Hai người vừa dốc hết tâm huyết cứu vãn Đại Yên nghiêng ngả nói chuyện thật lâu, Ngưu Hữu Đạo vẫn không thấy đâu…
Quân Tống rút lui qua sông Đông Vực lại là một tình cảnh khác. Sĩ khí chẳng còn, thực sự là ăn cũng không đủ no.
Khó khăn trắc trở lên tục, nhiều lần tiêu hao, lương thực chẳng còn bao nhiêu, cơm khô nấu thành cháo, ngày ba bữa cháo rút xuống còn hai bữa, có thể sau này còn phải dừng lại, chỉ duy trì không chết đói là được. Cả ngày đại quân chịu đói, hữu khí vô lực, tốc độ hành quân cực kỳ chậm chạp.
Được biết Ngô Công Lĩnh vượt sông mà đến khiến cho La Chiếu cảnh giác cao độ, vội vàng gọi người đến hỏi: “Xác định Ngô Công Lĩnh kia không có vấn đề gì chứ?”
Văn Du lảo đảo trên lưng ngựa nói: “Sẽ không có vấn đề gì đâu. Triều đình truyền tin tới, Mông Sơn Minh cho chúng ta rút lui toàn bộ là vì hy vọng Ngô Công Lĩnh sẽ hạ sát thủ với chúng ta. Lão ta lại không biết Ngô Công Lĩnh đã bị triều đình ta âm thầm thu mua từ lâu.”
Tô Nguyên Bạch gật đầu: “Cái giá cực lớn, là địa bàn hai châu!”
La Chiếu cười lạnh: “Nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của, tên tặc này dã tâm bừng bừng, không ngại sát hại huynh trưởng, giữ lại sớm muộn cũng thành hậu hoạn!”
Văn Du thở dài: “Đại Đô Đốc, triều đình cũng bất đắc dĩ mới thoả hiệp như vậy. Tình hình trước mắt chỉ có thể làm yên lòng y, sau này thong thả thu thập y cũng không muộn!”
Mấy phe thế lực, Kim Tước có ý đồ lợi dụng Ngô Công Lĩnh quấy rối nước Tống, đánh vỡ cán cân cân bằng trong kết minh Tống Yên, phá vỡ một bên suy yếu, tạo điều kiện cho nước Hàn có thể bỏ cái giá thấp nhất nuốt được nước Tống, nhưng lại bị Ngô Công Lĩnh bán đi.
Mông Sơn Minh biết được ý đồ của Kim Tước, để ổn định Kim Tước, phòng ngừa y làm loạn nước Yên.
Dù sao tình hình hiện giờ của nước Yên rất nguy hiểm, còn một nước Triệu đang nhìn chằm chằm kia. Để giảm bớt áp lực, ông ta tiếp tục hoạ thuỷ đông dẫn, thuận nước đẩy thuyền, lợi dụng Ngô Công LĨnh ra tay với nhân mã La Chiếu. Nhưng lại bị Ngô Công Linh bán.
Nước Tống biết được ý đồ của Mông Sơn Minh, nhưng lúc này lại đang giật gấu vá vai, chỉ có thể cực lực đem lợi ra trấn an Ngô Công Lĩnh, dứt khoát bỏ ra hai châu cho y.
Ý đồ của Kim Tước bị Ngô Công Lĩnh bán cho Mông Sơn Minh. Ý đồ của Mông Sơn Minh lại bị Ngô Công Lĩnh bán cho nước Tống.
Chân đạp ba thuyền, bán nhà này cho nhà kia, từ đầu đến cuối vẫn giấu nhà khác, xảo trá vậy cũng là vì bất đắc dĩ. Ngô Công Lĩnh cũng chỉ đang tự vệ trong tình cảnh gian nan này. Trước hết, phải ổn định ba bên, đảm bảo an toàn cho mình, sau đó mới xem tình hình mà lựa chọn.
Nhưng lúc này La Chiếu nhìn nhân mã yếu ớt xung quanh không thể tiến lên, trong lòng vẫn bất an. “Ba vị trưởng lão, xin nhanh chóng phái nhân thủ tới bên Ngô Công Lĩnh xác nhận xem có phải không có gì đáng lo không. Nếu Ngô Công Lĩnh có biến, ta sẽ không chịu nổi một đòn đâu, hậu quả sẽ khó mà lường được. Mặt khác, vẫn không thể lơ là giám sát người của Sử Tân Mậu!”
Y lo lắng như vậy không phải không có đạo lý. Trước mắt, người có thể uy hiếp được y chính là Ngô Công Linh và Sử Tân Mậu. Mấy người Tô Nguyên Bạch lập tức phái người đi chấp hành.
Nhưng tin tức truyền lại sau đó lại khiến người ta bất an. Chính xác hơn là không có tin truyền lại. Người được phái tới chỗ Ngô Công Lĩnh thăm dò không có tin gì, như ném đá xuống biển. Hai lần phái đi đều như vậy!
Mà theo như thám tử quan sát thì nhân mã của Ngô Công Lĩnh đang gấp rút hành quân tới.
Triều đình nước Tống biết được tin vẫn còn kinh nghi bất định. La Chiếu thân ở tiền tuyến, có cảm giác nhạy bén, ý thức được nguy cơ đã quyết định thật nhanh, quả quyết truyền lệnh cho quan vận lương chia nhỏ lương thảo của nước Tống phân tán.
Đồng thời, y cũng chia hơn hai trăm vạn nhân mã thành từng tốp nhỏ lui lại, cứ một ngàn người làm một tổ, phân phó kết nối với hướng vận chuyển lương thảo.
Mục đích chủ yếu là, một khi gặp phải chuyện gì ngoài ý muốn, y vẫn muốn cố gắng giữ được thực lực tối đa cho nước Tống. Nhân mã tập trung, dễ bị người ta giết sạch.
Phân tán lương thảo, phân tán nhân mã, đương nhiên sẽ tăng thêm khoảng cách giữa hai đầu mút của hai bên, kéo dài thời gian nhân mã và lương thảo gặp nhau. Trong khốn cảnh thế này, La Chiếu không thể lo được liệu còn bao nhiêu người có thể còn sống mà nhìn thấy lương thảo.
Chí ít, nhân mã phân tán đi cũng có thể ăn cỏ, ăn vỏ cây, ăn tất cả những gì có thể tìm được. Hơn hai trăm vạn người tập trung thành một khối, cân bằng cung cầu vỏ cây cỏ dại cũng bị đánh vỡ. Có nơi nào có nhiều cỏ cây như thế.
La Chiếu rất khó khăn mới đưa ra được quyết định này, nhưng cũng chẳng có cách nào khác.
Mà với Ngô Công Lĩnh, hiện giờ, giải quyết được nước Hàn, lại qua được uy hiếp lớn nhất là Mông Sơn Minh, coi như có thể thở dốc.
Đánh vòng vòng thế này mãi y cũng không chịu nổi nữa, nhất định phải đưa ra lựa chọn. Rốt cuộc, y xé toang mặt nạ hiền lành, lộ ra răng nanh, ra tay với quả hồng mềm, tấn công truy sát nhân mã của La Chiếu!
Đại quân của La Chiếu chia làm các tốp nhỏ thực sự đã tạo thành phiền toái cực lớn cho nhân mã của Ngô Công Lĩnh. Dù sao, binh lực của y cũng có hạn.
Nhưng Ngô Công Lĩnh cũng đâu có ăn chay, sau khi phái người theo dõi động tĩnh lương thảo phân tán, bèn chia binh cướp lương, đồng thời, chia binh truy sát nhân mã đã phân tán của La Chiếu. Đây cũng là động tác giả để yểm hộ cho hành động cướp lương của mình.
Nhân mã hai phe phân tán với quy mô lớn, rất khó trinh sát được ý đồ cụ thể. Ngô Công Lĩnh vẫn khá có kinh nghiệm tác chiến.
Ngô Công Lĩnh không đùa, y đang hoàn toàn cố gắng. Kim Tước bên nước Hàn thấy vậy rất vừa lòng, cho rằng trước đó đúng là mình đã hiểu lầm y.
Mông Sơn Minh cũng thấy rõ, điều này nằm trong dự liệu của ông ta. Tính mạng của Ngô Công Lĩnh đang nằm trong tay ba phái lớn nước Hàn, ông ta biết, Ngô Công Lĩnh không thể từ chối, còn thêm cả uy hiếp của mình nữa.
Vì sao ông ta lại thả cho toàn bộ nhân mã của La Chiếu quay về? Là ông ta ứng biến lúc đó. Đầu tiên là duy trì thế cục kết minh, có thể ổn định nước Tống thì phải ổn định, đồng thời, ổn định chiến lược của Kim Tướng, phòng ngừa Kim Tước đổi hướng tấn công sang nước Yên, cũng là cho Ngô Công Lĩnh cơ hội tạo phiền phức.
Nếu ông ta giữ nguyên kế hoạch ban đầu, tiêu diệt hơn một nửa nhân mã của La Chiếu, Ngô Công Lĩnh thu dọn một nửa còn lại quá dễ dàng. Bây giờ, vẫn còn hơn hai trăm vạn nhân mã, dù có suy yếu, nhưng Ngô Công Lĩnh cũng không thể tiêu diệt sạch sẽ toàn bộ.
Ông ta muốn tiêu giảm thực lực của nước tống, lại muốn giữ lại một phần thực lực cho nước Tống quần nhau với địch, cũng muốn để lại Ngô Công Lĩnh ở lại nước Tống phối hợp với nước Hàn. Mục đích là để nước Hàn kiên định với quyết tâm đánh Tống hơn, tiến hành kế sách hoạ thuỷ đông dẫn đến hết mức.
Cái gọi là liên thủ kết minh với nước Tống để đối kháng lại nước Hàn, chẳng qua là trò nguỵ trang để ổn định các phương, nhưng cũng là chiến lược lớn mà Mông Sơn Minh nhất định phải chấp hành. Nếu không, đối thủ đem binh quyền ra nói, quyền đàm phán sẽ không rơi vào tay triều đình nước Yên.
Nhưng điều kiện tiên quyết cho chiến lược kết minh kháng Hàn này là nước Yên phải an toàn. Nước Hàn vẫn luôn cho trọng binh tiếp cận bắc bộ nước Yên, lại có nước Triệu cứ nhìn chằm chằm, cục diện quá nguy hiểm. Trước hết ông ta phải giải quyết vấn đề uy hiếp của trọng binh nước Hàn. Muốn điều nhân mã nước Hàn đi, chỉ có thể đẩy nước Tống ra làm mồi dụ.
Đây không phải lần đầu tiên Mông Sơn Minh giao thủ với Kim Tước, ông ta hiểu rõ cách làm việc của Kim Tước. Người này cầu ổn, nếu không thể kiềm chế nước Triệu, Kim Tước sẽ không dễ dàng ra tay.