đi, đừng để có người quấy rầy.”

“Vâng!” Lập tức có nha hoàn dạ, bước nhanh rời đi, đồng thời cũng mang giá vẽ đi theo.

Hàn Băng thì tự mình đi mời Tuyết Lạc Nhi tới.

Sở An Lâu đi theo sau đuôi Ngưu Hữu Đạo đề nghị, “Có cái gì cần ta làm không?”

Ngưu Hữu Đạo quay đầu lại liếc nhìn hắn một cái, từ trong ánh mắt hắn thấy được chút mong đợi, muốn biểu hiện trước mặt Các chủ và Đại tổng quản đây mà.

Cũng chưa nghĩ ra chuyện gì thích hợp để hắn làm, nhưng mà thấy người ta chờ mong, đành phải ráng nghĩ cách tìm việc cho hắn làm mới được, đằng sau còn phải trông cậy vào người ta hỗ trợ nha, liền thử hỏi, “Lúc vẽ ánh sáng chiếu hơi chướng mắt, sẽ ảnh hưởng tới việc vẽ tranh, bung dù che không biết có ủy khuất Sở chưởng quỹ hay không?”

“Không ủy khuất, không ủy khuất, việc này giao cho ta.” Sở An Lâu liên tục khoát tay, nhìn chung quanh một chút, ở đâu kiếm ra dù? Liền vội vàng rời đi, nói: “Ta đi tìm dù!”

Chỉ thấy hắn bay lượn đi xa, Ngưu Hữu Đạo lạnh lẽo liếc nhìn theo, nếu không phải không tiện đắc tội, hôm nay nhất định phải thừa cơ để hắn không ‘xuống đài’ được rồi.

Mấy người đi tới bờ hồ ven sông đợi một chút, không lâu sau, Tuyết Lạc Nhi mặc một bộ váy dài trắng được Hàn Băng dẫn tới.

Tuyết Lạc Nhi nhìn gần càng lãnh diễm* hơn, là loại lạnh lùng kia, chẳng những là trên mặt không lộ ra vẻ gì, trong ánh mắt sáng cũng không chút gợn sóng.(*lạnh lùng nhưng xinh đẹp)

“Gặp qua các chủ!” Ngưu Hữu Đạo chắp tay chào.


“Ngươi chính là người vẽ tranh cho Toa Huyễn Lệ?” Thanh âm của Tuyết Lạc Nhi mềm mại rõ ràng, ngữ khí lạnh lùng hỏi một câu.

“Vâng!” Ngưu Hữu Đạo khách khí đáp.

Tuyết Lạc Nhi chú ý tới Viên Cương đứng sau lưng Ngưu Hữu Đạo thờ ơ không hành lễ, đôi mắt sáng chăm chú, vô thức nhìn nhiều một chút.

Có lẽ chính Ngưu Hữu Đạo lẫn Viên Cương đều không có chú ý tới, xét hình tượng hiện tại của Viên Cương, trên thực tế, rất có lực xung kích thị giác của nữ nhân, đối với phần lớn nữ nhân mà nói, Viên Cương liền vững vàng đại biểu cho hai chữ, nam nhân*!(*manly)

Chỉ cần hai người bọn hắn đúng chung một chỗ, dưới tình huống bình thường, đoán chừng Ngưu Hữu Đạo sẽ bị nữ nhân không thèm đếm xỉa đến, lực chú ý đều sẽ tập trung ở trên người Viên Cương.

Kỳ thật bộ dạng của Ngưu Hữu Đạo nhìn cũng không tệ, nhưng là luận hình tượng, khí chất cùng hình thể, hai người đứng chung một chỗ liền tương phản, như hiện tại, lập tức bị Viên Cương làm cho lu mờ, đối với phụ nữ mà nói, Viên Cương càng có thể đại biểu cho hai từ ‘đàn ông’ mãnh mẽ hơn.

Tuyết Lạc Nhi dời mắt khỏi người Viên Cương.

Hàn Băng quan sát bốn phía, không thấy bối cảnh này có cái gì đẹp, có chút kinh ngạc hỏi: “Ngay tại chỗ này vẽ sao?”

“Ngồi bờ sông.” Ngưu Hữu Đạo đưa tay chỉ một cái vị trí, “Gần có sóng vỗ lăn tăn, phía trước có hồ nước xanh biếc, nơi xa có sơn cảnh.”

Hàn Băng thuận theo tay hắn chỉ nhìn nhìn, ờ, dường như là có chuyện như vậy, vung tay lên, “Ghế dựa.”

Rất nhanh có người đem cái ghế đi qua, Ngưu Hữu Đạo ngạc nhiên hỏi: “Các ngươi đang làm gì vậy?”

Hàn Băng: “Không phải ngồi bờ sông sao?”

Ngưu Hữu Đạo: “Muốn để cảnh tự nhiên nguyên thủy, bỏ cái ghế đầy tính nhân tạo vào là thứ gì? Chỗ ngồi đã chọn tốt rồi, kìa, ngay tại bờ sông tảng đá lớn kia.”

Hàn Băng trầm mặt xuống, “Ngươi dám để các chủ ngồi bệt trên tảng đá hử?”

“. . .  . . .” Ngưu Hữu Đạo câm nín, cuối cùng thỏa hiệp nói: “Được thôi, ngồi ghế thì ngồi ghế vậy.”


Trái lại, Tuyết Lạc Nhi ở một bên lên tiếng, “Chuyển cái ghế đi, làm theo lời hoạ sư nói đi.” Nói xong đi tới chỗ tảng đá kia.

Dọn cái ghế đi rồi, bất quá trên tảng đá cuối cùng vẫn bỏ xuống cái đệm.

Ngưu Hữu Đạo đứng trước bàn vẽ chỉ huy, “Các chủ, người không cần phải đối diện bên này, ngồi nghiêng sang bên phải, đúng, nghiêng thêm một chút, nhìn phía trước, không cần ngồi quá nghiêm thế, sẽ dọa người sợ, một tay thả tự nhiên trên đùi, đúng đúng đúng, cứ như vậy . . .”

Bên trên Hàn Băng nghe dở khóc dở cười, ai ngờ Ngưu Hữu Đạo còn nói: “Đại tổng quản, có thể tới chỉnh lại váy của các chủ lại chút cho tự nhiên hay không.”

Hàn Băng đi tới, ngồi xuống bên cạnh Tuyết Lạc Nhi, vừa chỉnh vừa hỏi: “Như vậy phải không?”

“Gọn một chút, không nên quá chỉnh tề . . .” cuối cùng Ngưu Hữu Đạo vẫn phải đi tới, nhưng hắn lại tự mình động thủ đụng váy người ta cũng không tốt, chỉ có thể đưa tay gần gần chút chỉ điểm, “Thế này, kéo sang bên này một chút, đúng đúng đúng, muốn thể hiện ra nét đẹp tự nhiên, đúng, tốt, được rồi.”

Hai người cùng lùi lại tới trước bàn vẽ, Hàn Băng lại nhìn lại một lượt, chợt mỉm cười, thật đúng là đừng nói, phát hiện tên này vẫn rất có nhãn quang, hiện tại từ góc độ này nhìn các chủ, hình tượng chỉnh thể thật đúng là ‘cảnh đẹp ý vui’, xem ra tốn 100 vạn kim tệ kia cũng không oan uổng, người ta đúng là có nhãn quang.

“Các chủ, cứ như vậy, không nên động đậy!” Ngưu Hữu Đạo lên tiếng dặn dò, cầm bút than lên đưa xa đưa gần trước mắt chia tỉ lệ, sau đó bắt đầu vù vù vẽ trên tờ giấy, tay vẽ rất nhanh.

Viên Cương đứng ở một bên ngó ngó động tĩnh trên bàn vẽ, có chút đau răng, chạy đến thế giới này đi vẽ phác hoạ.

Cái đồ chơi này hắn là làm không được, bất quá không có cách, Đạo gia biết rất nhiều mấy thứ kỹ năng kỹ xảo, người ta trước kia hứng thú rộng khắp, ưa thích tiếp xúc những kỹ thuật thủ công này, mấy thứ cầm kỳ thư họa liền không nói, thậm chí kỹ thuật làm thợ mộc hay thợ đá cũng biết, ngay cả làm giày cỏ hay làm chiếu nằm các loại đều có thể bện.

Hắn nhớ kỹ Đạo gia đã từng giúp người phục hồi lại một cái guồng nước cổ đại.

Dựa theo ghi chép trên cổ tịch, tự tay tạo lò nung làm đồ sứ cổ, làm ghế giả như cổ thật.

Dựa theo phương pháp cổ làm lò nung ra gạch ngói Tần Hán.

Còn tự mình phỏng chế vẽ lại tranh cổ.

Dù sao thứ Đạo gia biết thật nhiều, hắn xem như đã nhìn ra, loại người như Đạo gia này, đích thật đi đâu cũng không chết đói, dùng lời Đạo gia nói trước kia, tài nghệ nhiều cũng không đè thân!

Hàn Băng thỉnh thoảng nhìn nhìn Tuyết Lạc Nhi ngồi không nhúc nhích ở bờ sông, lại nhìn nhìn bàn vẽ, chỉ thấy hình dáng người và cảnh vật bắt đầu dần dần hiện ra, rất là thần kỳ, đích thật là cách vẽ nàng chưa từng thấy qua.

Mà lúc này, Sở An Lâu mới chạy đến, cầm trên tay cái khung gỗ nhỏ, phía trên có tấm vải kéo căng ra, đi tới giơ lên, giúp Ngưu Hữu Đạo che ánh nắng mặt trời chiếu tới.

Không có cách, nơi này khắp nơi đều là tu sĩ, không ai dùng dù, hắn tìm mãi không thấy một cái dù che mưa, lâm thời tìm được một món đồ thích hợp tới sử dụng.

Hàn Băng nghiêng đầu nhìn về phía hắn, các chủ đều đứng đó phơi nắng, nơi này che cái dù là thế nào? Trầm giọng hỏi: “Ngươi làm gì đó?”


Sở An Lâu vội vàng trả lời: “Sợ ánh nắng ảnh hưởng tiên sinh vẽ tranh.”

Ngưu Hữu Đạo nói đỡ cho một câu, “Ánh nắng làm mắt bị lóa, đâm ra nhìn không rõ, che như vậy đỡ hơn nhiều.”

Hàn Băng lúc này mới xem như thôi, không có lại đi nói cái gì nữa.

Sở An Lâu nhìn Ngưu Hữu Đạo cảm kích, đối với hành vi trước đó hắn nhục nhã Ngưu Hữu Đạo  cũng hơi hối hận.

Thế là hắn vẫn đứng đó giơ ‘dù’ che nắng, đồng thời nhìn xem hình ảnh hiện ra trên bàn vẽ, lại là vẽ như vậy, cũng âm thầm tỏ ra thần kỳ.

Đợi cho Ngưu Hữu Đạo thả bút than trong tay xuống, một bức tranh xem như hoàn thành.

Hàn Băng nhanh chóng tới đỡ Tuyết Lạc Nhi đứng lên, mời nàng tới quan sát.

Đứng trước bàn vẽ, nhìn thấy cận cảnh, trung cảnh, viễn cảnh, ý cảnh phụ trợ cho chính mình ngồi ở tại bờ sông nhìn về phía xa xa, đôi mắt Tuyết Lạc Nhi nháy mắt sáng lên, ngẩng đầu đối chiếu cảnh vật ở phía trước môt chút, tất cả đều hiện ra sinh động như thật vậy, bắt đầu tin tưởng nguyên lai mình lại đẹp như vậy.

Hàn Băng thử hỏi, “Tiểu thư, vẽ thế nào?”

Tuyết Lạc Nhi lạnh lạnh lùng lùng nói, “Tốt!”

Ánh mắt nhìn chằm chằm chính mình trong bức tranh không muốn dời, rơi vào bên trong ý cảnh một thân một mình mình ngồi giữa thiên địa trong bức tranh.

Hàn Băng mỉm cười, với tính cách này của tiểu thư, có thể làm cho nàng nói ra một chữ ‘tốt’, thật là không dễ dàng, chỉ vào bức tranh kia, “Nhanh thu dọn, đưa đến phòng của tiểu thư đi, cẩn thận một chút, đừng làm hư đó.”

“Vâng!” Có hai nha hoàn tiến tới lấy bức vẽ đem đi.

Hàn Băng quay lại nhìn sang Tuyết Lạc Nhi, thử hỏi, “Thân thể bất động lâu cũng rất mệt mỏi, tiểu thư có muốn nghỉ ngơi một lúc hay không?”

“Không cần, tiếp tục đi.” Tuyết Lạc Nhi lên tiếng đáp.

Hàn Băng lập tức quay đầu hỏi thăm nên đi đâu vẽ tiếp?

Xác nhận chỗ vẽ, lập tức thu dọn đồ đạc di chuyển, một nhóm lại tới trước một bờ tường đầy hoa, trên tường dây leo bò kín, phía trên dây leo trổ đầy bông hoa li ti.

Bức vẽ tiếp theo chính là vẽ Tuyết Lạc Nhi bước ngang qua bức tường đầy hoa.

(Luna: Mùi vị câu chương nặng quá mợi, biết bao giờ ta mới gặp lại được vợ chồng TTT đây)

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK