Triều Kính dừng bước, không thèm liếc nhìn thi thể dưới chân mà ngước đầu nhìn vài con chim đang bay vòng vòng trên bầu trời, sau đó nhìn chằm chằm vào Ngưu Hữu Đạo mà hỏi: "Nghe nói rằng trên tay của ngươi có vài con chim có thể chở người, ngươi lấy chúng nó ở đâu?"
Lão già này cũng không ngốc, vẫn phản ứng lại được! Ngưu Hữu Đạo mỉm cười: "Điều đó có quan trọng không?"
Triều Kính chỉ vào hắn, nói bằng giọng lạnh lùng: "Là ngươi! Khi dịch bệnh xảy ra thì ngươi cũng ở trong Vạn Thú môn, chính là ngươi đã thông đồng với Triều Thắng Hoài, hiện tại lại muốn đổ tội cho ta, muốn ép ta làm việc cho ngươi sao? Nếu không thì chỉ với tài sản của ngươi thì làm sao có thể có nhiều chim chở người như vậy?"
Lúc trước, khi nghe được trên tay Ngưu Hữu Đạo có một nhóm chim thì Vạn Thú môn còn tưởng là chuyện khi trước Liêu Nhàn đã nói qua, cũng không biết được Ngưu Hữu Đạo lấy được chúng từ đâu.
Mặc dù họ rất tò mò thế nhưng cũng không để ý nhiều, đồ của Vạn Thú môn đã bán tức là đã không thuộc quyền sở hữu của Vạn Thú môn nữa rồi, người ta thích cho ai là do người ta, Vạn Thú môn sẽ không để ý tới cũng không muốn vì chuyện này mà làm cho khách cảm thấy khó chịu.
Với lại người có thể mua được chim chở người thì thân phận cũng không thấp, cũng không phải người mà Vạn Thú môn có thể tùy tiện điều tra.
Ngưu Hữu Đạo bình tĩnh nói: "Ngài suy nghĩ nhiều rồi, trên tay ta thật sự là có, nhiều hơn năm con nhiều."
"..." Triều Kính sững sờ, về mặt số lượng mà nói đã không khớp rồi, chỉ cần điều này cũng có thể làm lão ta ngậm miệng.
Ngưu Hữu Đạo: "Triều trưởng lão, nói nhiều cũng không có tác dụng, đổ tội cho ta càng không có tác dụng nào cả, dám làm thì dám chịu đi."
Cái gì mà dám làm thì dám chịu? Triều Kính tức giận: "Đừng mơ dùng chuyện này để ép ta, ta sẽ không làm việc giúp ngươi, ngươi cứ việc đem nhân chứng trên tay ngươi giao cho Vạn Thú môn đi!"
"Tốt!" Ngưu Hữu Đạo khen ngợi: "Thật sự là hảo hán, ta bội phục! Được thôi, như ngài mong muốn. Thế nhưng ta sẽ không đưa nhân chứng cho Vạn Thú môn, mà ta sẽ để cho người của ba phái lớn của nước Yến đưa mấy người Thần Bình, Cao Lam hộ tống tới Vạn Thú môn, rồi sẽ để cao tầng Vạn Thú môn tại chỗ điều tra, đừng ai mơ có thể can thiệp được. Còn Triều Thắng Hoài, ta sẽ mang tới Yến Kinh, cũng mời người của ba phái lớn tổ chức yến hội tại Yến Kinh, trên yến hội, Triều Thắng Hoài sẽ công khai vạch trần ông nội của hắn, cũng chính là Triều trưởng lão ngài, để mọi người đều biết được ông nội hắn đã làm những chuyện tốt nào!"
Triều Kính cười lạnh: "Cưỡng ép vu oan cho ta hay sao?"
Ngưu Hữu Đạo: "Đừng nói khó nghe như vậy chứ, thế nhưng có một điều ta có thể khẳng định là, Triều Thắng Hoài cũng biết khi mình làm những chuyện đó mà trở lại Vạn Thú môn thì chắc chắn sẽ chết, mà nước Yến lại có thể bảo vệ hắn. Kể cả sâu kiến cũng muốn sống sót mà, nếu có cơ hội sống thì hắn có thể bỏ qua hay sao? Nói ngắn gọn chính là, người ở trên tay ta, ta muốn hắn nói cái gì thì hắn phải nói cái đó, nếu như hắn còn muốn sống!"
Triều Kính: "Ngươi tưởng Vạn Thú môn sẽ ngu ngốc tới mức tin tưởng vào lời nói của người đang nằm trên tay ngươi hay sao?"
Ngưu Hữu Đạo: "Trừ khi Triều trưởng lão giết sạch đệ tử của ngài!"
Triều Kính nhíu mày, hơi không hiểu, cũng không biết Ngưu Hữu Đạo nói lời này là sao nữa.
"Là thật sự không biết hay là giả vờ không biết?" Ngưu Hữu Đạo nhắc nhở với vẻ đùa cợt: "La Sát triều đã hại chết rất nhiều đệ tử của Vạn Thú môn, lại bị Triều trưởng lão che giấu đi! Theo ta được biết thì tại hiện trường có rất nhiều đệ tử của Triều trưởng lão, mà người biết chuyện cũng không phải là số ít, chỉ là nghe lời Triều trưởng lão nên mới hỗ trợ giấu diếm mà thôi. Nếu như Triều trưởng lão thật sự muốn đối đầu với ta thì ta cũng không ngại làm chuyện này trở nên lớn hơn, khi đó Vạn Thú môn muốn không tra xét rõ ràng cũng khó khăn, nếu như điều tra chuyện này thì đã nói lên chuyện Triều Thắng Hoài vạch trần là sự thật, là ngài đang cố ý giấu diếm. Triều trưởng lão, chẳng lẽ ngài thật sự muốn tiêu diệt hết sạch đệ tử biết chuyện này hay sao?"
Sắc mặt Triều Kính thay đổi.
"Hiện tại mới muốn diệt khẩu có phải là chậm rồi hay không? Những người biết chuyện đều đã bị diệt khẩu, như vậy tình hình thật sự là như nào? Như lời ngài nói, Vạn Thú môn cũng không ngu ngốc, Triều trưởng lão, tội càng thêm tội cũng không nhẹ nhàng lắm đâu. Aiz, Triều trưởng lão, nghe lời của ta, nếu như chuyện này làm lớn, chỉ sợ chức vụ trưởng lão của ngài sẽ không chắc chắn, rất nhiều đệ tử cũng sẽ chết uổng, rất nhiều chim chóc có giá trị lớn cũng gặp nạn, nếu như không xử lý ngài thì Vạn Thú môn làm sao có thể đối mặt với mọi người? Tình hình tiếp tục diễn biến thì ta cũng khó mà tưởng tượng được, Triều trưởng lão lúc bình thường đều rất cao ngạo, thế nhưng lại bị ép quỳ gối tiếp nhận thẩm vấn, ngài chịu được sao? Ngài muốn nhìn thấy cảnh tượng lũ tiểu nhân kia giậu đổ bìm leo, giẫm ngài xuống hay sao?"
Triều Kính nghiến răng nghiến lợi mà nói: "Ngươi mới là tiểu nhân hèn hạ!"
"Ngài quá khen!" Ngưu Hữu Đạo cười mỉa, ánh mắt đột ngột trở nên sắc bén: "Từ khi bắt đầu La Sát triều, sau hội Linh Thú thì ngươi đã bị ta nắm trong tay rồi, nếu như ta muốn bóp chết ngươi, rất dễ dàng. Triều Kính, ngươi không còn sự lựa chọn nào khác cả! Ta muốn để ngươi làm người thì ngươi mới có thể làm người, ta muốn ngươi làm chó, ngươi chính là một con chó!" Giọng nói mặc dù bình tĩnh thế nhưng trong mắt hắn xuất hiện một sự tức giận.
Trong đầu cũng xuất hiện một cảnh tượng, trên biển lớn, tại đầu thuyền, một nữ nhân nằm trong ngực hắn mà không thể tỉnh lại nữa.
Hai tay Triều Kính hơi run rẩy, lão ta còn chưa từng bị nhục nhã như vậy, sắc mặt xuất hiện sự giận dữ: "Ngưu Hữu Đạo, ta và ngươi không thù không oán, ta cũng không rõ đắc tội ngươi lúc nào, tại sao lại chuẩn bị kỹ càng hại ta như vậy?"
"Không thù không oán?" Ngưu Hữu Đạo cười, thế nhưng vẫn gật đầu: "Đúng vậy, thật sự là không thù không oán, chính là như vậy nên lúc trước ta mới không quan tâm chuyện này, thế nhưng hiện tại, Vạn Thú môn của ngươi lại chọc giận ta. Ngươi phải biết rằng, Mông Sơn Minh là người của ta, Vạn Thú Môn lại tham dự vào chiến tranh giữa hai quốc gia, làm hại tới lợi ích của ta, cũng làm lợi ích của Nam châu bị hao tổn, như vậy thì ta không thể không dựng lại chuyện này tới tìm ngươi."
Triều Kính muốn nói lại thôi, lão ta rất muốn nói rằng chuyện như vậy là quyết định của toàn bộ Vạn Thú môn, liên quan gì tới ta? Tại sao lại để mắt tới ta chứ?"
"Triều trưởng lão, ta vẫn nói lại câu lúc trước, ta tới để kết bạn, chỉ cần ngươi xử lý xong chuyện này thì việc mấy trăm ngàn quân đội đã chết kia ta có thể bỏ qua, ta cũng có thể trả lại đám người Triều Thắng Hoài cho ngươi."
Triều Kính giận quá hóa cười: "Xử lý? Loại chuyện này cũng không phải là ta có thể xử lý, tông môn đã quyết định thì một trưởng lão như ta không thể nào bác bỏ được, kể cả khi ngươi ép ta tới đường chết thì ta cũng không có quyền gọi những người đã phái ra trở về. Nếu như ta dám làm vậy thì không cần ngươi ép, tông môn sẽ lôi ta về chất vấn."
Có thể nói những lời như vậy thì lão ta cũng đã nới lỏng rồi.
Ngưu Hữu Đạo hơi yên lặng, nếu hiện tại làm lộ lão già này ra thì cũng không phù hợp với tính toán của hắn, lão già này cũng sẽ không đồng ý được nên nói: "Rắn, côn trùng, chuột, kiến chỉ tấn công quân đội nước Yến mà không tấn công quân Tống, ta nghĩ Triều trưởng lão cũng có cách cân bằng việc này chứ?"
Triều Kính cũng yên lặng nói: "Quân đội của Trần Thiếu Thông đã dùng bí dược do chúng ta đưa ra."
Ngưu Hữu Đạo: "Như thế sẽ đơn giản hơn nhiều, quân đội nước Yến cũng cần bí dược đó, Triều trưởng lão cũng có thể cung cấp đúng không!"