Mục lục
Đạo Quân
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


Chương 669: Chiến tranh diệt quốc


Dịch giả: Luna Wong


Khói bụi tán đi, phóng mắt nhìn một vùng đầm lầy ngổn ngang không thấy đường đi, Sử Tân Mậu suất lĩnh nhân mã Phục Châu đuổi tới bèn ghìm cương ngựa dừng lại.


Quân sĩ tiến đến thăm dò một phen, mang theo một chân bùn sình quay về, cho biết không có cách nào tiến lên được nữa.


Hồng thủy mặc dù đã rút, thế nhưng vùng đất bị hồng thủy tràn qua đã trở thành một vùng đầm lầy, người bước xuống dưới ngay cả rút chân lên lại cũng khó khăn, nói chi thiên quân vạn mã, căn bản là không có cách nào đi qua.


Quay đầu lại, nhìn xem nhân mã Phục Châu bên mình không ngại vất vả phong trần mệt mỏi truy đuổi, đã bơ phờ nhìn không ra người ngợm.


Chịu vất vả như thế, mắt thấy sắp sửa tiếp cận được phản quân, lại bị thất bại trong gang tấc, Sử Tân Mậu ngửa mặt lên trời thở dài một hơi, hắn cũng biết, lần này để Ngô Công Lĩnh chạy thoát sẽ mang đến biết bao nhiêu phiền toái.


Đằng sau đó, mấy đường chư hầu đang đuổi theo không thể không đi đường vòng xa hơn, như thế lại giúp Ngô Công Lĩnh tranh thủ được một hai ngày thời gian chạy trốn.


Mặc cho ai cũng đều nhìn ra, trận hồng thủy này tuyệt đối không phải là vô duyên vô cớ, mà khẳng định là do Ngô Công Lĩnh bố trí phá vỡ đê tạo ra, mục đích chính là vì gây trở ngại cho truy binh.


Những tu sĩ bên cạnh Ngô Công Lĩnh kia, bao gồm cả Huệ Thanh Bình, đều đã có phản ứng lại, thế nhưng Ngô Công Lĩnh chết sống không thừa nhận, da mặt cực kỳ dày, nhất định phải nói đó chính là thần lực do mình mượn được.


Càng quá hơn nữa là, hắn không có chút nào che giấu, đem khế thư gả cho mà Huệ Thanh Bình đã viết kia, giao cho đại quân dưới trướng truyền nhau đọc, để các huynh đệ cùng nhau chung vui.


Ngô Công Lĩnh cứ mở miệng ngậm miệng là Huệ Thanh Bình đã là nữ nhân của hắn, hiệu lệnh cho đại quân về sau khi nhìn thấy Huệ Thanh Bình, hết thảy phải đổi xưng hô thành “Ngô phu nhân”.



Huệ Thanh Bình xấu hổ giận dữ khó nhịn, cơ hồ có xúc động muốn tự sát cho rồi.


Đối mặt tên Ngô Công Lĩnh không biết xấu hổ, Huệ Thanh Bình triệt để bại lui, trở về lại Thiên Nữ giáo.


Nói xác thực ra, là Thiên Nữ giáo cưỡng ép gọi Huệ Thanh Bình trở về, Thiên Nữ giáo cho rằng Huệ Thanh Bình đã mất đi lý trí, ngay cả loại mánh khoé cấp thấp này cũng đều có thể dính lên, không phải đã mất đi lý trí thì là gì? Liền sai người cưỡng ép bắt nàng trở về, đổi người.


Huệ Thanh Bình thất bại tan tác quay trở về, tin tức không lâu sau đó truyền ra khắp thiên hạ, thanh danh của Huệ Thanh Bình xem như triệt để bị hủy ở trên tay Ngô Công Lĩnh.


Sau khi Huệ Thanh Bình trở về Thiên Nữ giáo không lâu, liền bị miễn đi chức vị trưởng lão, đã trở thành trò cười từ đầu làng cuối xóm trong tu hành giới, tiếp tục làm trưởng lão không thích hợp lắm. Chính bản thân Huệ Thanh Bình cũng xấu hổ vô cùng, cũng không có làm gì chống cự, tiếp nhận quyết định của Thiên Nữ giáo, từ đó thoái vị ẩn cư, nhưng vẫn là nhớ mãi không quên ý định giết Ngô Công Lĩnh. . .  . . .


“A, còn có chuyện như vậy?”


Ngoại thành Yến kinh, bên ngoài một gian nhà tranh nơi non xanh nước biếc, Ngưu Hữu Đạo đứng chống kiếm nghe kể về những chuyện đồn thổi này, nghe xong ít nhiều cũng hơi có kinh ngạc.


Trước đó nghe nói Ngô Công Lĩnh thất bại mau chóng là do hắn muốn hội quân cùng với quân Tống, liền đã có chút ngoài ý muốn, thế mà cả bọn đều bị động tác khác thường này của Ngô Công Lĩnh lừa gạt, lúc này lại cũng không nghĩ tới, Ngô Công Lĩnh lại chơi ra được một màn này, chẳng mất một binh một máu nào, liền lừa ép cho trưởng lão của tam đại phái Hàn quốc phải thoái lui, mới phát hiện ra, Ngô Công Lĩnh này quả là có chút thú vị.


Cái gọi là ‘dưới chân đèn thì tối’, Yến Kinh với hắn mà nói, là chỗ nguy hiểm nhất, nhưng gần đây nhất hắn liền trốn ở phụ cận Yến Kinh.


Xem như là bất đắc dĩ làm việc vừa sức đi, đại quân chinh chiến hắn không hiểu, tham dự vào cũng không có tác dụng gì, bảo hắn đi ra ngoài chiến đấu với các tu sĩ của các phương thế lực lớn kia, thế chẳng khác gì là đi chịu chết, tăng thêm vì tránh né tam đại phái Yến quốc đang tìm kiếm nữa.


Đặt ở lúc bình thường, lực lượng mà tam đại phái Yến quốc có thể phát động được là không thể khinh thường, trốn ở Yến quốc chưa chắc là có thể tránh thoát, nhưng bây giờ, tam đại phái ngay cả lực lượng của chính mình còn điều động giật gấu vá vai, nên đã khó mà phát động tìm kiếm hắn với quy mô lớn.



Từ khi Thương Triều Tông bị bắt đi, hắn liền đi tới vùng kinh thành, đã gặp mặt Đại Tư Đồ Cao Kiến Thành mấy lần, dặn Cao Kiến Thành nghiêm mật chú ý động thái trong triều nhằm vào Thương Triều Tông, một khi phát hiện Thương Kiến Hùng có dấu hiệu muốn hạ sát Thương Triều Tông, thì yêu cầu Cao Kiến Thành nhất định phải vận dụng hết thảy những lực lượng mà mình có khả năng vận dụng trong triều, không tiếc sau đó Cao Kiến Thành có bị bại lộ, cũng phải nội ứng ngoại hợp cứu cho được Thương Triều Tông đem đi.


Về phần Cao gia, Ngưu Hữu Đạo cũng sẽ an bài cho rút lui, còn bản thân Cao Kiến Thành sẽ dùng phi cầm đưa đi.


Cao Kiến Thành đáp ứng hắn, thật sự đi đến một bước kia, với tình trạng quốc vận Yến quốc hiện nay càng ngày càng tệ, vị trí Đại Tư Đồ này hắn nguyện ý từ bỏ.


Đương nhiên, chưa đến bước đường cùng, Ngưu Hữu Đạo không muốn bại lộ Cao Kiến Thành, mà Ngưu Hữu Đạo trốn ở trong vùng kinh thành này, chính là vì để tính toán đề phòng lỡ như xảy ra chuyện này, cùng vì bảo hộ an toàn cho tính mạng của Thương Triều Tông, vì đang tìm kiếm cơ hội thích hợp vớt Thương Triều Tông ra ngoài, không có khả năng cứ để cho triều đình bắt Thương Triều Tông lại rồi mặc kệ.


Về phần một chút nỗi đau da thịt Thương Triều Tông gánh chịu, thông qua Cao Kiến Thành hắn cũng đã biết được, Cao Kiến Thành có đích thân đi vào thiên lao xem qua.


Lần chịu đau khổ da thịt này, Thương Triều Tông có thể lý giải được cũng tốt, không thể lý giải được cũng tốt, hắn hoàn toàn không để ý, có một số việc, có giải thích cũng chưa chắc có thể khiến cho đối phương tin tưởng, tạm thời cứ để cho Thương Triều Tông nghĩ là lấy đại cục làm quan trọng đi.


Quản Phương Nghi đáp: “Đúng vậy, việc này đã lan truyền khắp tu hành giới, chưa nghe thấy người Thiên Nữ giáo nào đi ra bác bỏ tin đồn, chắc sẽ không có sai.”


Huệ Thanh Bình thế mà có thể gặp phải loại chuyện như vậy, Ngưu Hữu Đạo hồi tưởng lại mấy lần tiếp xúc vị đại tỷ kết bái này, nhớ mang máng từ cốt cách nàng ta tỏa ra cảm giác ưu việt của đại phái, thật không nghĩ tới lại bị Ngô Công Lĩnh làm cho nằm xuống, cái này không biết phải chịu biệt khuất đến cỡ nào, ngẫm lại đều có chút buồn cười.


Nhưng thế cục trước mắt lại không khỏi khiến cho Ngưu Hữu Đạo phải buông tiếng thở dài, “Xem ra, việc Ngô Công Lĩnh họp quân với quân Tống là không thể tránh khỏi rồi.”


Quản Phương Nghi: “Sau khi Ngô Công Lĩnh đào hủy đê sông, đại quân bình loạn đã không còn khả năng đuổi kịp, Mông soái cũng cho rằng phòng tuyến trọng binh của triều đình sẽ không chịu đựng được Ngô Công Lĩnh giày vò, việc quân Tống đánh vào Yến quốc đích xác sẽ xảy ra. Bất quá đối với vương gia mà nói, đó cũng chưa chắc là chuyện xấu, có lẽ còn là cơ hội thoát thân.”


“Sợ là Thương Kiến Hùng rất khó nhả ra, trên mặt mũi sẽ không hạ xuống được, xem ra cần phải để Nam Châu bên kia chủ động ra điều kiện.” Ngưu Hữu Đạo gật đầu nói ra suy luận, Ngô Công Lĩnh ngoài ý muốn sáng tạo cho hắn cơ hội, nhưng trong lòng hắn lại không cao hứng nổi, một khi Hàn Tống đánh vào cảnh nội Yến quốc, thế cục nội ngoại như thế, Nam Châu không cách nào yên phận được . . .  . . .



Võ lịch năm 530, đầu năm.


Tại Yến quốc, phản tướng Ngô Công Lĩnh suất lĩnh phản quân công kích, trọng binh đóng giữ phòng tuyến Yến quốc đại loạn, Tống quốc chỉ trả giá cực nhỏ, liền thừa dịp rối loạn vượt sông đánh qua, thành công đánh vào cảnh nội Yến quốc.


Trong doanh trướng, Thương Vĩnh Trung xem qua tin cấp báo từ tiền tuyến gửi về, chán nản ngã ngồi xuống ghế, sắc mặt rất khó coi, cấp báo trong tay rơi lả tả xuống đất, trong lòng tràn đầy sợ hãi.


Đại quân của hắn bên này vừa mới vòng qua khu vục hồng thủy bao phủ, Tống quốc liền bắt đầu công kích, một viên đại tướng của Yến quốc xung đột chính diện với quân Tống đã chiến tử, chiến sự vừa khởi phát liền rơi vào bất lợi, tiền tuyến vội vã cầu mấy đường chư hầu tiến đến trợ giúp phòng tuyến đứt gãy.


Vốn cho rằng chiến sự bình loạn đã mười phần chắc chín, hắn mới chạy tới đoạt công, ai ngờ sự tình mười phần chắc chín lại xảy ra ngoài ý muốn, chẳng những bình loạn thất bại, trái lại còn đưa tới họa diệt quốc, trách nhiệm này hắn đỡ không nổi!


Đám người Thẩm Ngộ Hồng vội vàng chạy vào trong đại trướng, thấy hắn ngồi thừ ra  mặt mày đầy bi thảm, bèn nổi giận, “Đại tư mã, tình hình biên giới rất khẩn cấp, ngươi còn có tâm tư ngồi đó ngẩn người? Trọng binh biên cảnh triều đình đều thuộc về Đại tư mã ngươi thống lĩnh điều động, còn không mau mau hạ lệnh ứng phó đi?”


Lấy lại tinh thần, Thương Vĩnh Trung tranh thủ thời gian nhặt cấp báo trên mặt đất lên, rồi đứng dậy, vòng ra bàn, đưa cho hắn, “Biên quân cầu viện, xin mời tam đại phái lập tức tạo áp lực với Sử Tân Mậu Phục Châu,  Trương Hổ Trường Châu, Từ Cảnh Nguyệt Cung Châu, mệnh cho nhân mã ba bộ đó nhanh chóng đi qua tiếp viện, ngăn chặn thế công của quân Tống, bên này An Hiển Triệu cùng Tô Khải Đồng cũng sẽ lập tức tiến đến. Hiện tại ta lập tức hồi kinh gặp mặt bệ hạ!”


Thẩm Ngộ Hồng nắm lấy vạt áo hắn, cả giận nói: “Ngươi thân chủ soái toàn quân, không đích thân ra chiến trận chỉ huy tác chiến, ngay thời khắc quan trọng lại muốn chạy về kinh thành, tình huống chiến tranh báo cáo lui tới cách xa như vậy, chờ đến khi nhận được quyết định, chiến cuộc đã sớm có biến hóa, làm thế nào chỉ huy được nữa?”


Đạo lý kia ngay cả hắn là người không am hiểu đánh trận cũng đều hiểu, Thương Vĩnh Trung lại dậm chân nói: “Sai, sai, người chân chính thống soái toàn quân là bệ hạ, trung tâm phụ trách chỉ huy việc quân cơ chính là bệ hạ, rất nhiều chuyện ta không làm chủ được, cần mời bệ hạ định đoạt!” Để tránh xuất hiện một Ninh vương thứ 2, Thương Kiến Hùng đã tiến hành kiềm chế việc nắm giữ binh quyền của Đại tư mã.


Mà khi về chiến sự bình loạn thất bại còn có cớ để từ tội, chứ bảo hắn đích thân chạy ra chỉ huy đại quân Yến quốc tác chiến, như thế có khác gì là muốn lấy mạng hắn đâu, một khi chiến bại, thiên đại trách nhiệm kia, cộng đầu cả nhà hắn lại cũng đều không đủ để chặt.


Thẩm Ngộ Hồng cả giận nói: “Thân là chủ soái, ngươi bây giờ không thể đi, nhất định phải ở lại ổn định quân tâm, chủ soái chạy mất, cuộc chiến này còn đánh thế nào nữa? Muốn mời bệ hạ định đoạt sự tình đưa tin là được, hiện tại không cho phép ngươi chạy tới chạy lui!”


Bên này không để cho hắn đi, Thương Vĩnh Trung cũng hết cách, một bên thì truyền lệnh đốc xúc vài đường chư hầu tăng thêm tốc độ chạy tới chiến trường, một bên thì gọi Tô Khải Đồng với An Hiển Triệu tới thỉnh giáo.


Đằng sau, khi báo cáo quân tình, hắn còn vừa âm thầm viết hai phong thư gửi cho Đồng Mạch cùng Cao Kiến Thành, nhờ hai người giúp hắn trốn tránh trách nhiệm, trốn tránh trách nhiệm bình loạn thất bại dẫn tới họa diệt quốc, đáp ứng được việc sau đó sẽ thâm tạ* (*hậu tạ thật nặng)!



Biên cảnh Yến Tống, dưới sự chỉ huy của La Chiếu, thế công của quân Tống rất hung mãnh, đại quân Yến quốc liên tục bại lui, khí thế địch kia khó mà cản nổi!


Từ sau khi Tần quốc bị diệt, thiên hạ đã thật lâu đã không có xuất hiện qua chiến tranh diệt quốc nữa, sau khi Tống quốc chính thức phát động toàn diện tiến công, thiên hạ chấn kinh! (* giống ngoài đời ghê nhỉ )


Chiến sự liên tiếp thất bại, trong triều Yến quốc loạn cào cào, các loại thanh âm khó nghe toát ra, ngay cả Đồng Mạch cùng Cao Kiến Thành cũng khó ngăn chặn.


Đối mặt chỉ trích gây áp lực cho Thương Vĩnh Trung, Đồng Mạch cùng Cao Kiến Thành y nguyên vẫn giải vây cho Thương Vĩnh Trung không phải chịu tội, nói phản quân Ngô Công Lĩnh chạy thoát rồi làm loạn không thuộc trách nhiệm của Thương Vĩnh Trung, nói lúc Thương Vĩnh Trung đi tới tiếp nhận quân bình loạn, thì phản quân Ngô Công Lĩnh đã chạy thoát mất trước rồi, nên tội này sao có thể đổ hoàn toàn lên đầu Thương Vĩnh Trung được?


Thương Vĩnh Trung rất linh thông với tin tức trong triều, nghe nói thế lập tức thượng tấu biện bạch trong sạch cho chính mình, đem tội đẩy lên trên đầu năm đường chư hầu, trách bọn họ truy kích tiêu diệt không xong, mới khiến cho Ngô Công Lĩnh trốn thoát.


Ngụ ý trong đó dù không nói rõ mọi người cũng biết, là đang chỉ trích năm đường chư hầu ủng binh tự trị, hắn không có cách nào toàn lực điều khiển.


Cái gọi là: có quốc nạn nhớ tới lương tướng, đến thời khắc sinh tử tồn vong trước mắt, bình thường là không dám mạo hiểm xông ra, nay liền có người dám xông ra lên tiếng, trực tiếp chỉ trích triều đình, nói rõ hiện tại binh tướng đều không có ai thiện chiến, hô hào triều đình nên phóng thích Thương Triều Tông, để Thương Triều Tông suất lĩnh nhân mã tham chiến.


Tiếng hô hào này còn kém chút nữa vạch tội quyết định của Thương Kiến Hùng trước đó lâm trận đổi tướng có sai lầm, khiến cho sắc mặt Thương Kiến Hùng rất khó coi.


Đương nhiên cũng có người đứng ra giúp Thương Kiến Hùng nói chuyện, bẻ lại, nói coi như Thương Triều Tông vẫn còn đang chỉ huy bình loạn, thì cũng chưa chắc là có thể đuổi kịp được Ngô Công Lĩnh.


Tin tức Thương Vĩnh Trung vì muốn thoát tội đổ vấy trách nhiệm, năm đường chư hầu biết được, liền nổi giận!


Thế cục như vậy, năm đường chư hầu vốn là nhìn ra xu thế suy tàn của Yến quốc khó mà ngăn được, bọn hắn không chỉ huy được nhân mã của triều đình, nhìn những người kia làm loạn, mà chỉ dựa vào mấy nhà bọn hắn liều mạng, có liều sạch vốn liếng ban đầu cũng vô dụng, mà hiện tại chúng ta vẫn đang trên chiến trường liều mạng, thế mà còn đùn đẩy trách nhiệm lên đầu chúng ta, lý nào lại như thế, đều này bỗng nhiên thôi phát chư hầu nổi lên dị tâm, muốn bảo tồn thực lực mưu đường khác.


Nhưng dưới sự uy hiếp của tam đại phái, năm đường chư hầu bị buộc bất đắc dĩ, không theo chính là cái chết, không thể không đi ra chiến trường, thế nhưng muốn đánh như thế nào thì tu sĩ tam đại phái lại không thể cưỡng ép, ngươi cảm thấy ta chỉ huy có sai à, vậy ngươi đến chỉ điểm một chút, chúng ta nghe ngươi là được.


Thế là dù có nhân mã năm đường chư hầu tham chiến, cũng vô dụng, cũng bị quân Tống đánh cho liên tục bại lui, tu sĩ tham chiến theo quân cũng không thể không theo, cũng liên tục bại lui, thiên quân vạn mã đều đã bị đánh lui, còn muốn bọn hắn không lùi lại nữa thì quá khó khăn, chẳng lẽ muốn bọn hắn xông lên cứng rắn đối kháng với thiên quân vạn mã và tu sĩ địch vây công nữa sao?


Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK